Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 122: Dù không yêu.



Jiyoung quyết định đến quán rượu uống vài ly cho khuây khoả. Trong lúc trên đường về, vô tình thấy Yoonji đứng trong góc hẻm cùng tên Lukas.

Nỗi buồn bực réo gọi ngày một lớn lao. Jiyoung nghiến răng, tay giữ chặt ba lô trên vai, đôi mắt u ám. Phải xem cảnh tượng của hai người đã từng yêu nhau thật khó chịu. Jiyoung đứng lặng người một góc tối, nép vào cây cột điện gần đấy. Bản thân đợi chờ cô làm gì, nói gì với người cũ.

Yoonji rõ ràng đã cương quyết từ chối Lukas từ sáng đến tận khuya. Và Lukas vẫn cứng đầu đi theo mãi để cầu xin sự tha thứ. Gã bây giờ thật tình đã bị cái tình yêu quật ngã và giờ là người thèm khát tình yêu hơn bất kì ai. Jiyoung đen mặt, lòng bàn tay tạo thành nắm đấm khi nghe những lời cầu xin của người kia và những lời nói bạc bẽo, vô tình của người còn lại.

Yoonji tức giận túm cổ áo gã, kéo về phía mình: "Tôi đã bảo là chúng ta không còn gì, nghe không hiểu à?"

Lukas: "Đừng như thế. Vì quá yêu em nên tôi mới làm thế, hãy tha thứ cho tôi. Hãy về bên tôi đi mà!"

Yoonji: "Đệt mẹ, tên khốn này. Sao cứ thích bị người khác sỉ nhục mới chịu rời đi vậy hả?"

Yoonji tát mạnh vào mặt gã vài cú đau thấu trời mây. Thanh âm chói tai khiến người nghe rùng mình tự hỏi vì sao tuyệt tình đáng sợ và không một chút băn khoăn dừng tay đánh người. Lukas đứng chịu trận, nếu trút giận xong có thể trở về bên cạnh, gã cam tâm chịu nỗi đau. Chỉ vì gã thật sự yêu cô...

Yoonji: "Mẹ bà nó, Lukas. Anh định chọc điên tôi à?. Đã bảo cút đi là cút đi. Không liên can gì đến nhau"

Lukas: "Yoonji, đừng làm vậy mà. Em đừng lạnh như thế có được không?. Tôi đã vứt cả lòng tự trọng của mình chỉ để xin em quay lại..."

Yoonji cười khẩy: "Đệt mẹ. Lòng tự trọng anh lớn lao quá nhỉ?"

Lukas mếu máo, run rẫy: "Xin em. Cầu xin em... Tôi đã biết sai rồi, xin em. Xin em hãy yêu tôi, hãy yêu tôi dù chỉ một chút... Có được không?"

Yoonji cáu gắt đẩy ngã người đó. Những lời yêu chân tình này không thể nuốt trôi, nghe đến chỉ muốn nghiền nát thật nhanh.

Lukas không từ chút sỉ diện, hai chân bò tới chỗ cô đứng. Gã khóc, đau khổ như thể chính cô tổn thương gã. Tay chân run rẫy ôm lấy chân cô lắc lắc.

Lukas: "Anh yêu em, anh thật lòng yêu em!"

Jiyoung tròn xoa mắt, chưa từng tận mắt thấy qua cảnh con người ta khước từ lòng tự trọng để níu kéo một tình yêu đã nguội lạnh. Trước đây toàn xem trên phim ảnh, thực tế để một người đàn ông làm điều này chỉ có thể vì anh ta quá si tâm, yêu đến mức điên dại mới dám quỳ gối cầu xin một cách hèn mọn.

Jiyoung bị lung lay bởi bộ dạng thảm hại và đáng thương của người nọ. Nếu anh là cô, anh sẽ nhẹ nhàng chấp nhận người này một lần nữa, nhìn xem, gã ta trông rất thành thật và kiên trì biết bao.

Jiyoung lẩm bẩm: "Cầu xin đến thế kia à?. Đến mức phải quỳ luôn sao?"

Dù chân thành là vậy, cô khoanh tay cười khẩy đứng xem trò vui. Không để tâm cũng không rung động. Người này đã vì cô mà vứt đi lòng tôn nghiêm của người đàn ông thực thụ, bộ mặt đều bị cô dẫm lên không thương tiếc.

Yoonji: "Anh có biết bộ dạng lúc này của anh không khác gì một con chó đang cầu xin người khác ban phát chút yêu thương không?. Trông thật thảm hại..."

Lukas: "Xin em, tôi cầu xin em. Em hãy nhìn tôi dù chỉ một lát cũng được, Yoonji à!"

