Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Chương 8: Đại ca bị vu oan



Phong Thiếu An chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy, cậu trốn vội sau lưng Nhất Luân Nguyệt rồi bịt mắt lại.

"Đại, đại ca, hắn, hắn chết rồi ư?"

Nhất Luân Nguyệt không đáp, càng ngày càng có nhiều người vây xem, Bích Vân Môn cũng xuống dưới.

Bấy giờ đã có người tới kiểm tra thi thể.

Trong đám người đứng đó, đã có người nhận ra người chết, "Đây là khoái đao Vương Tư mà. Tối qua, chúng ta còn uống rượu với nhau, sao tự nhiên hắn lại chết ở đây?"

Vốn dĩ, Nhất Luân Nguyệt không định nhúng tay vào chuyện này nhưng người nghiệm thi bất ngờ kinh hãi.

"Vương Hạc Quy, đây là Vương Hạc Quy, mau nhìn xem trong miệng Vương Tư có độc dược, chính là Vương Hạc Quy!"

"Không thể nào!" Thích Tiểu Tiểu nghe được liền kích động nói: "Bạch Vân Môn chúng ta và khoái đao Vương Tư không thù không oán, sao có thể làm hại hắn!"

Lúc này có người tiến lên kiểm tra và xác nhận: "Quả nhiên là Vương Hạc Quy, độc dược độc môn kịch độc của Bạch Vân Môn: Vương Hạc Quy."

Nếu có liên quan đến Bạch Vân Môn thì Nhất Luân Nguyệt không đứng nhìn được, lúc y tới kiểm tra thì không khỏi sầm mặt lại.

Thích Tiểu Tiểu lao tới, tất nhiên cũng nhìn thấy thứ bột màu xanh còn sót lại trên khóe miệng của khoái đao Vương Tư.

"Tiểu Tiểu, liệu có truyền Vương Hạc Quy cho người khác không?"

Thích Tiểu Tiểu lắc đầu liên tục, "Không đâu, Vương Hạc Quy là kịch độc hung hiểm, bọn muội ra ngoài cũng không cầm theo."

"Đây là cái gì?" Người nghiệm thi vuốt tóc khoái đao Vương Tư, "Sao vết tích trên cổ lại quen thế nhỉ?"

Đột nhiên, người bên cạnh chỉ vào Nhất Luân Nguyệt và nói: "Đó là dấu ấn trên trán hắn. Hung thủ chính là hiệp khách Nhất Luân Nguyệt!"

Nhất Luân Nguyệt cau mày, bản thân có giết người hay không mà y còn không biết hay sao.

Thích Tiểu Tiểu kinh ngạc thốt lên: "Nguyệt ca ca, này sao lại thế này, ấn ký của huynh..."

"Con trai! Con trai ta!" Lúc này, một bà lão tóc trắng chen qua đám đông để lao vào trong bếp, vừa nhìn thấy thi thể của khoái đao Vương Tư thì bà ta lập tức quỳ xuống gào khóc: "Con trai tội nghiệp của tôi, là kẻ đã hại chết con vậy!"

Người nghiệm thi chỉ vào Nhất Luân Nguyệt: "Đại nương, trên thi thể có một ấn ký trăng bạc, trong miệng có độc dược độc môn của Bạch Vân Môn. Thế gian ai cũng biết Nhất Luân Nguyệt và Bạch Vân Môn có quan hệ mật thiết thế nào. Hung thủ nhất định là Nhất Luân Nguyệt!"

Nhất Luân Nguyệt thầm nghĩ không ổn rồi, có kẻ muốn vu oan giá hoạ cho y.

"Không thể nào!" Phong Thiếu An chắn trước mặt Nhất Luân Nguyệt, "Ngươi nói bậy, đại ca ta sẽ không tùy tiện giết người!"

Bà lão chống gậy đứng dậy, "Nói bậy? Bằng chứng trên thi thể con trai ta đã quá rõ ràng, chính Nhất Luân Nguyệt đã giết nó, hung thủ, trả lại mạng cho con trai ta!"

Thích Tiểu Tiểu đẩy Phong Thiếu An ra rồi nói: "Được, nếu bà nói chúng ta đã giết con bà, vậy cho ta lý do đi, không oán không thù, vì sao chúng ta phải giết một người không liên quan đến mình!"

