Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Chương 23: Đại ca lại giận



Đáng tiếc vách đá rất cao, rất cao, rất rất cao, bên dưới nghe không được mà bên trên không nghe không tới.

Mấy thứ tốt đều rơi xuống hồ nước nên chẳng hư hỏng mấy, cũng may hai đứa nhỏ rất tâm lý, biết hắn thích uống rượu nên bỏ vào hồ lô chứ chẳng may lại bỏ vào bình sành, bình gốm thì sớm toang luôn rồi.

Nhìn chiếc hồ lô lớn nổi dập dềnh trên mặt nước, bỗng Nhất Luân Nguyệt thấy được an ủi phần nào.

Một mình Phong Thiếu An lột xuống hồ vớt đồ, phải mất cả canh giờ mới kéo lên hết, xong việc cũng rã rời hết cả người.

So ra mới thấy Nhất Luân Nguyệt quả thật chẳng biết xấu hổ là gì, y nằm trên tảng đá nhàn nhã thưởng rượu rồi chỉ đạo Phong Thiếu An vớt cái này cái kia lên.

Thích Hiểu Dương và Thích Tiểu Tiểu rất để tâm khi chọn đồ lễ, ngay cả quần áo cũng mua theo cỡ của họ nhưng chẳng hiểu chúng ném vải vóc xuống làm cái gì nữa, hai cái ông lớn này thì may vá được chắc.

Ấy vậy mà, khi thấy Phong Thiếu An mang kim chỉ ra may đồ thì y lại có cảm giác mình bị vẻ ngoài của tên ngốc này đánh lừa.

"Ngươi còn biết may đồ?"

Phong Thiếu An lại lắc đầu, "Phái Nhi mới nhìn ma ma làm thôi, muốn thử một chút, Tiểu Tiểu muội muội còn ném cả kim chỉ xuống đậy, tâm lý thật."

"..."

Bấy giờ, Nhất Luân Nguyệt mới ý thức được, mình đúng là phế vật. Trong nhiều khía cạnh, y còn chẳng so được với Phong Thiếu An. Có điều y vẫn rất mong chờ, không biết quần áo do tên ngốc này làm ra sẽ thế nào.

Cơ mà trong thung lũng chỉ có hai người, dù có xấu đến mấy thì cũng chẳng ai ngắm.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai người dựa vào nhau cùng ngắm sao rồi suy nghĩ về mọi chuyện. Phong Thiếu An nghĩ đến núi Thánh Hiền với mọi người ở nhà còn Nhất Luân Nguyệt lại nhớ về những người thân đã khuất của mình.

"Nhớ nhà à?" Nhất Luân Nguyệt hỏi.

"Vâng." Phong Thiếu An đáp: "Dựa theo quy trình thì hẳn là bây giờ Phái Nhi đã về đến núi Thánh Hiền, hầy, chắc chắn là bà nội vẫn chưa biết Phái Nhi xảy ra chuyện."



Nhất Luân Nguyệt trầm mặc thật lâu, "Là ta hại ngươi."

Phong Thiếu An cuống quýt nói: "Không phải tại đại ca, đại ca không sai. Do mấy kẻ đánh lén chúng ta quá xấu xa."

"Đúng ra sau khi trộm được Phá Trần châu thì không nên đưa ngươi theo, cứ tưởng sẽ thoát được, do ta đánh giá thấp thực lực của minh chủ võ lâm."

Phong Thiếu An rối rắm một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng, "Đại ca, sao huynh lại đi ăn trộm? Phái Nhi nghe nói quỷ trộm Nhất Chi Xuân lấy được rất nhiều rất nhiều món, có vàng bạc châu báu lẫn dược liệu trân quý, còn cả võ công bí tịch, đại ca cần những thứ đó làm gì? Đại ca trộm nhiều vậy mà sao vẫn nghèo thế?"

"..."

Nhất Luân Nguyệt thật sự rất nghèo, đồ y trộm đều không thuộc về y, đối mặt với Phong Thiếu An, y cũng không muốn nhiều lời.

