- Tự nhiên lại kêu tao đi làm mấy cái này…mệt thật chứ?!
Qua mấy ngày tâm tình Thẩm Lạc Tình cũng tốt hơn chút. Mà chỉ hơn chút mà thôi! Bởi lẽ không nhắc đến Phan Diệp Chân thì ổn chứ mà cái tên đó xuất hiện nhất định cậu sẽ hóa thành ma quỷ. Ám chết những người xung quanh!
- Thôi ráng đi! Coi như là tăng thêm chút hiểu biết!
Lý Sâm cũng ngáp ngắn một cái. Chuyện là ông nội Thẩm yêu thích một món đồ trong buổi đấu giá. Mà xui thay ông đang bận đi du lịch cùng bạn bè, do đó mà bây giờ cậu và y phải đi giành món đồ đó về cho trưởng bối.
“Thằng ranh kia nhớ phải lấy được đó! Không là ông khỏi cho mày vô nhà!”
Đã nhờ vả rồi đấy mà ông ấy còn nói vậy? Thẩm Lạc Tình thật sự muốn gào thét. Sao ông có thể vô lý như vậy chứ? Cái gì cũng phải vừa phải thôi nha!!!
- Được rồi anh zai, đã đi rồi anh đừng có ủ rũ giùm em!
Lý Sâm nhẹ giọng khuyên bảo người đại ca đáng kính của bản thân. Làm ơn đi mà, có một chút thôi! Xong xuôi là phẻ thôi ấy mà, đại ca Thẩm không cần để tâm vậy đâu!
- Hừ! Chút nữa mày làm hết đi, tao chả biết mấy cái đó đâu!
Thẩm Lạc Tình đánh phủ đầu trước cho chắc ăn. Mắc công lại phải giành giật này nọ. Cậu có rành mấy cái kia đâu chứ. Nhiên người biết thì không kêu. Người không biết cứ kêu miết!!
Haiz…thôi vậy! Cứ như thằng quỷ kia nói đi! Tăng thêm chút hiểu biết cho bản thân cũng không mất mát gì mấy.
…
Vâng! Và cậu đã không sai! Nơi này chán phèo, không hợp với cậu một tẹo nào. Nó chả khác gì chỗ cho các cậu ấm cô chiêu thay nhau đốt tiền. Vậy thì có gì vui chứ? Sao người ta lại có thể yêu thích như vậy…thú vui của phàm nhân cậu xin từ chối hiểu!
- Sao mà lâu quá vậy…
Thẩm Lạc Tình chán nản hỏi người bên cạnh. Làm cái gì mà lâu vậy chứ? Bộ không tính cho người ta về hay sao? Mới nghĩ đến đã thấy bực bội rồi!
- Anh đợi một chút đi! Hôm nay cũng có gì làm đâu!
Lý Sâm cũng hết cách với người đại ca này. Thừa biết cậu dễ chán nản rồi vậy mà ông nội Thẩm còn ra thêm cái trò này nữa. Haiz, ông tính giúp cậu rèn sự kiên nhẫn đúng không? Nhưng mà xem ra kế hoạch của ông thất bại mất tiêu rồi!
- Và sau đây chúng ta sẽ đến với Trái tim của Mặt trời, một sợi dây chuyền đã có từ hàng trăm năm trước, một bảo vật được các quý tộc ưa chuộng! Giá khỏi điểm sẽ là XXX…
- Có lố lăng không vậy? Một sợi dây chuyền thôi mà sao tâng bốc dữ vậy!
Thẩm Lạc Tình cau mày khó hiểu. Không phải cũng đeo lên người thôi sao? Có gì đâu mà phải làm lố lăng chứ?! Càng nghĩ càng thấy khó hiểu với cách xài tiền của người giàu!
- Wow, đúng là bảo vật mà ông nội muốn có! Mới giá khởi điểm đã cao như vậy rồi!
Lý Sâm ở bên gật đầu tán thưởng độ chịu chơi của ông nội nhà mình. Hay thật chứ, chắc chút giá cả sẽ được đưa lên đến bằng một căn nhà luôn quá!
Một vài phút sau…
Đoán không sai mà! Giá cả đã đến bao nhiêu số không rồi đấy!
- Khốn thật, sao mà cạnh tranh khốc liệt vậy?
Lý Sâm chặc lưỡi một cái. Số tiền thì càng lúc càng cao mà nãy giờ vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt, xem ra đây đúng là bảo vật mà ai cũng muốn có!
- Hiện tại giá thành đã là XXX có ai muốn tăng thêm hay không?
- Đại ca, tiếp tục hả?
Lý Sâm xoay qua Thẩm Lạc Tình hỏi ý kiến. Số tiền này không ít đâu nha. Có thật sự phải chới sát ván hay không? Khô máu như chơi ấy!
- Tiếp đi! Ổng nói không lấy được thì tao khỏi về nhà! Vả lại mày lo chi xa, tiền ổng ăn không hết!
Thẩm Lạc Tình cũng bất lực lắm ấy. Số tiền mà nãy giờ đấu giá đủ cậu mua mấy căn nhà chứ đùa. Ấy thế mà khổ thật, người thành tâm muốn kiếm tiền lại không có. Người thì lại quá phung phí. Ông trời à, ông bất công quá đi thôi!!!
- Rồi em nghe anh!
Lý Sâm vừa định dơ bảng tên thì từ nãy giờ một cái tên chưa từng ra giá bất chợt thốt lên. Ngay lập tức khán phòng như chết lặng với con số của kẻ kia. Mà người hóa đá đầu tiên nhất định là Thẩm Lạc Tình!
- XXX, ngài Phan Diệp Chân ra giá XXX, có ai muốn thêm hay không?
Đệch! Sao không ai nói thằng cha này cũng ở đây vậy?!!!
Thẩm Lạc Tình muốn gào thét đến nơi rồi. Sao ông trời hay thích trêu đùa cậu vậy? Cậu đắc tội với ổng lúc nào chứ!!!
Lý Sâm bên cạnh thấy đại ca nhà mình bắt đầu yếu thế rồi nhưng mà y là một đàn em có trách nhiệm nên là nhất định sẽ tranh tới cùng cho coi! Và tiếp đó số tiền càng được đẩy lên cao. Cao đến nỗi những gã tài phiệt có mặt cung phải trố mắt một phen.
- Mẹ nó, thằng cha đó muốn kiếm chuyện đúng không?
Thẩm Lạc Tình cau mày, cái quần gì mà hơn thua dữ vậy! Càng nghĩ càng thấy bực bội rồi đó!
- Tiếp cho tao! Không được ngừng!
Thẩm Lạc Tình nghiến răng, nhất định phải giành được món đồ này!
Chỉ là trong khi cả hai đang ganh đua khốc liệt thì một bàn tay âm thầm giơ lên, kế đó một cái tên vang vọng khắp lỗ tai mọi người.
- Số tiền hiện tại là XXX, số tiền hiện tại là XXX, ngài Lạc Thiên Vũ ra già XXX!