"Cũng không thể nói là không oán không thù." Bấy giờ, một người đàn ông bước ra từ đám đông nói: "Đêm qua, ta tình cờ nghe được cuộc trò chuyện bí mật giữa Nhất Luân Nguyệt và vị thiếu hiệp có vóc dáng cao to kia trên mái nhà, họ nói muốn dọn sạch trở ngại khi tham gia đại hội võ lâm, đao pháp xuất thần nhập hóa của khoái đao Vương Tư có thể khắc chế Hàn Quang kiếm của Nhất Luân Nguyệt, thế nên hắn mới giết Vương Tư, ngay cả kịch độc của Bạch Vân Môn cũng mang ra dùng."

Nhất Luân Nguyệt nghe xong, thay vì tức giận thì y lại bật cười, vỗ tay mấy cái, lạnh lùng nhìn kẻ vừa ăn nói xằng bậy.

"Thật là một màn vu oan giá hoạ, ta là đồ ngu ư? Đã giết người còn để lại những manh mối rõ ràng như vậy cho các ngươi điều tra phải không?"

Gã đó lại nói: "Đó chẳng phải là việc mà ngươi vẫn thường làm hay sao, để lại một ấn ký thông báo mình đã giết người? Cách đây không lâu, không phải chính ngươi đã giết tiểu đệ của Lục kiệt Tô Bắc rồi để lại dấu trăng bạc độc nhất của mình lên hắn còn gì?"

Nhất Luân Nguyệt cau mày đáp: "Đúng là ta đã giết tiểu đệ của Lục kiệt Tô Bắc nhưng ta không giết Vương Tư, càng không ủ mưu lấy mạng ai."

"Nói nhảm! Chính mắt ta đã trông thấy ngươi trao đổi với cái gã cao to bên cạnh ngươi trên mái nhà. Ta không phải người duy nhất trong quán trọ nhìn thấy điều đó, có phải không?

Lúc này, có nhiều người la ó, nói mình cũng nhìn thấy.

Dù có trì độn đến đâu thì Phong Thiếu An cũng hiểu chuyện gì đang đã xảy ra.

"Không đúng! Không phải như vậy!" Phong Thiếu An lớn tiếng nói: "Đêm qua, đêm qua, ta uống rượu với đại ca trên mái nhà. Chúng ta nói chuyện thành thân chứ không phải giết người."

Bỗng nhiên gã kia bật cười: "Tại sao hai gã đàn ông trưởng thành lại nói chuyện thành thân lúc nửa đêm? Đoạn tụ (gay) ư? Coi bọn ta là đồ ngốc à?"

Bà lão nghe vậy liền rút con dao làm bếp ra chém tới: "Ngươi đã giết con trai ta, đền mạng cho ta!"

"Đại nương!" Phong Thiếu An giữ chặt cổ tay bà ta, "Đại ca ta bị oan, huynh ấy không hại chết con bà, bà nhầm rồi."

"Được rồi, Phong Thiếu An." Nhất Luân Nguyệt lại nói với Thích Tiểu Tiểu: "Có người cố ý hãm hại ta, dặn dò môn trung đệ tử phải hành sự tùy theo hoàn cảnh."

Thích Tiểu Tiểu hỏi: "Không ở lại tra xem kẻ nào đã giá hoạ sao?"

"Không cần thiết." Nhất Luân Nguyệt đẩy Phong Thiếu An ra sau rồi nói với bà lão tóc trắng: "Đã muốn giết ta thì sao lại dùng thủ đoạn gài bẫy bẩn thỉu như thế? Nếu ta đoán không lầm, ngươi căn bản không phải là mẹ của khoái đao Vương Tư, đúng không, Bạch Mi bà bà?"

Bà lão sửng sốt, sau đó đứng thẳng lưng, cởi mặt nạ da người, lộ ra gương mặt trắng nõn hồng hào, chỉ có mái tóc trắng và lông mày trắng còn lộ nét phong sương.

"Không hổ là hiệp khách Nhất Luân Nguyệt, quan sát tinh tế tỉ mỉ, lão hủ bội phục."

Bạch Mi bà bà là sư phụ của Lục hiệp Tô Bắc, Nhất Luân Nguyệt gần như đã quét sạch sáu đệ tử yêu quý của bà ta thì sao lão bà Bạch Mi này có thể can tâm.