Thấy y sầm mặt, Phong Thiếu An cũng không dám hỏi lại, thuận thế đổi đề tài: "Phái Nhi không hỏi nữa. Phải rồi, đại ca có nhớ những chuyện đã phát sinh vào hôm ăn quả Thanh Minh không? Sau khi ăn quả Thanh Minh, đại ca lạ lắm."

Tim Nhất Luân Nguyệt đập thình thịch, thấy cái tên ngốc này chẳng hỏi nên y tưởng cậu quên rồi, ai ngờ tới hôm nay lại tự dưng nhắc đến.

"Lạ cái gì?"

Nếu đã quyết định giả chết thì phải giả chết đến cùng.

"À..." Phong Thiếu An không biết phải diễn tả sự kỳ lạ ấy như thế nào, nghĩ lại những gì mình đã làm với đại ca vào hôm đó thì cơ thể không khỏi nóng bừng lên. Cậu không thể ngồi yên được nữa nên đứng dậy, "Không có gì đâu, cũng muộn rồi. Đại ca, chúng ta về nghỉ thôi."

Nhất Luân Nguyệt theo sau lưng, thấy tai Phong Thiếu An đỏ lên thì không khỏi vuốt cằm nghĩ: Tên ngốc này hư rồi, còn biết giả bộ ngớ ngẩn để đánh trống lảng.

Đêm xuống càng lúc càng lạnh, Phong Thiếu An may đồ thất bại nhưng lại hái được rất nhiều hoa cỏ lau để làm chăn, nhưng hoa cỏ lau có hạn, chỉ đủ làm một chiếc, vào mùa đông thì hai người không tránh được chuyện phải chen chúc với nhau.

Chen thì chen, Nhất Luân Nguyệt nghĩ, mùa đông mặc nhiều quần áo cũng không có chuyện gì, huống hồ cái tên ngốc Phong Thiếu An đó, chỉ doạ mấy câu là không dám ho he.

Tay nghề tuy kém nhưng còn hơn là không có chăn đắp, còn chưa đến mùa đông mà Nhất Luân Nguyệt đã một mình chiếm lấy cái chăn, không chịu buông, Phong Thiếu An đã lưỡng lự một hồi nhưng cũng không dám mở miệng

Người ta cực khổ làm chăn mà mình chiếm làm của riêng cũng không phải lắm, huống hồ mình mới là ca ca, phải chăm sóc đệ đệ mới đúng, ai lại bắt nạt người ta như thế.

Đêm đó, rốt cuộc Nhất Luân Nguyệt cũng nhớ ra mình mới là ca ca nên nhích sang một bên rồi nói: "Qua đây ngủ chung đi."

Phong Thiếu An cười tươi như hoa, lao vào ổ chăn như chú khỉ con, vuốt ve chiếc chăn mình tự làm, chưa bao giờ cậu cảm thấy nằm trong ổ chăn lại thoải mái như vậy.

Nhất Luân Nguyệt cũng nằm xuống nói chuyện với cậu.

"Phong Thiếu An, sao ngươi biết cách lấy hoa cỏ lau làm chăn?"

Phong Thiếu An thật thà kể lại: "Năm đó, trên đường về nhà, Phái Nhi gặp một bà lão bị ngã bên đường. Phái Nhi dìu bà lão về thì phát hiện trong nhà chỉ có bốn bức tường, trên giường có mỗi một chiếc chăn cũ nát, bên trong không độn bông mà chỉ có vài lớp cỏ lau mốc meo. Bà lão nói mình không có tiền, không mua nổi bông, cũng chẳng có sức làm ruộng nên đành khâu mấy chiếc chăn bông bằng hoa cỏ lau để giữ ấm, tuy hoa cỏ lau không ấm bằng bông nhưng có còn hơn không. Có ấm không đại ca?"

Nhất Luân Nguyệt khịt mũi, "Tàm tạm, so với chăn tơ tằm trong phủ tướng quân của ngươi thì kém xa."

