Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 95: Thuần phục.



"Em không cần yêu anh quá nhiều, chỉ cần anh yêu em là đủ!"

...

Hoseok phải mất cả buổi mới có thể về nhà trong tình trạng chóng mặt vì mất máu. Lúc ra khỏi biệt thự cũng chỉ băng bó qua loa để cầm máu, may là vết thương không quá lớn nên không cần đến bệnh viện gấp. Khi nào về đến nhà sẽ tự khử trùng là được. Anh không thích những người cứng đầu, quên mất bản thân chỉ vì người khác, kết cục anh lại chính là người cứng đầu thay vì đánh tay lái đến bệnh viện mà lại chạy về nhà. Cái hành động liều lĩnh ít ai làm cũng chỉ để muốn nhanh gặp lại người mong nhớ suốt mấy hôm nay.

Chắc hẳn khi Wooin thấy anh, cậu ta sẽ rất vui mừng, có khi còn chạy lại ôm anh bật khóc. Mấy ngày anh ở biệt thự, Jimin vài tiếng là sẽ cập nhật tình trạng Wooin như thế nào, biểu hiện ra sao anh đều biết rõ. Nghe Jimin than, Wooin cứ ngồi ngây ngốc rồi lẩm bẩm tên anh, Hoseok cảm thấy hân hoan vì điều đó. Một mực tin tưởng Wooin từng đêm từng ngày nhớ mong anh trở về. Và đấy chính là lý do. Hoseok không cần bản thân mình ra làm sao, duy chỉ muốn chóng nhanh về gặp cậu.

Về đến, Hoseok dừng trước cổng biệt thự rồi gọi hầu gái ra mở cửa. Thấy Hoseok đêm hôm đã về, cô hầu gái có chút bất ngờ lại một pha hoảng loạn khi thấy trán anh quấn băng trắng toát. Còn tưởng là có đam tang, cô hầu một phút ngỡ ngàng.

Cô hầu gái: "Sao cậu chủ không đợi sáng hả về ạ?. Lái xe đường dài mà trong đêm tối thế này nguy hiểm lắm!"

Với lại nơi đây cách rất xa Seoul, có nhiều khúc cua gắt, phải đi ngang qua cánh rừng rậm rạp và không có nhà cửa, không có đèn đường chung quanh, mọi thứ đều tối đen như mực. Con đường này tuy ít có người lui tới vì hoang vắng và khá rùng rợn, lâu lâu có vài chiếc xe hơi chạy ngang, mà đi nhiều người chứ không ai gan lì như Hoseok dám đi về một thân một mình mà trong trạng thái này. Hoseok không nói gì, chỉ bảo là vì nhớ Wooin nên mới tức tốc về, bảo cô hầu gái nghỉ ngơi còn mình thì tự lo liệu.

Hoseok lái xe vào gara, cầm bó hoa và một ít bánh gato mua ở cửa hàng lúc anh trên đường về. Hoseok biết Wooin yêu nhất là hoa và bánh kem nên liền mua nó. Đi ngang qua tấm gương lớn đặt ngay trên cầu thang, anh bất chợt dừng lại. Đôi mắt lờ đờ nhìn bản thân mình qua gương, quần áo xộc xệch khó coi, mặt mài đầy máu me với cái đầu băng bó như xác ướp, anh lại thấy bản thân mình buồn cười. Thảo nào cô hầu gái kia đứng đó hoang mang, anh nhìn bản thân mình còn thấy bần hèn đến mức cứ ngỡ là một con chuột rơi xuống cống, có khi giờ lên trên lầu lại dọa cho Wooin một trận vì tưởng là trộm.