"Phong Thiếu An, quay về."

"Dạ." Phong Thiếu An ngoan ngoãn đứng bên cạnh y, "Đại ca, vị bà bà này trẻ thật í."

Bạch Mi bà bà nghe vậy thì giật mình, sau đó lại cười nói: "Ta thích nghe ngươi nói chuyện, tiểu tử này. Vì cái lưỡi ngọt ngào của ngươi nên hôm nay ta sẽ tha mạng cho ngươi."

Phong Thiếu An kéo tay áo Nhất Luân Nguyệt, "Đại ca, bà bà xinh đẹp này muốn giết huynh ư?"

Nhất Luân Nguyệt nhướng mày, "Còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Bạch mi bà bà nói: "Chỗ này người nhiều, ra tay không tiện, Nhất Luân Nguyệt, nếu ngươi có bản lĩnh thì liền ra đánh với lão hủ một trận!"

Nói xong thì thi triển khinh công bay khỏi cửa sổ.

"Khoái đai Vương Tư cũng xem như là anh hùng hào kiệt một phương giờ lại bị kẻ khác sát hại rồi lợi dụng, món nợ này Nhất Luân Nguyệt ta sẽ thay hắn đòi lại, các ngươi ở lại khách điếm chờ ta, đừng hành động hấp tấp khi chưa có tin tức của ta."

"Nhưng..."

"Nghe lời!"

Nói xong liền đuổi theo Bạch mi bà bà, Phong Thiếu An thấy đại ca bay đi thì vội vàng đuổi theo.

Trên đường đi, Nhất Luân Nguyệt nói với cậu: "Phong Thiếu An, Bạch Mi bà bà là một trong những cao thủ hiếm thấy trong võ lâm. Đừng chỉ nhìn dung mạo của bà ta tuyệt diễm, võ công bà ta tuy luyện rất tàn ác, mỗi lần ra tay đều lấy mạng người, lát nữa đứng xem phải nhớ kỹ, đừng để bà ta ám toán."

"Phái Nhi biết rồi, đại ca phải cẩn thận, Phái Nhi sẽ không để bà ấy làm tổn thương đại ca."

Giống như Lục kiệt Tô Bắc, Bạch Mi bà bà cũng khét tiếng trong giang hồ, để duy trì dung nhan của bản thân, bà ta không chỉ hấp thụ nội lực biết bao võ giả mà còn thường xuyên bắt cóc thiếu nữ để hút máu tu luyện. Cái thứ âm ngoan tàn độc ấy trong võ lâm nào ai sánh bằng, rất nhiều cao thủ giao chiến với bà ta đều thất bại.

Đối phó với Bạch Mi bà bà, Nhất Luân Nguyệt không có cơ hội thắng, dù sao hắn cũng chỉ quá đôi mươi, khó có thể đối đầu với nội lực thâm sâu đã tu luyện suốt sáu mươi năm của Bạch Mi bà bà. Nhưng nếu có Phong Thiếu An ở bên thì chí ít hắn vẫn có cơ hội thắng.

"Chậc, Tây Môn tam ngốc." Nhất Luân Nguyệt thích nhất là đặt biệt danh cho những những kẻ cặn bã này.

Ba người nghe vậy thì sầm mặt lại vì tức giận.

Bạch Mi bà bà hừ lạnh nói: "Tiểu tử giỏi lắm, ngươi có gan đi theo ta cơ đấy. Còn mang cả đứa nhóc này theo để tìm chết sao?"

Phong Thiếu An vội vàng kéo tay áo Nhất Luân Nguyệt, "Đại ca, nhìn bà lão này có vẻ lợi hại lắm, chúng ta có đánh được không?"

Nhất Luân Nguyệt lườm cậu rồi đáp: "Nếu không đánh được thì đợi nhặt xác cho ta đi, đồ ngốc!"

Tưởng tượng đại ca thân yêu sẽ biến thành cái xác lạnh lẽo thì Phong Thiếu An lập tức bất an.

"Không đâu, có Phái Nhi ở đây, đừng ai nghĩ có thể làm tổn thương đại ca!"

