Đại Chúa Tể

Chương 1396: Sức mạnh của Thiên Chí Tôn



Trên bầu trời, ánh sáng hỗn độn tan đi, một thân ảnh trẻ tuổi đứng trên không trung, áo bào phiêu động theo gió, trên khuôn mặt tuấn dật có ngọc quang lượn quanh, 2 mắt đen nhánh, thâm thúy như tinh không, khiến cho người ta khi nhìn vào thì không kìm được mà chìm đắm tinh thần vào trong đó, khó có thể tự kìm chế.

Thời điểm Mục Trần vừa hiện thân, đám người bạch tố tố, bạch long chí tôn nhìn hắn không chớp mắt, tiếp sau đó, bọn họ cảm nhận được rõ ràng, trên người Mục Trần có một cảm giác khác thường.

Mục Trần trong quá khứ, linh lực trong cơ thể mênh mông hùng hồn. cho dù lả chưa vận chuyển cũng vẫn tạo ra uy áp đáng sợ, khiến người khác cảm thấy áp bách.

Nhưng Mục Trần lúc này cũng không còn cái cảm giác áp bách đó nữa, hắn mỉm cười đứng giữa trời cao, nếu trước đó cảm ứng, có thể thấy lúc này toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn dường như đã tiêu tán, không có một chút dao động linh lực nào.

Hơn nữa, mặc dù có thể thấy rõ Mục Trần đứng đó, nhưng trong cảm giác của bọn họ, không gian nơi đó chỉ là một mảnh hư vô mờ ảo, căn bản không có bất kỳ hơi thờ nào tồn tại.

Cho nên, nếu như lúc này dù bọn họ phát động thế công cuồng bạo cỡ nào đi chăng nữa, sợ rằng cũng không chạm được tới vạt áo của Mục Trần.

Đám người bạch tố tố cùng bạch long chí tôn 2 mắt nhìn nhau, sau đó sự rung động dâng lên trên vẻ mặt của bọn họ, dĩ nhiên bọn họ không cho rằng Mục Trần tản đi tất cả linh lực của mình, mà lý do bọn họ không thể cảm ứng được sự tồn tại của Mục Trần, chỉ có một cái nguyên nhân, đó chính là chênh lệch giữa bọn họ và Mục Trần đã đạt tới một mức không cách nào vượt qua.

Mà chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là Mục Trần đã thành công vượt qua thiên chướng, bước vào cảnh giới thiên chí tôn.

"Đại nhân thật sự thành công?"

Bạch tố tố lẩm bẩm nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy rung động, mặc dù thiên chí tôn cảnh đối với nàng cực kỳ xa lạ, nhưng từ sự chênh lệch giữa huyết ma vương và huyết ma hoàng có thể thấy, 2 cảnh giới này chênh lệch nhau lớn đến thế nào.

Nàng một mực tin tường Mục Trần, thật ra phần lớn nguyên nhân là vì nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, Mục Trần là tia hy vọng cuối cùng của nàng, cho nên để bản thân không chìm trong tuyệt vọng, nàng chỉ có thể nắm chặt lấy tia hy vọng này, sau đó tự ép mình tin tưởng rằng tia hy vọng đó có thể thật sự cứu vớt bọn họ.

Chỉ có điều, dưới sự áp chế tư tưởng đó, bạch tố tố cũng không ôm hy vọng quá lớn với việc Mục Trần đột phá tới thiên chí tôn, cho nên khi bọn họ thấy Mục Trần lúc này mới trở nên rung động như vậy.

"Thật là kỳ tài ngút trời", lúc này, bạch long chí tôn cũng thở một hơi thật dài, là người vô cùng hiểu về đại thiên thế giới, hắn cực kỳ rõ ràng thành tựu hiện tại của Mục Trần là kinh người bực nào, thiên phú như thế, thật đúng là tuyệt thế

Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng may mắn, ai có thể ngờ được, năm đó vô tình kết thiện duyên, lại có thể thật sự hoàn thành được tâm nguyện của hắn.