Hoseok gạt qua một bên đi vội lên tầng hai, anh thấy bộ dạng mình làm sao cũng được chỉ cần sống vui. Hoseok nhẹ nhàng mở cửa nhìn chung quanh phòng, ánh mắt đảo đến toàn bộ đồ đạc vẫn còn ở đấy nguyên vẹn như thuở đầu không một ai đá động. Hình ảnh hiện lên trong đôi mắt nhớ nhung ấy chính là người con trai đang cuộn tròn trong lớp chăn dày, đã thiếp đi từ lâu. Hoseok nhón chân đi khẽ, tay uyển chuyển đặt bánh kem và hoa xuống cái bàn gần đó, xoay người đóng cửa. Lại chầm chậm bước đến gần cậu, ngắm cậu ngủ. Khuôn mặt yên bình ấy làm trái tim người kia thắt lại, không ngờ người anh yêu lại xinh đẹp đến vậy. Hoseok mới gặp đã có cảm tình yêu ngay, yêu được vài ngày đã có suy nghĩ cả đời không muốn rời xa. Nhớ lại, lúc trước vì muốn cậu làm người yêu mà vứt bỏ cả liêm sỉ, dám đứng ngoài đường hét lên là "tôi muốn làm người yêu của em", may mắn thay là chân đang đứng trên đất Mỹ, không một ai hiểu anh đang nói gì, cứ đi ngang nhìn anh rồi đưa cặp mắt hoang ngại xem một kẻ điên diễn trò. Wooin đứng đó cũng không biết nên cười hay khóc, mặt cậu ấy rất hài cũng có chút đỏ, vội vội vàng vàng kéo anh đi. Từ đó mà cả hai chính thức yêu nhau, Hoseok gài Wooin rất giỏi, cứ đối đãi thật tốt với cậu thì cậu sẽ ưng theo. Cũng vì lý đó mà muốn chính tay chăm sóc cậu để sau này cậu khỏi bệnh cũng có một chút thích anh mà ở lại.

Hoseok thầm thì: "Wooin, tháng ngày sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt nhé?"

Wooin: "..."

Hoseok: "Ba đã từ mặt anh rồi nên em đừng bỏ anh như cách mẹ bỏ anh nhé?"

Wooin: "..."

Hoseok: "...Thật tốt, vì em còn ở đây. Cuối cùng, anh chỉ còn có em thôi"

Nếu có ai nghe được những lời rót mật vào tai cùng với cặp mắt si tình cũng phải thốt lên là người gì mà thâm tình đến thế. Ngay cả khuôn mặt biểu hiện rõ là một người cực kì mê đắm người đang ngủ mê. Wooin thở đều đặn, mắt vẫn dán chặt vào nhau. Khẽ chạm vào trán, anh phải tìm hộp y tế để băng lại vết thương rồi sáng mai sẽ cùng Wooin đến tìm bác sĩ Ethan để xem tình hình của cậu. Ethan là vị bác sĩ được Yoongi giới thiệu, hôm giờ cũng đã đến xem Wooin thế nào. Qua vài cuộc trao đổi điện thoại, Ethan bảo với anh, Wooin không phải là kích động về nguyên nhân việc từng bị cưỡng bức đến tàn tật chân mà chính là quá khứ gia đình. Điều đó đã gây nên ảo giác, Ethan đã áp dụng phương pháp thôi miên để hỏi người muốn lấy mạng cậu hằng đêm là ai. Wooin miêu tả có hai người mặc đồ trắng, một người đàn ông và phụ nữ tầm bốn mươi. Hỏi qua đáp lại thì mới biết là ba mẹ của cậu chứ không phải là Suga. Suga chỉ là nhân tố nhỏ làm tăng sự kích động của cậu mà thôi, then chốt chính là ba mẹ Wooin.

Hoseok thấy việc này khá rắc rối, chắc cũng chỉ còn cách động viên để cậu vuợt qua. Cũng giống như Yoongi, hắn ta đang sống một cuộc đời khác cho hiện tại, lại càng may mắn hơn khi em gái hắn năm đó chưa chết. Hoseok thấy người như Yoongi còn được một cuộc đời đẹp đẽ thì Wooin chắc sẽ càng đẹp hơn.