Nhất Luân Nguyệt nháy mắt trái với cậu, "Đệ đệ giỏi lắm, cái mạng nhỏ của đại ca giao vào tay ngươi."

"Nói nhảm ít thôi, Nhất Luân Nguyệt, chịu chết đi!"

Cây gậy trong tay Bạch Mi bà bà nháy mắt đã hóa thành một chiếc roi vàng, thân roi cực kỳ sắc bén, đã được tẩm kịch độc, nếu bị thương sẽ chết bất đắc kỳ tử vì không có thuốc giải.

Nhất Luân Nguyệt rút kiếm tiếp chiêu, kể từ khi họ quen biết, đây là lần đầu tiên Phong Thiếu An thấy Nhất Luân Nguyệt rút Hàn Quang kiếm ra khỏi vỏ. Tiếng leng keng thật êm tai, ánh sáng lạnh lẽo cũng thật hấp dẫn.

Ba tên ngốc Tây Môn thấy sư phụ động thủ cũng đồng loạt tấn công Phong Thiếu An, vũ khí của ba người đều được làm bằng sắt. Phong Thiếu An cứ một lòng tơ tưởng đến đại ca nên thiếu chút nữa đã bị nện nát vai, may mà cậu phản ứng nhanh. Dưới ánh mắt chăm chú của ba kẻ đó, cậu dùng một chưởng đỡ lấy cái búa đó rồi giật lại phía mình.

"Sao, sao có thể!" Một gã cầm búa lộ ra mặt khó tin.

Phong Thiếu An cầm chiếc búa rồi nhìn trái nhìn phải, thấy xấu quá thì tiện tay quẳng luôn xuống vực sâu.

Giờ song búa đã biến thành búa đơn, gã cầm búa không khỏi tức giận thét lên: "Búa của ta! Thằng trộm ranh! Ta sẽ đập vỡ đầu ngươi!"

Trong mắt Phong Thiếu An, so các với các sư huynh của cậu thì động tác của ba người này chậm hơn rất nhiều, thậm chí còn thua xa mấy chú chim nhỏ trong Thung lũng Vạn Điểu. Tự nhiên thấy cụt hứng nên đánh hai ba chiêu rồi nằm bò trên mặt cỏ bắt dế.

Nhất Luân Nguyệt đang tập trung chiến đấu với Bạch Mi bà bà, thấy đệ đệ ngốc nghếch như vậy thì không nhịn được cười.

Cuối cùng, Bạch Mi bà bà cũng nhận ra ba đồ đệ cưng của mình đã bị đánh bầm giập, nằm chồng chất lên nhau, trong lòng không khỏi chửi rủa đồ phế vật.

Lại thêm mấy chiêu nữa, Nhất Luân Nguyệt bắt đầu thấy đuối nên bị Bạch Mi bà bà đánh một chưởng lui mấy bước.

Phong Thiếu An vừa ngẩng lên đã thấy đại ca đang trong thế bất lợi thì vội vàng nôn nóng.

"Đại ca, bà ta có làm đau huynh không?"

Nhất Luân Nguyệt xoa xoa bả vai, y thấy vẫn ổn.

"Cứ bắt dế tiếp đi, không gọi thì đừng nhúng tay."

"A..."

Thật ra, Bạch Mi bà bà lại có hứng thú với Phong Thiếu An, "Tiểu tử đó có lai lịch gì, chỉ dùng tay không mà có thể chế ngự được ba đệ tử của lão hủ trong thời gian ngắn như vậy."

"Đâu chỉ ba." Nhất Luân Nguyệt cười cười, "Năm gã đồ đệ thân yêu của bà cũng do tiểu tử này dùng nắm đấm ném vào đại lao của nha phủ đó."

Nhất thời, Bạch Mi bà bà tức ứa gan: "Ta giết ngươi trước, sau đó sẽ vặn đầu thằng nhãi kia."

Nghe vậy, tự nhiên Nhất Luân Nguyệt muốn thấy thực lực thực sự của Phong Thiếu An nên giả vờ dính chưởng của Bạch Mi bà bà rồi phun ra một búng máu.

"Phong Thiếu An!"

Phong Thiếu An ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy đại ca hộc máu thì lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, vội tiến lên ôm người vào trong ngực.

"Đại ca, sao huynh lại hộc máu, có đau không?"