Đại Ca Và Mít Ướt - Điềm Bính Tả Thủ

Chương 39: Vừa pha cà phê vừa bị ngón tay cắm huyệt



Khương Điềm thấy có khách đi vào liền vội vàng đẩy đầu Tô Dĩ Nam ra.

Nhưng chút sức lực của cô chẳng nhằm nhò gì với hắn cả.

Tô Dĩ Nam biết có khách vào nhưng hắn cũng không hề dừng lại, ngược lại còn nhắm ngay âm đế mà hút mạnh một cái.

"Ưm~!"

Hay tay Khương Điềm gắt gao che lại miệng của mình, cố gắng kiềm chế không rên thành tiếng.

Lúc này khách cũng đã đi đến trước quầy bar, cũng may trước khi bị phát hiện ra, Tô Dĩ Nam đã nhanh chóng chui xuống dưới gầm, dù khách có đứng ở trước quầy bar thì cũng không thể nhìn thấy tiểu huyệt của Khương Điềm đang bị một nam sinh mạnh mẽ liếm mút.

"Cho tôi một ly cà phê lam sơn."

"Vâng, xin đợi một chút ạ."

Cũng may vừa rồi Khương Điềm đã cầm sẵn hạt cà phê trên tay, bằng không nếu cô xoay người lại thì nhất định sẽ bị cô gái này phát hiện.

Vị khách này là một cô gái khoảng 20 tuổi, nhìn thấy sắc mặt Khương Điềm đỏ ửng còn cho rằng cô bị ốm, cẩn thận hỏi: "Người cô không thoải mái sao?"

Cô gái rướn người qua, có chút khẩn trương nhìn Khương Điềm.

"Không, không có. Tôi chỉ cảm thấy thời tiết hơi nóng thôi."



Khương Điềm vừa dứt lời, Tô Dĩ Nam lại một lần nữa mút mạnh âm đế non nớt.

Âm đế nháy mắt trở nên tê dại, cả người Khương Điềm như bị điện giật không ngừng run rẩy.

Cũng may cô gái kia đã xoay người sang hướng khác, nếu không nhất định sẽ cảm thấy Khương Điềm bất thường.

Khương Điềm vội vàng đổ cà phê vào máy xay, sau đó cứng người không dám nhúc nhích.

Tô Dĩ Nam liếm tiểu huyệt xong còn chưa mãn nguyện, ác ý mà nhét hai ngón tay vào. Ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ xát qua lại ở hoa huyệt khiến cả người Khương Điềm mềm nhũn, trong người như có một ngọn lửa bùng lên.

"Đừng, đừng như vậy..."

Khương Điềm nhỏ giọng nói. Ngay từ đầu khi Tô Dĩ Nam liếm âm đế cô đã không chịu nổi, bây giờ hắn còn dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt. Cô nhịn không được mấy phút đã bắt đầu cao trào.

Vài phút sau, pha xong cà phê, Khương Điềm gọi cô gái đến quầy bar lấy.

Nghe được tiếng bước chân của cô gái đang đến gần, Tô Dĩ Nam nhếch miệng cười, một ngón tay trực tiếp cắm vào cúc huyệt của Khương Điềm.

Hai ngón tay của hắn đồng thời ở hai cái miệng nhỏ cắm vào rút ra.

Cảm giác vừa nóng vừa ngứa từ hai cái miệng khuếch tán ra toàn thân, Khương Điềm không đứng vững được nữa, toàn thân bủn rủn như sắp ngã xuống.



"Nhìn cô có vẻ rất không thoải mái. Có cần tôi gọi 112 giúp không?"

Cô gái nhìn Khương Điềm đỏ mặt, còn đang thở hồng hộc, quan tâm hỏi.

"Thật sự không cần, tôi không sao cả, ưm..."

Đột nhiên Khương Điềm trừng lớn mắt, Tô Dĩ Nam lại dám nhét 3 ngón tay vào hoa huyệt của cô.

Từ một ngón tay thành 3 ngón tay, cô làm sao có thể tiếp nhận được?

Cũng may lúc này cô gái kia đã cầm cà phê đi ra tới cửa, chỉ cần ở lại thêm một giây thôi là có thể nghe được Khương Điềm thét chói tai.

Chờ cô gái đi rồi, Khương Điềm mới kêu lên: "Đừng, đừng cắm nhanh như vậy..."

Giọng nói của cô vừa ngọt vừa mềm, khiến hắn say mê.

Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhếch lên: "Mít Ướt đúng là một tiểu tao hoá. Chẳng qua anh chỉ dùng tay cắm mấy cái mà tiểu nộn bức đã ngập nước rồi."

Hắn đứng lên, giơ hai ngón tay còn ướt đẫm, bên trên chính là dâm thuỷ của chính Khương Điềm cho cô xem.

Khương Điềm lập tức xấu hổ đến nỗi mặt đỏ lên, cô cầm lấy cốc cà phê chưa pha xong hất thẳng vào người hắn. Tuy cô không dùng nhiều sức, cà phê cũng không hất vào người nhưng lại hất thẳng vào đũng quần của hắn.

Sắc mặt của Tô Dĩ Nam lập tức thay đổi, đau đớn ôm lấy đũng quần: "Mít Ướt, cà phê còn nóng đó. Không xong rồi, chym nhỏ của anh xảy ra chuyện rồi."