Wooin sống trong một ngôi làng nhỏ ở phía Bắc, xuất thân nghèo nên luôn bị bạn bè ăn hiếp và coi thường, điều đó đã ám ảnh gây biến chất tâm lý lệch lạc rằng muốn giàu có, chỉ cần giàu thì không ai khinh bạc dù là bất chấp mọi thủ đoạn. Lúc nhỏ bị bạn bè ăn hiếp, về nhà nói với ba mẹ thì ba mẹ cũng không quan tâm, ba suốt ngày rượu chè, mẹ thì suốt ngày cờ bạc, chỉ dựa vào ông bà để có thể cầm cự qua ngày. Không có chí lớn làm ăn, mộng mị trong thế giới đỏ đen nên nhà Wooin nghèo lại thêm nghèo. Wooin cũng bị tác động bởi ba mẹ. Lâu dần, do đổ nợ nên ba mẹ và cậu chạy lên Seoul, không ngờ giữa đường bị tai nạn, chỉ còn mình Wooin sống. Lần đó, Wooin không khóc cũng không nhìn mặt ba mẹ mình đang được người ta khiêng đi, cậu bé mười bốn năm đó trên tay cầm còn gấu bông nhuộm đầy máu, đôi mắt mù mịt không thấy tương lai. Vì ba mẹ qua đời đột ngột nên tiền nợ chuyển sang Wooin, bắt buộc cậu phải đi làm để gạt nợ. Ban đầu, làm công nhân cho một nhà máy khuân vác nhưng do thể chất yếu ớt nên làm được vài hôm đã xin nghỉ việc. Lần hai cậu làm trong tiệm cafe thì rất suôn sẻ, tiền lương thì được trả cho tên chủ nợ hàng tháng đều đặn.

Wooin ít nhiều có tính cách giống ba mẹ, môi trường khắc nghiệt ở thành phố xa lạ cùng những lời khinh bỉ, cười chê của người ta khi thấy người cậu nhếch nhác, lôi thôi đã gây nên con đường sai lầm cho Wooin bước vào. Wooin bị xem thường thì càng muốn giàu, bị đám bạn bè xấu dụ dỗ cờ bạc, tháng nào có lương cũng đều đem tất cả đi cá cược. Nhưng đều thua sạch, chủ nợ đánh đập cậu, cậu không còn cách nào khác khi bị dồn dập đến đường cùng, cậu dấn thân vào con đường tội lỗi nặng hơn. Wooin trở thành trai bao, lên giường với những tên lắm tiền nhiều của chỉ vì tiền. Wooin rất xinh đẹp và quyến rũ. Rất nhanh trở thành gương mặt được chào đón của quán gay bar nổi tiếng nhất Seoul. Cũng vì thế mà ông bà cậu biết chuyện cậu làm công việc đó, tức giận mà qua đời...

Wooin nhăn mài, đôi mắt từ từ ngước lên trần nhà, nơi có ánh đèn vàng mờ ảo. Cậu đã tỉnh táo lại hoàn toàn, mấy đêm nay cũng đã mơ thấy quá khứ nhiều năm trước, Wooin đã có trải nghiệm rất chân thật. Cứ như mơ lại một giấc mơ khủng khiếp mà chính cậu không thiết tha nhắc tới. Wooin hoàn toàn nhớ lại quá khứ, một cảm giác hối hận bao trùm tâm trí. Cậu biết mình đã sai lầm, sự ngu ngốc và ham mê giàu sang đã cướp đi chính con người cậu.

Wooin khóc, giọt nước mắt rơi xuống thái dương, lấp lánh như một viên pha lê trong suốt giữa trời đông lạnh. Tiếng gió thoang thoảng chạm đến cửa kính kêu lạch cạch cùng những tiếng nấc nghẹn ngào, ai nhìn cũng thấy xót cho một nam nhân ưu tú.

Hoseok nãy đến giờ trong nhà vệ sinh. Lúc đi ra thấy Wooin chỉ ngồi đó gục đầu xuống khóc, làm anh hoảng hốt chạy đến.

Hoseok: "Wooin?. Em sao vậy?"