Yoonji trừng mắt: "Vậy tại sao lúc tôi cầu xin đừng bỏ rơi tôi thì lại ném cho tôi cái nhìn đầy khinh miệt rồi biến mất?. Anh có biết tôi đã bỏ qua cho anh và gắng sống trong địa ngục tình yêu này tận hai năm không?. Sự hy vọng về tình yêu trong hai năm của tôi bị anh chôn vùi, giờ nó chỉ còn lại một hũ tro tàn"

Lukas nhíu mài: "Xin em đừng nói những lời đau lòng như vậy..."

Yoonji: "Nếu anh tha thiết cầu xin quay lại, tôi cũng tha thiết mong mỏi anh buông tha cho tôi đi!"

Yoonji đá Lukas sang một bên. Đôi mắt trợn lên vô cùng lạnh nhạt, biểu cảm không hề lay chuyển cũng không hề có gì xót xa. Yoonji quá vô tâm. Lukas đứng dậy, gã biết, thâm tâm cô đã không còn hình bóng gã. Nhưng gã tin với tình yêu mình trao cho cô lúc trước, cô sẽ cho gã thêm một cơ hội nữa.

Yoonji: "Lukas, đừng khiến bản thân phải thống khổ. Biến về Đông Bắc đi, biến về Berlin đi, biến về bên người vợ giàu sang của anh đi, biến khỏi đây đi, thật chướng mắt"

Lukas: "..."

Yoonji: "Thật lòng thật dạ mà nói, tôi không muốn nhìn thấy anh lần nào nữa"

Cô buông lời cay đắng đến mức người ngoài như anh còn đau lòng. Một con người tại sao có thể dùng lời lẻ ác nghiệt với gương mặt không chút biểu cảm. Jiyoung không hiểu, chợt quay đi không muốn nghe cuộc đối thoại nhưng lúc này Lukas bắt đầu cười, giọng cười điên cuồng của kẻ bị chối bỏ đến đáng thương.

Lukas: "Trước đây em chưa từng phỉ bán tôi đến mức thế này?. Rốt cuộc, em là vì cái tên người Châu Á đó khiến cho ngu muội đúng không?"

Yoonji: "...Chẳng có ai làm tôi ngu muội. Tôi giờ rất sáng suốt để không va phải tên chó như anh!"

Lukas đanh mặt: "Có phải cái tên Jiyoung gì đó, khiến em đối xử với tôi thế này?"

Jiyoung bước chân một chút đã vội khựng nhịp, bàng hoàng khi được nhắc tên trong câu chuyện.

Yoonji nghe đến đây, mặt càng khó coi.

Yoonji: "Chuyện tôi và anh không liên quan đến cậu ta. Đừng có gây sự với cậu ấy!"

Lukas nghiêng đầu, cười cợt: "Nếu tôi làm hại cậu ta thì sao?"

Giây trước còn khóc lóc cầu xin, giây sau đã bày vẻ mặt cũ. Đúng lật lộng, chỉ có Yoonji mới biết được bộ mặt thật chứa đầy dối trá.

Yoonji: "..."

Yoonji đáng sợ nhất là khi không thổ lộ vẻ mặt gì, trơ trơ cái ánh mắt dần mở to, con ngươi màu đen rất nhỏ nên khi nhìn chăm chăm vào thứ gì đó thì cô giống như sát nhân đang muốn giết người.

Yoonji: "Anh nên cẩn thận lời nói một chút..."

Lukas hằng giọng: "Em yêu cậu ta rồi?"

Yoonji khựng người: "..."

Lukas quát: "Em yêu cậu ta đúng không?. Chết tiệt!"

Thâm tâm Jiyoung muốn được nghe câu này. Hãy nói đi. Làm hơn hãy nói là yêu, dù là lời bịa đặt. Nếu cô nói yêu anh, chí ít, anh sẽ có tư cách chạy đến, có quyền đuổi tên khốn đấy ra khỏi nơi đây.[...]

Thời gian chậm lại, mọi thứ tĩnh mịch không một chút tiếng động. Tất cả nhường lại cho một giọng nói trong trẻo, phát âm rõ ràng dần dần nhã ra từng câu từng chữ.

Yoonji: "Không. Tôi không yêu cậu ta!"

Lukas ngờ hoặc: "Vậy tại sao lúc đó em lại hôn cậu ta?"

Yoonji: "Vì muốn chơi đùa. Để cậu ta bên mình một chút, khi cậu ta mắc vào lưới tình xong thì sẽ đá đi..."

Lukas bật cười: "Haha. Em và tôi, đúng là không khác nhau mấy. Đều như nhau. Đều chơi đùa tình cảm người khác, em không sợ quả báo à?"

