Cố Mộc Hy đỡ lấy bả vai anh "Boss,anh sao vậy.A,nặng quá."
Lãnh Thiên Kiệt mím chặt môi,bệnh cũ của anh lại tái phát.
Lúc chiều,anh về nhà lại bị cha mình mắng cho một trận te tát.
Hừ cũng chỉ vì anh đánh Đinh Thừa đến nhập viện,mối quan hệ làm ăm cũng đỗ vở.
Ông ta lúc nào cũng vậy,chỉ nghĩ đến tiền trước mắt.
Lãnh Thiên Kiệt không biết mình đã uống bao nhiêu rượu,bản thân chưa ăn gì lại vì rượu mà bệnh đau dạ dày lại tái phát,lần này quả là nghiêm trọng.
"Ưm....thuốc ở trong tủ."Anh thở hắt ra vì cơn đau,đến nói cũng thấy khó khăn.
"Á,tôi dìu anh vào trong."Cố Mộc Hy vận hết công lực mới lôi kéo được anh lên phòng,cô lục ngăn kéo trong tủ phát hiện hộp thuốc liền rót một ly nước đưa cho anh.
"Boss,anh sao vậy,anh bị bệnh nan y gần chết sao."Cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt,khó chịu của anh,nghi hoặc hỏi.
"Như vậy cô vui lắm sao?"
"Là bệnh cũ tái phát,đau dạ dày."Anh nói,đặt li nước xuống bàn,bụng chỉ có rượu vô cùng khó chịu.
"Hả,đau dạ dày.Anh đã ăn gì chưa?"
"Ngốc,ăn rồi thì làm sao đau."Anh cười cười,nhìn đôi mắt đang trừng lớn nhìn anh,cô có thói quen như vậy.
"Anh chờ đó,tôi đi kiếm gì cho anh ăn,nếu không bệnh anh lại tái phát,chết lúc nào không hay."Cô nói,liền xoay người xuống dưới.
Tên này dọa mình sợ chết khiếp,lỡ anh ta chết cô cũng dính lứu đôi chút rồi.
Cố Mộc Hy xuống bếp,trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm.quái lạ,đại boss anh ta lại chuẩn bị rất chu đáo a.Căn bếp sạch sẽ,vô cùng đầy đủ,thích thật.
"Boss,anh ăn chút cháo đi.Không lắp bụng,bệnh anh lại tiếp tục tái phát."Cô bưng cháo lên,không thấy người đâu cả.
Lãnh Thiên Kiệt tử trong phòng tắm đi ra,anh để trần chỉ quấn một chiếc khắn quanh hông.Cố Mộc Hy quay đầu nhìn,xém thì rớt luôn tô cháo.Dáng anh ta còn hoàn hảo hơn cả diễn viên,người mẫu.
"Đẹp chứ gì?"Anh cười cười,đi lại phía cô.
"Đại boss,anh mà đi làm diễn viên chắc sẽ nổi lắm nhỉ."Cô nghĩ thầm quả thực không trách cô nhận lầm anh ta là trai bao.
"Đem qua đây."Anh ngồi lên giường,nhìn thứ cô bưng trên tay.
"Ăn đi,ăn cho mau khỏe."Cô đem cháo đặt trên bàn,thúc dục anh.
"Cô đang dỗ con nít đó à."Anh nhìn thứ nát nát trong tô,không khỏi nhíu mày.
"Anh thì có khác gì con nít sao.Đỗ bệnh lớn nhỏ đều như nhau.Mau ăn đi."
Lãnh Thiên Kiệt tử tốn ăn ít cháo,mùi vị cũng không tệ.
Cố Mộc Hy nhìn xung quanh căn phòng,màu chủ đạo chỉ có trắng đen,đơn giản mà sạch sẽ.
"Ăn gì chưa."Anh dùng giấy ăn lau miệng,quay sang nhìn cô.
"Đại boss,chẳng là tôi mời người khác đi ăn lại ăn trước ở nhà."Bụng cô cũng thật đói meo rồi.Ai biết anh ta sẽ tái phát bệnh đột xuất như thế chứ.
"A,đúng rồi."Cố Mộc Hy suy nghĩ điều gì liền chạy xuống lầu.
Lãnh Thiên Kiệt cũng đứng lên,chậm rãi xuống lầu.
Cố Mộc Hy loay hoay dưới bếp một hồi liền bưng ra một tô mì.Cô chẳng nể nang nhà ai,tự nhiên ngồi ăn như thường.Anh ngồi trên ghế sô pha,chỉ lặng thinh nhìn cô ăn.
"Boss,anh có muốn ăn không?"Vừa nhai vừa hỏi.
"Không."
"Nhìn tôi làm gì."Cô lại hỏi.
"Thích nhìn,không được sao?"
"Không được,nhìn người khác ăn vô cùng bất lịch sự."
"Bất lịch sự thì đã sao?"
"..."Cũng thật vô liêm sỉ.
....
Cố Mộc Hy ăn uống no nê,rữa bát chuẩn bị ra về.
"Boss,tôi về trước.Anh nghĩ ngơi sớm."Cô chào hỏi cho phải phép liền xoay người ra cữa,để lại người đàn ông đang nở nụ cười bí hiểm.
"Khoan đã,túi xách."Cố Mộc Hy đã ra khỏi cõng,liền nhớ sực cái túi xách yêu quý của mình còn nằm trong phòng của boss.
"Sao vậy."Anh đương nhiên biết tại sao cô quay lại,nhưng vẫn tỏ vẽ.
"Boss,túi xách của tôi để quên trên phòng anh a."
"Lên lấy đi."