Wooin nghe được giọng nói ngỡ đã lâu chưa nghe, khi thanh âm truyền vào tai đã làm cậu bần thần, nhanh mắt quay sang xác định có phải là Hoseok. Cậu bất giác cười, là Hoseok đang đứng...

Wooin: "A...Hoseok, anh đã về rồi sao?"

Hoseok thấy cậu cười mà sao miễn cưỡng quá. Đâu cần phải tự mình làm khó mình như vậy. Nếu không thể cười thì đừng ép buộc bản thân.

Hoseok: "Em gặp ác mộng hả?"

Wooin thấy trán anh quấn băng trắng, mặt cậu trở nên gượng gạo ngay tức khắc. Bao nhiêu câu hỏi vụt lên trên đầu, cậu không biết hỏi anh cái gì cho đúng, chỉ lay bản thân đứng dậy mà nhanh chân đi tìm hộp băng y tế với cái suy nghĩ "Hoseok đang bị thương, phải khử trùng" lặp đi lặp lại trong đầu. Thấy Wooin rối ren, mặt mài nhăn nhó tìm thứ quan trọng khiến anh phải đi theo. Hoseok đi mấy bước, đầu bắt đầu ê ẩm đến mức bản thân phải nắm thứ gì đó kiêng cố để không bị té.

Hoseok nhăn mi: "Em đang tìm gì vậy?"

Wooin thấy Hoseok cứ tiếp tục thế này không ổn, bèn kéo anh ngồi trên giường còn mình thì chạy đi tìm hộp y tế. Hành động đó thu vào trong tầm mắt, anh ngậm ngùi nhìn Wooin lo cho mình. Quả thật, con người muốn làm việc gì đó mà toàn tâm toàn ý thì ắt sẽ được hưởng công lao trọn vẹn và xứng đáng.

Hoseok nghĩ: "Cố gắng đến tận hôm nay đã có kết quả!"

Ít hay nhiều Wooin đã có tình cảm với anh. Chỉ một chút thôi đã khiến anh vui đến độ không còn thấy đau. Wooin tìm ra thứ mình muốn, nhanh chân nhanh tay chạy đến tỉ mỉ khử trùng và quấn băng trắng giúp anh. Đoạn tháo miếng băng đỏ thẳm kia ra đã làm cậu đau điếng lòng, như thể trái tim bị búa tạ đóng đinh, toàn thân nặng trĩu khi thấy Hoseok cười cười, nói tiếng cảm ơn.

Wooin suy nghĩ: "Đau như vậy mà cũng vui sao?"

Hoàn thành công việc quan trọng, Wooin cất dụng cụ về chỗ cũ. Xoay đi đã thấy Hoseok lấy bánh kem và hoa trước mắt. Cậu nhìn đồng hồ đã quá mười hai giờ đêm, dám về nhà trong lúc đêm muộn thì chỉ có một mình Hoseok, lúc nãy trong cơn mơ màng nghe được việc anh từ mặt ba để bên cậu. Wooin thấy vậy không đáng, huống hồ cậu cũng chỉ là một người hèn hạ, mưu mô để có được tiền của anh.

Hoseok cười: "Qua đây. Em ăn bánh kem đi, anh mua nó cùng với hoa cho em đấy!"

Wooin ngồi đối diện, cái bàn nhỏ đặt trên đó là bánh kem socola cùng bó hoa nhỏ. Anh mỉm cuời, nụ cười mang nét hạnh phúc vô bờ, chỉ một hành động nhỏ của cậu cũng đủ khiến anh thấy mình được yêu.

Hoseok: "Em biết ý nghĩa của hoa thược dược không?"

Wooin trầm mặt, ánh mắt chân thành tia đến người đó. Trong một đêm tối có hàng tỉ vì sao cùng ánh trăng toả sáng soi rọi đến góc phòng nơi cậu ngồi. Màu trắng nhàn nhạt của đêm tình mùa đông làm khuôn mặt của Wooin càng thêm xinh đẹp, ma mị.