Yoonji cười đểu: "Quả báo?. Anh đang nói anh à?. Nhưng tôi không súc sinh như anh. Tôi chỉ chơi với cậu ta một thời gian. Đến khi mùa xuân đến, tôi không cần cậu ta nữa đâu..."

Lukas: "Cậu ta là đồ chơi của em nhỉ?. Vui không?"

Yoonji: "Ừ, vui. Cậu ta là đồ chơi của tôi, thấy sao?. Mặt hàng khiến tôi thích thú như thế không có nhiều đâu"

Sợ một khi nói yêu Jiyoung thì càng nguy hiểm. Lukas, gã ta là kẻ điên. Nếu bị gã ta nhắm đến, sau này, Jiyoung ắt khó lòng về bên Mỹ phát triển. Lukas là con của giới thượng lưu, sánh ngang với gia tộc Min, gã quyền chức cấp cao không ai không biết danh tiếng, nổi tiếng khắp Châu Âu. Yoonji không muốn liên lụy anh, nên buộc phải nói ra những lời này. Chính cô cũng đau lòng muốn chết... Nhưng vì anh, cô sẽ nhịn.

Jiyoung đứng chết trân, sượng mặt. Đôi chân từng bước từng bước chầm chậm y kiệt sức tiến lên. Khuôn mặt một chút niềm vui không còn, toàn đau khổ, bức bối vây kín.

Lukas trông thấy anh đang đi đến thì càng khoái chí thêm. Cười mỗi lúc một to.

Lukas: "Haha. Yoonji à, làm sao đây?. Cậu trai trẻ có lẽ đã nghe hết mọi thứ rồi. Thật đáng thương vì bị lừa suốt ngần ấy thời gian qua..."

Yoonji kinh ngạc. Lập tức, mọi thứ trước mắt mờ dần, hình ảnh trong mắt thu về dáng vẻ đau khổ và đôi môi lắp bắp của ai đó. Thế giới như thể còn lại hai người, và cô không muốn đối mặt với anh lúc này chút nào. Cảm giác bức bối đến nghẹt thở khi biết anh đã nghe được cuộc trò truyện.

Jiyoung sững sờ: "Cô nói gì?"

Năm chữ "tôi không yêu anh ta" và sáu chữ "anh ta chỉ là đồ chơi" hiện trong đầu rõ mồn một. Ngay lập tức, tình yêu của anh bị người tàn nhẫn bóp chết. Thật sự đau đớn quá mức chịu đựng, anh lắp bắp lặp lại câu nói như kẻ ngốc.

Jiyoung: "Tôi không yêu anh ta?. Anh ta chỉ là đồ chơi?"

Giọng nói không hồn phách của một con rô bốt bị bỏ rơi ở bãi rác. Thanh âm rè rè, khàn đặc cổ họng trong đêm đông cuối cùng.

Yoonji trấn tĩnh mình, buông lời thê lương.

Yoonji: "...Tôi nói, tôi chưa từng yêu anh!"

Jiyoung lặp lại: "Cô nói... cô chưa từng yêu tôi?"

Yoonji: "Anh nghĩ kĩ xem. Thời gian qua tôi có nói là "tôi yêu anh" không?. Là anh tự cho rằng tôi yêu anh đấy chứ"

Jiyoung chết đứng: "!!!"

Yoonji lẩm bẩm: "Nên..nên... Đừng ảo tưởng nữa. Về nhà đi"

Jiyoung cười buồn: "..."

Tình yêu bị chà đạp một cách tàn nhẫn. Mọi hy vọng trong trái tim này chính thức bị cô đạp nát không còn vẹn nguyên.

Jiyoung: "Cô luôn nhẫn tâm như vậy!"

Khoảnh khắc anh tức giận bỏ đi, cô biết, dẫu sau này cưỡng cầu anh quay lại... không thể. Yoonji đành vậy, chỉ cho phép bản thân yêu anh chứ không cho phép một người tốt như anh yêu cô.

Yoonji đưa mắt ngước nhìn cây hoa anh đào gần đấy, cành đã vươn ra những bông hoa đẹp. Hoa nở sớm, chưa đầu tháng đã trổ những chồi non xanh mơn mởn, hoa thơm tranh nhau nở rộ. Có phải ông trời đang thấy tội nghiệp mà ra hoa sớm không?. Có phải vì sợ cô tiếp tục đùa tình cảm anh nên mới cho ra hoa khi chưa sang xuân không?. Có phải lời nói khi xuân đến cô sẽ đá anh ra khỏi cuộc đời đã ứng nghiệm rồi không?,...