"Hảo."Cô Mộc Hy lướt qua anh thẳng tiến lên phòng.
"Á..."Cô chưa kịp rời phòng liền bị người nào đó ấn mạnh lên tường,túi sách cũng rơi xuống đất.
"Cố Mộc Hy,cô đêm hôm khuya khoắc lại cố tình để quên túi sách nga trong phòng tôi,không phải cố ý gì chứ."Anh ghé sát mặt cô,hơi thở phả lên chóp mũi.
"Đại boss,cho anh làm tác giả ngôn tình còn có lí hơn,đầu óc cũng thật phong phú."Cô vung tay,tránh khỏi bàn tay anh,nhưng vô dụng.
"Hửm,phong phú?"Anh ép sát người cô,làm cho bầu không khí thêm mập mờ.
"Boss,anh đừng làm bậy,anh còn chưa khỏe mà.Nhỡ bệnh của anh lại tái phát đấy."
"Đau dạ dày thì có liên quan gì."Anh cười,lại tà mị hôn lên khóe môi hơi hé mỡ của cô.
"Boss,phòng anh đẹp quá nhỉ."Cô nghiêng mặt,đánh trống lãng,tên này càng dùng bạo lực càng mang thua thiệt về mình.
"Boss,đừng như vậy a.Tôi...tôi phải về."Cô nhăn mặt,bà nghiêm túc,không muốn đùa nữa.
"Về làm gì?"
"Về cho con bú."Cô nói,chuẩn bị tư thế tấn công.
"Khụ,lí do này cũng hay đấy,lần đầu tiên của em là cho tôi,con em mọc đâu ra vậy."Anh buông tay,lại không yên phận luồn tay vào váy cô,vén lên một mãng.
"Lãnh Thiên Kiệt,tôi nhịn anh đủ rồi.Bỏ tay ra,tôi đi về."Cô vùng mình,chưa kịp bước đi liền bị anh ôm ngang ném mạnh lên giường.
"Cố Mộc Hy,em nghĩ cũng đừng nghĩ bỏ về."Anh nhìn thân hình nhỏ bé nằm trên giường,tóc dài buông xõa,khuôn mặt nhăn nhó.Chưa kịp ngồi dạy,cô đã bị anh đè lên.
"Lãnh Thiên Kiệt,anh lại dỡ thói lưu manh."
"Đừng ỷ là boss thì Cố Mộc Hy tôi không làm gì."Cô nói vung mạnh chân đã vào bụng anh,nhanh nhẹn đè anh xuống dưới,bàn tay nhỏ nhắn siết chặt cổ anh.
Lãnh Thiên Kiệt không ngờ cô lại mạnh như vậy,anh hơi nhăn mặt vì đâu,cả cổ cũng bị cô siết chặt.Bị phụ nữ khống chế như vậy đây là lần đầu tiên.
Anh cười "Em thích tư thế này."
"Im miệng."Cô càng siết chặt cổ anh.
Anh vẫn cười,mặc cô làm loạn,vung tay xé rách váy cô.
Cố Mộc Hy hoảng loạng buông tay giữ váy mình,chưa kịp định thần đã bị anh đè xuống dưới.Xé rồi vức luôn bộ váy xuống nền.
Anh thỏa mãn nhìn thân thể mềm mại lồ lộ ra dưới thân,mọi câu chữi rủa của cô đều để ngoài tai.
"Phòng vệ đương nhiên là tốt,nhưng em lầm đối tượng rồi."Anh cúi người hôn lên môi cô,mạnh bạo cuồng nhiệt tiến quân thần tốc.Lòng ngực rắn chắc ép sát vùng đồi núi của cô mềm mại khó cưỡng.Cố Mộc Hy không thoát được,không ngừng đạp lung tung,khăn quấn dưới thân anh cũng vì thế mà rơi ra, cả thân thể cường tráng của người đàn ông đập vào mắt cô.
Anh cong môi,lại hôn dọc từ cổ xuống vùng ngực.
"Ưm...đừng..."
"Lãnh Thiên Kiệt,đừng..."Cô có chút không cưỡng lại sự khác lạ từ nụ hôn mang lại.
"Hửm,ngoan."Anh cắn nhẹ lên ngực cô,lại vô cùng hài lòng với giọng nói như rên rỉ của cô.
Bàn tay không ngoan ngoãn vuốt ve eo cô,nơi đó có một mãng bầm tím,là dấu vết do Hứa Uyển Đình đẩy cô vào góc bàn.
"Đau không."Anh vuốt ve qua lại,thuận thế hôn nhẹ lên đó.
"Đừng...."Cô nắm chặt ga giường,thân thể không ngừng run rẫy.
Lãnh Thiên Kiệt không nhịn được dục vọng đang bừng bừng ngốc dạy dưới thân.Anh có chút nhẫn nại hôn lên môi cô lại vuốt ve bắp đùi cô.
"Mộc Hy..."Anh lần đầu gọi cô thân mặt như vậy.
"Đừng...."Cô cảm nhận được thứ cứng rắn dưới bụng mình,cả thân thể cũng không sức lực cưỡng lại.
Anh tách chân cô,không nhịn được rên nhẹ đưa dục vọng to lớn vào hạ thân cô.
"Á....ưm..."Cô cắn chặt môi,nhưng không chịu đựng được hét chói tai,quá to lớn.
"Ngoan,thả lỏng.Ưm....chặt quá."Anh không ngừng ra vào,luân động mạnh mẽ,cô chặt quá.
Đôi tay riết chặt eo cô,hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm,môi mỏng cũng áp chặt lên môi cô,không ngừng an ủi.