"Hả?" Phong Thiếu An tò mò hỏi: "Sao đại ca lại biết phủ tướng quân phủ toàn chăn tơ tằm?"



"Đoán." Nhất Luân Nguyệt cũng bắt đầu giả ngu để qua chuyện, "Mấy nhà có tiền chẳng phải đều thích dùng chăn tơ tằm sao?"

"Phải đấy" Phong Thiếu An nói: "Hoàng đế còn dùng loại tơ tằm tốt nhất để làm chăn bông cơ. Phái Nhi ngủ thử trên đó rồi, mềm lắm."

Nhất Luân Nguyệt kinh ngạc: "Ngươi còn nằm chung chăn với Hoàng đế?"

"Ưm ưm, khó lắm Phái Nhi mới được về một lần. Hoàng đế nhất quyết giữ Phái Nhi lại nói chuyện, thành ra Phái Nhi đành ở lại. Hồi nhỏ Phái Nhi cũng ngủ với hoàng đế mà."

Tự nhiên trong lòng Nhất Luân Nguyệt thấy hơi khó chịu, thằng ranh này rõ là đoạn tụ (gay), là thanh mai trúc mã với Hoàng đế, còn ngủ chung chăn, lại một lòng bảo vệ hắn...

Càng nghĩ càng thấy nghẹn, Nhất Luân Nguyệt giật hết chăn.

"Ta không muốn ngủ cùng ngươi nữa, cút về chỗ của mình đi!"

"..."

Chiếc chăn ấm áp vừa mới nằm mà nói không còn là không còn nữa rồi, đại ca vô duyên vô cớ tức giận nên Phong Thiếu An đành xám xì xám xịt quay về với đống cỏ khô, chẳng hiểu tại sao mình lại chọc giận đại ca nữa rồi.

"Đại ca, Phái Nhi lại nói gì sai à?"

Giọng Nhất Luân Nguyệt chua loét: "Ngay cả giường của Hoàng đế mà Phong thiếu hiệp cũng bò lên rồi thì còn làm sai cái gì được chứ, có sai cũng là ta sai."

"..."

Trực giác của Phong Thiếu An mách bảo rằng đại ca tức giận với mình vì Hoàng đế nhưng giận ở chỗ nào thì cậu lại không rõ, đành phải kìm nén, cuộn tròn người thành một cục đến khi chìm vào giấc ngủ.

Nhất Luân Nguyệt chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy nữa, cứ nghĩ đến chuyện Phong Thiếu An che chở Hoàng đế là lại tức, tức một hơi tận ba ngày không nói không rằng với cậu.

Để dỗ dành cho y vui nên Phong Thiếu An đã đi bắt một con thỏ hoa quế, thế mà Nhất Luân Nguyệt vẫn vác cái mặt lạnh ra ngồi ăn, chẳng nói chẳng rằng.

"Đại ca, có thể nói với Phái Nhi mấy câu không? Nói cho Phái Nhi biết phải làm gì mới được. Đại ca chẳng nói gì, Phái Nhi sợ."

Nhất Luân Nguyệt hầm hừ: "Ngươi với Hoàng đế quan hệ tốt vậy cơ mà, có gì phải sợ."

"..." Phong Thiếu An do dự một lúc lâu mới hỏi: "Có phải đại ca giận vì quan hệ của Phái Nhi với hoàng đế đúng không?"

Nhất Luân Nguyệt không nói gì, xem như là đồng ý.

Phong Thiếu An nhấc mông tới bên cạnh y, xoa xoa đầu gối rồi nhìn vào mặt Nhất Luân Nguyệt và nói: "Quan hệ giữa Phái Nhi và hoàng đế rất tốt nhưng trong lòng Phái Nhi, người Phái Nhi để tâm nhất vẫn là đại ca."

Nhất Luân Nguyệt đang nhai thịt thỏ thì sững lại một chút, trái tim cũng lạc một nhịp nhưng y mau chóng phản ứng lại, "Ta với ngươi mới quen được bao lâu sao có thể quan trọng bằng bà nội, ma ma hay sư phụ ngươi?"