Wooin dích một miếng bánh kem cho vào miệng.

Wooin ôn tồn: "Hoa thược dược tượng trưng cho sự dịu dàng và thầm kín, có hương thơm ngọt ngào và mềm mại. Ngoài ra, nó còn là một loài hoa hoà giải vướng mắc trong tình yêu, cánh hoa màu hồng mỏng manh tạo một cảm giác vừa nhìn đã thấy được sự yếu đuối, nhẹ nhàng và cả sự hiếm hoi, hiếm ở đây chính là em chưa từng thấy hoa thảo dược nở vào mùa đông... Em rất thích nó, cảm ơn anh và cả bánh kem nữa!"

Hoseok đa phần ngạc nhiên, chưa biết Wooin đã tỉnh táo lại. Anh chỉ ngẫm cậu đang trong tình trạng nửa tỉnh, không ngờ lúc về đã thấy dáng vẻ băng bó rất chuyên cần, nay lại được thấy khuôn mặt bình thản khi phân tích sâu về hoa thược dược. Không tin đây là Wooin luôn đấy. Khác nhau một trời một vực.

Anh cũng không nghĩ nhiều, tay cắt bánh kem, tiện thể trả lời người đẹp.

Hoseok: "Vì nó đặc biệt như vậy nên chỉ dành cho một mình em. Em biết không, vừa vào cửa hàng anh đã thấy bó hoa thược dược hồng nở rộ đầu tiên, anh còn tưởng nó biết anh đến nên mới nở tươi như vậy"

Anh cười.

Wooin lặng người, càng nghe càng thấy đau lòng. Hoseok đâu cần phải vì cậu mà như thế, ân tình này làm sao cậu trả nổi khi suốt ngày anh cứ quan tâm chu toàn cho cậu.

Wooin cười khổ: "...Phải chi anh cũng giống như những thằng bị em chơi đùa, một lòng muốn tìm và giết em thì em cũng không thấy tội lỗi như bây giờ!"

Anh dừng động tác cắt bánh, đôi mắt to tròn nhìn cậu. Wooin em ấy đang nhíu mài, nét mặt sầu bi.

Hoseok khó hiểu cười: "Em đang nói gì vậy?"

Wooin: "...Em nhớ lại quá khứ rồi!"

Hoseok bất ngờ, lại cười: "Chẳng phải tốt rồi sao?. Anh còn tưởng đây là lúc em tỉnh táo nhất từ trước đến giờ"

Wooin cau mài: "Hoseok, anh từ mặt cha vì em?. Có đáng không?"

Hoseok lắc đầu, đặt dao xuống bàn. Làm gì mà thấy hối tiếc?. Anh chỉ thấy hối tiếc vì không làm điều đó sớm hơn, đến bây giờ mới được tự do thì có hơi muộn.

Hoseok: "Anh làm điều đó vì anh thôi. Vì anh muốn thoát khỏi ông ấy. Em cũng đừng thấy có lỗi, anh làm điều này vì anh!"

Wooin: "..."

Hoseok: "Em biết không. Làm gì có chuyện khi yêu là xứng, không xứng, đáng hay không đáng... Chỉ có chuyện trong phút giây đó, anh đã thấy toại nguyện vì những thứ anh làm!"

Wooin: "Hoseok... Anh không hận em sao?"

Hoseok cười: "Có chết anh cũng chưa từng nghĩ sẽ hận em!"

Wooin giờ đã biết, cậu đã yêu Hoseok, vì cái sự ân cần mà bị khuất phục từ lâu. Khi nghe anh tâm tình tất thảy, lời nói cho đến nét mặt đều không thể giấu nhẹm đi những tấm chân thành. Thế có phải chính là đã yêu đến si tâm không?.

Wooin bò đến chỗ anh, đôi mắt ngấn giọt lệ, tay mân mê khuôn mặt mệt mỏi nọ. Lòng cậu thấy bình an, ở bên anh cậu thấy rất an tâm.

