Đại Boss Vương Phi

Chương 9: Yêu rồi



Hắn tỏ ý muốn đón ta về vương phủ nhưng phụ mẫu ta không chịu.Nói sao chứ,gia đình người ta mới vừa gặp lại mà hắn đòi chia cắt,hứ...mơ đi.Nhưng phụ mẫu bảo ta qua Phong vương phủ chơi 1 ngày.Thế là bây giờ ta đang ở Khuynh Thiên uyển

Ta đang dạo chơi ở hoa viên ở Chính Phong điện (tg:nơi ở của Phong ca ák)thì ta nghe tiếng gọi làm mình hết sức nổi da gà

"Phong ca ca...a"tiếng cô gái vang lên

Cô gái đó chạy vào thì thấy ta,nhìn ta toát lên vẻ gì đó giận dữ.Thì ra đó là quận chúa Lam Yên Chi 12t,con của Trưởng công chúa lâm thời,là biểu muội cuả Phong ca ,ý ta bị liệu luôn rồi,là biểu muội của hắn chứ.

"Ngươi là ai?"Yên Chi chỉ tay vào mặt ta quát

Hứ.Ta_Lãnh Khuynh Thiên đường đường là đệ nhất sát thủ mà để cô chi vào mặt à.Chỉ là ta không muốn chấp nhặt với trẻ con thôi.Nếu không đánh cô thì sẽ làm cô tự tức chết

"Vị tỷ tỷ này,sao lại vô phép vô tắc thế,tại sao lại chạy vào nhà nam nhân như vậy mà không biết xấu hổ"ta nói,lời nói nhẹ nhàn nhưng làm Yên Chi mặt đỏ bừng

"Ngươi...ngươi,còn ngươi thì sao?ngươi cũng vô liêm sỉ giống ta thôi"Yên Chi tức giận

"Cái đó là cô tự nhận mình vô liêm sĩ thôi,còn ta không có nha.Đây là nhà của Phong,ta đay là Vương Phi thì đương nhien được ở đây"ta nhàn nhạt nói

"Ngươi...ngươi...Chát"Yên Chi tức giận tát mặc ta

"Yên Chi,muội làm gì vậy hả"hắn thấy ta bị Yên Chi đánh thì hét lên,chạy lại xoa mặt cho ta.Ta bỗng cảm thấy ấm áp làm sao ấy.

"Huynh...huynh..."Yên Chi khóc.Rõ ràng là cô thích hắn trước,cũng tỏ tình hắn trước,tại sao hắn chỉ xem cô là muội muội.Yên Chi chạy đi.

Sáng hôm sau,ta mời hắn và Yên Chi đi chơi ở trên núi săn bắn.Vì sau khi nghe hắn kể,ta cảm thấy thật sự buồn thay cảnh ngộ của Yên Chi.Mẫu thân của Yên Chi sau khi sanh ra cô thì đã mất,cha thì không quan tâm cô lắm,từ nhỏ chỉ thân với hắn và hoàng thuợng.Hắn thuờng chở che cho cô nên cô thích hắn cũng là đương nhiên.

Ta cũng chợt nhớ lại gia cảnh năm xưa.Mẹ ta sinh ta ra rồi chết,cha hận ta vì nói tại vì ta mà mẹ mới chết,không ngó ngàn đến ta.Đến một ngày ta bị bắt cóc cũng chẳng có ai tìm ta,ta được đào tạo trở thành một cổ máy giết người vô tình,nhẫn tâm,bằng tất cả thủ đoạn để giết đuợc mục tiêu.Ta không có mục đích sống,chỉ biết nghe lệnh và giết người,dù là đứa trẻ hay cụ ggìa 80,ta cũng không lưu tình.Nhưng bây giờ khác rồi,ở đây ta có mọi thứ,tiền tài,quyền lực và người thân của ta_những người quan tâm,yêu chìu ta hết mực,và cả hắn nữa.Ta đã có mục đích sống,sống vì bản thân mà cũng vì nhưng người ta yêu thuơng.Ta tự thề với lòng rằng sẽ bảo vệ họ hết mức có thể,cho dù là ta phải...chết.Bất giác,nhưng giọt nước mắt lăn dài trên má,khóc vì đau thuơng của quá khứ hoặc vì hạnh phúc ở hiện tại.Thấy ta khóc,hắn chỉ ôm ta vào lòng,nhưng hành đọng đó làm ta thật ấm áp,tim ta chợt đập loạn nhịp vì hắn.Phải chăng ta đã...yêu hắn rồi sao?Ta biết hắn thật sự yêu ta,nhưng ta không biết nó sâu bao nhiêu.Ta sợ nếu ta chấp nhận,thì hắn thay lòng thì ta biết làm sao?Ta sợ sẽ mất hắn,sợ mất đi sự bảo bọc của hắn.Ta đúng là một kẻ lãnh khốc,vô tình,nhưng ta cũng muốn yêu và được yêu.Nhưng ta chưa tìm ra mục tiêu xứng đáng thôi.Bây giờ ta đã tìm được,giờ chỉ cần quan sát hắn một chút.Nếu hắn thật sự yêu ta, ta thề đời này, kiếp này nắm giữ hắn thật chặt, không bao giờ buông tay, bách niên giai lão, cùng nhau đến già, nguyện một đời một thế một đôi, không bao giờ phân li.