Thẩm Lạc Tình cứng ngắc nói. Ăn lẩu xong thì tính chuồn đi rồi. Ai dè cái tên họ Phan này lại ngỏ ý muốn đưa cậu về. Chán thật, còn tưởng trốn được chứ!
Không gặp mặt thì không sao, một khi gặp tâm tình liền bị bấn loạn. Mới nghĩ đến đã cảm thấy nhức đầu rồi. Còn tưởng căn bệnh của bản thân hết rồi?! Ai dè là tự mình tưởng tượng.
- Cũng cùng đường mà...
Phan Diệp Chân cười cười đáp. Nhưng tâm tình hắn cũng không khá hơn cậu. Mấy ngày nay hắn gặp mặt Thiên Vũ rất nhiều. Vậy mà cõi lòng lại không hề như hắn đã tưởng. Những lúc ấy trong tâm không biết sao lại ánh lên một cái tên khác. Hân đúng là một tên khốn nạn! Lúc có người này lại đi nhớ người kia. Bây giờ thì hay rồi, mọi thứ đảo ngược. Còn hắn lại bị xoay như một cái chong chóng.
11
п
Bầu không khí chẳng biết sao lại cứ im lặng kéo dài. Thẩm Lạc Tình vì không muốn tạo ra tình huống khó xử nên vờ lướt điện thoại. Chỉ là lướt tới lượt lui cũng chẳng có gì thú vị. Còn Phan Diệp Chân như vẫn còn muốn nói gì đó nhưng thấy cậu chú tâm vào màn hình điện thoại nên cũng im lặng nốt.
Còn cho rằng mọi chuyện vẫn sẽ yên ắng như vậy cho đến khi cậu trở về nhà thì bất chợt Phan Diệp Chân đã tăng tốc xe chạy như đua trên đường.
- Có người theo dõi chúng ta!
Phan Diệp Chân cau mày, sau đó khéo léo mà lách qua những chiếc xe trước mặt. Lúc nãy vốn cho rằng là trùng hợp thôi. Ai dè chiếc xe đằng sau cứ không ngừng bám theo bọn họ. Đến mức này mà còn cho rằng trùng hợp thì hẳn là một thằng ngu!
Thẩm Lạc Tình nghe vậy cũng khế quay lưng sang đằng sau. Quả nhiên một chiếc xe đang không ngừng bám đuôi bọn họ. Linh cảm mắc bảo có gì đó không ổn. Thẩm Lạc Tình lập tức gọi điện cho Lý Sâm.
Alo, mày nói mấy anh em cẩn thận một chút! Tao nghi có người bày trò! Alo, alo!
Tút!
- Mẹ nó...
Chưa kịp nghe Lý Sâm trả lời thì đã nghe thấy tiếng điện thoại bị vỡ tan. Thẩm Lạc Tình siết chặt tay. Hai mắt cũng muốn hắn lên tơ máu. Là đám khốn nào dở trò chứ? Thằng Lý Sâm bây giờ có ổn không?
- Đừng lo, anh hai tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy!
Phan Diệp Chân thấy cậu căng thẳng liền vội trấn an. Về phương diện này hắn rất có niềm tin vào anh hai. Anh ấy là một cảnh sát giỏi, mấy chuyện này gặp cũng không phải ít. Chưa kể thân thủ của anh ấy cũn không tệ. Đối đầu với vài kẻ này cũng không thể làm khó.
- Mong là vậy...
Nghe hắn nói cậu mới buông lỏng cơ thể. Quả thật tên cảnh sát kia có thể bảo vệ thắng đệ của cậu nhưng mà thằng nhóc đó không giỏi đánh đấm. Lỡ như làm vướn chân người ta khiến cả hai rơi vào rắc rối thì biết sao? Đó giờ toàn là cậu bảo vệ y không. Y trước nay ít khi đối đầu với mấy chuyện đánh đấm. Nay lại trải qua cảm giác bị truy đuổi, thằng khờ đó chắc hẳn là lo sốt ván lên rồi!
- Nhà của chúng ta không thể về rồi! Cậu tin tưởng tôi không?Chiếc xe đằng sau không có ý định tha cho bọn họ. Phan Diệp Chân nghĩ đến một nơi có thể đến. Nơi đây chỉ có hắn và Lạc Thiên Vũ biết. Do đó không lo sợ sẽ bị người khác tìm tới.
- Đã như vậy còn éo tin hay gì?
Thẩm Lạc Tình liếc mắt. Rơi vào tình huống sinh tử tên này cũng không đá cậu xuống xe thì sao cậu có thể nghi ngờ chứ?! Vả lại cậu mới là người khiến hắn gặp chuyện mà!