Wooin: "Hoseok, lúc ở New York. Trong lúc ta yêu nhau, em đã có một khoảng thời gian mà cả đời em cũng không dám ảo tưởng. Chưa bao giờ trên đời này có người cư xử dịu dàng với em như vậy. Nên lần đó em chỉ lừa dối anh một lần sau đó em bỏ đi, vì em không muốn anh yêu một người như em. Em rất tồi!"

Hoseok: "Nhưng tình yêu đâu phải nói buông là có thể dễ dàng buông?. Wooin, em có quá nhiều thứ đau buồn trong quá khứ nên mới dẫn tới hành động như ngày hôm nay thôi"

Wooin trầm mặt: "..."

Hoseok: "Giờ em đã tỉnh lại rồi. Nếu muốn chuộc lỗi thì hãy ở bên anh mãi mãi, với cả, nợ của em cũng đã được trả lâu. Giờ ra đường cũng không cần sợ ai. Nếu em bất an, anh sẽ cùng em đến một nơi thật xa, mở một quán cafe sau đó cả hai sẽ chung sống đến già. Có được không?"

Wooin cảm động, bật khóc trên đôi vai rắn chắc. Cảm giác vừa vui lại vừa có lỗi. Nếu Hoseok cứ như những tên vô lại kia, tìm và đánh cậu gãy chân rồi hành hạ cậu đến chết cũng được nhưng đằng này bao nhiêu tình yêu và cả sự quan tâm chiều chuộng của anh đều như một cái tát thẳng vào lương tâm.

Wooin: "Hức hức... Hoseok, em..hức!"

Hoseok nghiêng đầu cười: "Được không?"

Wooin gật đầu thay cho lời đáp, ngồi vào lòng anh. Thân hình nhỏ nhắn đang run lên vì nghẹn ngào, nước mắt đã thấm đẫm xuống lớp áo mỏng. Wooin ôm Hoseok rất lâu, không nói tiếng nào.

Hoseok: "Ngủ rồi?"

Wooin nhỏ giọng: "Chưa ạ. Hoseok... Em muốn về thăm ông bà, em sẽ xin lỗi họ và em sẽ tìm một công việc ổn định!"

Hoseok: "Được. Đều chiều theo ý em!"

Wooin: "Hoseok này!"

Hoseok: "Sao cơ?"

Wooin: "Vì sao anh yêu em đến vậy?"

Hoseok đắn đo tính toán, hoàn toàn không biết yêu cậu khi nào, nhưng tất cả đều là thật. Anh chỉ hôn khẽ lên má cậu, đỏ mặt đáp.

Hoseok: "Em là người xinh đẹp nhất trên thế gian này, vừa dịu dàng lại vừa yếu đuối khiến cho anh muốn bảo vệ... Dù cho em có dối lừa hay xem anh là đồ chơi, anh cũng tình nguyện!"

Wooin bảo anh là ngốc nghếch. Vội đánh vào ngực anh một cái, cậu không cho anh so sánh anh như thế.

Wooin: "Đừng nói như thế. Em cấm anh. Anh là người em yêu!"

Hoseok sững người: "Em nói gì?"

Wooin: "Người em yêu. Em yêu anh, em yêu anh rồi!"

Vừa dứt, hai thân hình đã quấn lấy nhau không rời. Hoseok không tự chủ hôn cậu đắm đuối, hai khuôn mặt dính vào nhau đến mức hơi thở người này đã được người kia cảm nhận. Wooin lâu ngày chưa được thưởng thức lại kiểu xoắn lưỡi nên phối hợp rất nhiệt tình. Hôn đến hơi thở người dần yếu mới buông nhau ra. Wooin mỉm cười nhếch mép, từ cừu non hoá cáo. Ánh mắt đầy vẻ thoả mãn nhìn chăm chăm đến Hoseok, anh đang thở gấp. Wooin vuốt từ tóc xuống gáy, hôn nhẹ lên đôi má đã ửng hồng.

Wooin: "Hoseok à. Cho em nhé?"