"Lukas, anh nói đúng thật, tôi và anh đều chung một kiểu người. Đều khốn nạn như nhau..."

Yoonji ngắm hoa rất lâu, rất lâu. Khoé mắt từ đâu xuất hiện dòng nước ngưng động thành giọt nước mắt rơi dài trên đôi má nhợt nhạt, thiếu đi sức sống. Yoonji cắn răng chịu đựng khi lồng ngực bắt đầu đau nhói, cơ thể sắp mềm nhũn.

Lukas rối bời: "Em khóc vì anh ta hay là vì mùa xuân đã đến?"

Yoonji: "..."

Lukas: "Em thấy vui không, vì mùa xuân của em đến rồi đấy, thứ em hằng đêm mong đợi đến rồi đấy..."

Yoonji: "Vui muốn điên ấy. Và nếu không thấy bản mặt anh thì tôi càng vui đến chết hơn!"

Yoonji bỏ đi, mặc cho Lukas bàng hoàng. Lukas từ nay biết con mèo nhỏ này, đã không còn là thú cưng ngoan ngoãn chạy đến chỗ gã mỗi khi gã cần. Khó lòng mà dẫn dụ trở về cạnh bên.

...

Jimin: "Jiyoung, em sao thế?"

Yoongi: "Làm sao vậy, mặt sao phờ phạc thế?"

Jiyoung: "Anh Jimin, em muốn chuyển ra bên ngoài sống"

Jimin bất ngờ: "Tại sao?. Có chuyện gì sao em?"

Jiyoung: "Em chỉ muốn vậy thôi ạ"

Yoongi biết chứ, hắn biết vì cái gì mà cậu ra thế này. Chỉ vỗ vai an ủi. Hành động quan tâm, hỏi han, từ lâu đã xem Jiyoung là đứa em ruột thịt.

Yoongi: "Yoonji làm gì cậu không vui sao?"

Không cần suy nghĩ, anh đáp.

Jiyoung: "Vì sự có mặt của cô ấy trên cõi đời này, khiến em không vui..."

Anh thật sự đau không thể thở nổi. Khi phải nói ra lời này, cổ họng bị thiêu đốt bởi sự tổn thương. Yoonji, cô ta không yêu và chỉ lợi dụng anh. Ngôn từ tàn nhẫn khi phải chính miệng nói ra, khiến tâm can người ta tàn phế, thối rửa...

Chát

Jimin trực tiếp tát thẳng mặt Jiyoung không ngần ngại.

Jimin: "Sao em có thể buông lời ra một cách tàn nhẫn và xấu xa như vậy hả?"

Jiyoung: "...Sự thật là vậy mà?. Cô ta thật sự khiến em không vui đó"

Jimin: "Em đang nói gì đấy?. Em bị ngốc sao mà nói ra một câu thiếu suy nghĩ?. Nhỡ đâu Yoonji nghe thấy thì sao?"

Jiyoung nhếch mài: "Em nói không đúng à?"

Jimin nhăn mài: "Đừng trẻ con nữa!"

Jiyoung ôm mặt. Đau nhói. Không ai hiểu anh. Yoongi ngăn Jimin lại, không muốn vì chuyện em gái mà anh em nhà Park xích mích. Vài tiếng nữa sẽ qua mùa xuân, hắn không thích cảnh gia đình cãi nhau to tiếng.

Yoongi: "Xin cậu Jiyoung bình tĩnh. Jimin có chút lỡ lời..."

Jiyoung quát tháo: "Đúng. Em là trẻ con, một thằng nhóc chưa hiểu chuyện nên năm lần bảy lượt đều bị lừa tình cảm..."

Jimin khó hiểu: "Em đang nói cái gì vậy?"

Đứa em trai của cậu, sao lại thành ra thế này?. Sao lại bốc đồng, tức giận đến thế kia. Cái dáng vẻ điên cuồng, như một con sói hung hăng làm loạn. Jimin đứng đó, tay run lẫy bẫy vì tức giận và thấy có lỗi khi đánh em.

Jimin: "Anh xin lỗi vì đã vội đánh em-"

Jiyoung: "Em sẽ chuyển đi. Em bảo em sẽ chuyển đi, nên xin hãy tôn trọng ý kiến của em. Thế thôi"

Jimin đầy bất ngờ, Yoongi phải đến đỡ cậu sợ cậu bị ngã. Trước đây, Jiyoung chưa bao giờ như vậy, cũng không dám cãi anh trai nửa lời. Giờ cả hai biến chuyển tình tiết căng thẳng, đối phương chắc chắn khó thể thích nghi kịp. Jimin sắp khóc, run rẫy tựa vào người Yoongi, chỗ dựa vững chắc để cậu an tâm mấy phần.