Mà trong lúc đám người bạch tố tố đang rung động về thành công của Mục Trần, huyết ma hoàng sắc mặt một mảnh âm trầm, vẻ mặt cao cao tại thượng chế giễu của hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Bời vì hắn biết thời khắc khi Mục Trần bước vào thiên chí tôn, ưu thế nghiền ép của hắn cũng sẽ tan biến hoàn toàn.

"Đáng chết, sớm biết như thế, trước đó cũng không nên nương tay!"

Trong lòng huyết ma hoàng hối hận vô cùng, trước đó giao thủ với Mục Trần, mặc dù hắn cũng không nương tình, nhưng cũng là không thi triển thủ đoạn đến tận cùng, nếu không, bằng thực lực ma đế của hắn, bất kể thủ đoạn của Mục Trần có nhiều hơn nữa, sợ rằng cũng không có kết quả tốt.

Chứ đừng nói là có thể vây khốn được hắn, tranh thủ thời cơ đột phá lúc mấu chốt nhất.

"Bây giờ hối hận cũng không có bao nhiêu tác dụng". Mục Trần nhìn thấy thần sắc của huyết ma hoàng, liền biết được suy nghĩ trong lòng hắn, lúc này mới cười một tiếng, nói.

Khóe mắt huyết ma hoàng giật giật một cái, hít sâu một hơi, áp chế tâm trạng đang cuộn trào, mặt không cảm xúc, nói: "Dù cho ngươi có bước vào thiên chí tôn, cũng không thấy có thể thắng được bản hoàng!"

"Nhưng ngươi hiện giờ đúng là đã có tư cách nói chuyện với bản hoàng, nếu đã thế, nếu ngươi đồng ý, bản hoàng có thể suất lĩnh bộ tộc, thối lui khỏi thế giới này"

Mục Trần nghe vậy, thản nhiên cười một tiếng, nói: "Các hạ bây giờ mới muốn đi, không khỏi hơi trễ một chút đi?"

Vừa nói, mí mắt hắn vừa nhấc, bên trong con ngươi như hàm chứa càn khôn thương khung, có vẻ lạnh lẽo ngưng tụ: "Hơn nữa, các ngươi đã tạo thành ức vạn sát nghiệt ở thế giới này, chẳng lẽ cho rằng có thể cứ thế mà tính sao?"

ánh mắt lạnh lẽo của Huyết ma hoàng chợt lóe, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn Mục Trần Bản hoàng chẳng qua là không muốn cùng ngươi lưỡng bại câu thương mới lui một bước mà thôi, ngươi thật sự nghĩ bản hoàng sợ ngươi hay sao?"

Nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của huyết ma hoàng, Mục Trần cười nhạt, hai tay kết ấn, không gian quanh người dâng lên dao động, sau đó, 2 thân ảnh một đen một trắng chậm rãi đi ra từ dao động không gian kia.

"Đã như vậy, thì mời chỉ giáo"

3 Mục Trần ánh mắt lãnh đạm nhìn huyết ma hoàng, không gian quanh thân dâng lên từng gợn sóng, rung động khuyếch tán ra, lúc toàn toàn bộ thiên địa dường như chấn động lên.

Đám người bạch long chí tôn, bạch tố tố nuốt nước miếng một cái, sau một hồi lâu, bạch long chí tôn mới hít một hơi khí lạnh, rung động nói:"Thần thông thuật thật là khủng khiếp!"

Thời điềm trước đó, nhất khí hóa tam thanh của Mục Trần tuy cũng coi là cường hãn, nhưng cũng không khiến người khác có nhiều rung động, nhưng mà hiện giờ cùng với việc hắn bước vào thiên chí tôn, lại thi triển ra thần thông này, mới khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.

Bời vì một khi thi triền thần thông này, chính là biến thành tận 3 vị thiên chí tôn chân chính!.

Trên bầu trời, nhìn 3 Mục Trần giống nhau như đúc, cho dù là huyết ma hoàng, trong mắt cũng không khỏi dâng lên sự sợ hãi, vốn hắn cho rằng thần thông kia của Mục Trần chỉ có thể phân hóa ra phân thân dưới thiên chí tôn, nhưng một màn trước mắt này hiển nhiên khiến hắn kinh hãi.

