Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!

Chương 24: Say



Thẩm Lạc Tình lẩm bẩm trách móc. Lý Sâm thấy vậy cũng không biết nói thêm gì đành phải cho cậu nói thõa thích mà thôi.

Cứ để cậu nói ra hết đi. Giữ trong lòng hoài còn mệt hơn…

Sau một hồi tâm sự, bia trên bàn cũng đã cạn dần hết. Nhìn Thẩm Lạc Tình say bí tỉ, hai mắt đã không mở nổi lên, ấy vậy mà miệng vẫn cứ lẩm ba lẩm bẩm làm Lý Sâm có chút buồn cười. Nếu mà là ngày thường y đã không từ cơ hội chụp lại khoảnh khắc này của cậu rồi. Nhưng mà hiện tại đang là thời gian nhạy cảm. Khụ! Không nên chớp cơ hộ như vậy!

Còn đang suy nghĩ cho cậu ngủ nhờ lại nhà một đêm thì điện thoại của y đã vang lên. Nhìn vào số máy liền thấy ông nội Thẩm gọi. Vội vã bắt máy vị trưởng bối đáng kinh, Lý Sâm lễ phép mở lời.

- Dạ, ông gọi cháu có gì không?

“…”

- À…quả thật là anh ấy đang ở đây!

Khẽ đưa mắt nhìn cón sâu rượu đang nằm dài trên bàn. Y khẽ đáp.

- Nếu mà không tiện thì để anh ấy ngủ ở đây một đêm cũng không sao!

“…”

- Dạ…cháu biết rồi! Vậy cháu đưa anh ấy xuống phòng khách trước!

Tút!

Lý Sâm cúp máy, sau đó nhìn Thẩm Lạc Tình một cái. Vốn còn tính cho cậu ngủ lại một đêm. Ấy thế mà không ngờ ông nội Thẩm đã gọi người đến đón. Mà cũng đúng thôi, cậu với y vừa là anh em vừa không khác gì tri kỉ, bạn bè. Cậu không ở chỗ y thì còn ở chỗ ai được chứ?



- Đại ca à? Anh ăn gì mà nặng vậy?!

Lý Sâm muốn toát hết mồ hôi mới đỡ được cái con sâu rượu này xuống dưới lầu. Hôm nay anh Phi của y có việc bận nên không ở nhà. Nếu không đã có thể nhờ người yêu của mình rồi. Haiz…y thật là khổ quá đi!

- Tên khốn đáng chết…đáng chết! Anh bỏ bùa…ức…bỏ bùa tôi rồi có đúng không hả?!

Thẩm Lạc Tình lẩm bẩm, sau đó còn nắm áo Lý Sâm hét lớn. Y thấy vậy mồ hôi đều muốn chảy ra hết. Y làm cái quần gì đâu! Đừng có nhìn y thành kẻ khác mà chửi mắng chứ? Y vô tội cơ mà!!!

- Khốn nạn…thế thân cái quần qu*…ức…đừng có mơ…đừng có mơ ông đây làm thế thân! Đừng có mơ có nghe chưa hả?!

- Vâng vâng vâng!! Anh không phải thế thân, không phải thế thân được chưa?!

Lý Sâm thật muốn chửi bây ngay lúc này. Có say cỡ nào cũng đừng có nhận lầm người chứ anh già! Thằng em này có đắc tội gì anh đâu, sao mà anh hành nó dữ vậy!!!

- Tên khốn nạn…ức…khốn kiếp…mê muội…

Thẩm Lạc Tình cứ không ngừng chửi mắng. Nhưng mà có vẻ do cậu say rồi nên lực sát thương giảm xuống. Nếu không Lý Sâm thật sự muốn cắn cắn khăn giấy vì bị mắng chửi oan uổng.

Ting! Ting!

Nghe tiếng chuông cửa, Lý Sâm liền như vớ được vàng mà vội vã đỡ cái con người đang đu bám trên người mình ra ngoài cửa.

Mà tức cái là, anh ấy cầm tin con đỉa hả? Sao mà bấu chặt y quá vậy?! Đứng bình thường để người ta còn đỡ nữa chứ?!!!

- Ra đây!!!

Cạch!

Vội vã mở cửa, Lý Sâm còn đang vô cùng vui vẻ vì vị cứu tinh thì đã mở to hai mắt khi thấy gương mặt của người đối diện.

“Ông nội à, ông chơi bọn cháu đó hả?! Sao lại là PHAN DIỆP CHÂN VẬY HẢ!!!”

- Ừm, cậu ấy có vẻ say?

Phan Diệp Chân nhìn cậu đang bám chặt vào Lý Sâm. Tâm tình không hiểu sao có chút khó chịu, ánh mắt hơi tối lại nhìn bàn tay bám chặt lên cơ thể của Lý Sâm. Trong lòng cứ có chút gì đó không hề thoải mái.

- Xem ra cậu ấy đã làm phiền rồi! Cứ để tôi đưa cậu ấy về!

Phan Diệp Chân muốn đưa tay đỡ lấy cậu thì Thẩm Lạc Tình tự nhiên túm chặt lấy Lý Sâm miệng còn cáu kỉnh khó chịu nói.

- Khốn kiếp! Tên khốn đang ghét…ức…đi chết đi!!!

Kế đó liền không khoan nhượng mà nhe răng cạp lên vai của Lý Sâm khiến y muốn khóc thét. Đại ca ơi làm ơn nhận ra em đi mà!!! Em là Lý Sâm chứ không phải Phan Diệp Chân đâu!!!



- Ức…khốn nạn…

Thẩm Lạc Tình nằm ườn trên băng ghế sau của xe hơi. Hai mắt nhắm chặt không có dấu hiệu hé mở, ấy vậy mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm mắng chửi.

“Không ngờ khi say cậu ta lại có dáng vẻ này…”

Phan Diệp Chân nhìn qua gương chiếu hậu liền có chút buồn cười. Một đại ca xã hội đen đáng sợ như cậu khi say vào cũng sẽ có những biểu hiện ngờ nghệch như vậy sao?

Mà ban nãy thái độ của người tên Lý Sâm kia là lạ, cứ như không muốn để cậu đi cùng hắn vậy. Nghĩ vậy tâm tình Phan Diệp Chân liền không khỏi có chút bực bội. Tuy thừa biết rằng hai người có mối quan hệ thân thiết nhưng mà đến mức bám víu nhau khi say như vậy lại không khỏi làm cho người khác suy nghĩ lung tung.

“Mà…sao mình lại để ý đến điều này chứ…”

Thoáng chốc hắn có chút bối rối, cậu thương lấy ai thì cũng đâu có liên can gì đến hắn? Vậy mà cớ sao hắn lại cảm thấy khó chịu? Cũng không biết rốt cuộc người say là cậu hay là hắn cơ chứ…