"Không giống nhau." Phong Thiếu An nghiêm túc đáp: "Phái Nhi tôn trọng họ vì họ là những người thân thiết nhất với Phái Nhi nhưng đại ca thì khác. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Phái Nhi đã rất thích đại ca, càng ngày lại càng thích nhiều hơn. Phái Nhi ăn nói vụng về, không biết làm sao để bày tỏ lòng mình cho đại ca nghe nhưng trong lòng Phái Nhi, đại ca rất quan trọng, vô cùng quan trọng, so với tính mạng của Phái Nhi còn quan trọng hơn."

Cuối cùng, Nhất Luân Nguyệt cũng nhìn vào mắt Phong Thiếu An, long lanh, trong sáng, nghiêm túc và thâm tình.



"Quan trọng cái gì chứ, trước mặt Hoàng đế của ngươi thì ta còn chẳng bằng cái rắm!"

"..." Phong Thiếu An sắp khóc tới nơi, "Phái Nhi sai rồi, Phái Nhi sẽ không bao giờ nhắc đến Hoàng đế nữa."

Nỗi chua chát trong lòng Nhất Luân Nguyệt vẫn chưa nguôi ngoai, "Ngoài miệng không nhắc tới nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới. Tình nghĩa chung chăn mà, thấy ngươi rơi xuống vách đá chết, chắc tiểu hoàng đế của ngươi chắc đau lòng lắm."

"Phái Nhi cũng ngủ chăn với đại ca. Phái Nhi cũng ôm đại ca, hôn đại ca, bón thuốc cho đại ca bằng miệng rồi vuốt gậy giúp đại ca tè ra mà. Phái Nhi làm bao nhiêu chuyện thân mật với đại ca... "

"Câm miệng!" Nhất Luân Nguyệt đỏ mặt vì mấy lời của Phong Thiếu An, "Ai cho ngươi nói mấy cái đó! Còn dám nói bậy nữa thì ta sẽ rút lưỡi của ngươi!"

Phong Thiếu An vội vàng bịt miệng lại, sau đó cậu phát hiện mặt Nhất Luân Nguyệt đỏ như máu, chẳng khác gì hôm đại ca mất lý trí vì ăn phải quả Thanh Minh cả.

"Phái Nhi, Phái Nhi không có ý gì khác. Phái Nhi chỉ muốn nói rằng, Phái Nhi chỉ làm những chuyện đó với đại, hình như những chuyện đó chỉ có thể làm cùng với người thân mật nhất. Phái Nhi nói có đúng không? Đại ca? "

Sao Nhất Luân Nguyệt có thể nuốt trôi được nữa, y buông con thỏ xuống rồi tới suối nước nóng ngâm mình, thật ra chuyện Phong Thiếu An dùng miệng bón thuốc y cũng biết nhưng tên ngốc ấy chẳng làm gì quá phận nên y chẳng để tâm.

Sau này, y phát hiện tâm niệm không thuần khiết của thằng ranh mới hiểu hành động đó có ý gì, đáng tiếc tên ngốc này không hiểu, còn huỵch toẹt hết thảy tâm tư của mình ra.

Con mẹ nó còn vuốt gậy cho tè ra, sao cái tên ngốc này lại không biết ngượng mà nói ra cơ chứ.

Lúc y tắm xong, bước ra vẫn thấy Phong Thiếu An ngồi ở đó, ngây ngốc chống cằm ngắm sao, chẳng biết đang nghĩ đến ai.

Nhất Luân Nguyệt cố ý hừ một tiếng thật mạnh rồi quay vào trong hang.

Phong Thiếu An đã làm một cánh cửa chặn ngoài hang để đêm đến không bị lọt gió nhưng trong hang chẳng rộng rãi gì, hai người không có việc gì làm nên tính đào thêm một cái động nữa. Từ giờ trở đi cái động đó sẽ làm phòng ngủ, còn bên ngoài sẽ làm phòng khách, sẽ bớt chật chội hơn.