Cái này nếu thật sự muốn đánh, đó chính là một mình hắn sẽ phải đối mặt với 3 vị thiên chí tôn!

Chiến đấu kiểu này khỏi nói cũng biết, hắn chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ!

vù!

vì thế, huyết ma hoàng vung tay áo lên, biển máu cuồn cuộn từ hư vô hiện ra, quét ra thiên địa, cuốn về phía Mục Trần, mà bản thân hắn lại biến thành một đạo huyết quang thối lui!

Nhìn dáng vẻ này, hẳn là hắn đang định không đánh mà chạy!

Nhìn huyết ma hoàng không do dự rút lui, Mục Trần chỉ cười châm chọc một tiếng, hắn xòe bàn tay ra, hướng về phía biển máu cuồn cuộn kia, bóp chặt một cái, chỉ thấy trong thiên địa ánh sáng đại phóng, không gian phía trước gãy đôi ra, tựa như tạo thành một cái miệng khổng lồ, một hớp nuốt gọn biền máu kia vào, ném vào không gian khác.

Đồng thời, bàn tay khác của hắn hướng về phía huyết mà hoàng nơi xa xa, vung một trảo.

Banh!

Chỉ thấy thiên địa nơi đó trực tiếp vỡ vụn ra, hóa thành một hố đen khổng lồ mấy vạn dặm, vô số mảnh vụn không gian bị một sức mạnh vô hình hóa thành một không gian chưởng trong suốt khổng lồ, chụp một cái liền tóm thân thể huyết ma hoàng vào trong.

oanh!

vô tận huyết quang phóng lên cao, thoáng chốc, chỉ thấy một ma ảnh huyết hồng mấy vạn trượng hiện ra, đánh vỡ không gian cự chưởng, phá không mà chạy.

soạt!

Nhưng đúng lúc này, Bạch Mục Trần đã xuất hiện ở nơi đó, ngón tay điểm lên không trung.

xèo!

Trong thiên địa dường như có gió lớn vô cùng vô tận hội tụ đến, hóa thành một cây phong trụ khổng lồ vạn trượng, phong trụ như thực chất, ầm ầm trấn áp xuống huyết ma hoàng.

Huyết hồng ma ảnh ngửa mặt lên trời gầm thét, ma quyền đánh ra, cứng rắn đánh tới phong trụ

Banh!

Nhưng mà, trong nháy mắt khi chuẩn bị tiếp xúc, phong trụ chợt hư vô tản đi, hóa thành ức vạn đạo cương phong, mỗi đạo cương phong xẹt qua đều khiến huyết hồng ma ảnh bị xé ra một vết thương, khiến ma ảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết.

lúc này Mục Trần đã tiến vào thiên chí tôn, mỗi một lần công kích đều kinh khủng hơn so với trước kia toàn lực công kích, cho nên, hiển nhiên huyết ma hoàng cũng không thể dễ dàng tiếp nhận như trước nữa.

soạt!

Mà trong lúc ma ảnh huyết hồng đang bị bạch Mục Trần giữ chân, không gian trước mặt bạch Mục Trần vặn vẹo, một thân ảnh hắc bào đạp không bước ra, hắc Mục Trần ánh mắt hờ hững, cũng không nói nhảm nửa lời, thân thể bộc phát ra ngọc quanh óng ánh, khiến lúc này nhìn hắn như trong suốt, thậm chí ngay cả huyết nhục trên người dường như cũng biến thành bạch ngọc.

Đây mới đích thực là thiên chí tôn thân, một khi thúc giục, giơ tay nhấc chân là cũng có thể nắm giữ sức mạnh khổng lồ của thiên địa trong tay,chỉ trong nháy mắt là thiên băng địa liệt.

Hắc Mục Trần thúc giục thiên chí tôn thân, vỗ ra một chưởng, nhìn như hời hợt, không có chút uy thế gì, nhưng khi chưởng vừa đánh ra, dường như cả không gian phía trước cũng bị bỏ qua, trực tiếp đánh lên lồng ngực huyết hồng ma ảnh.

oanh!

Chưởng rơi xuống, cả thiên địa dường như cũng chấn động kịch liệt, sau đó liền thấy, huyết hồng ma ảnh kia tựa như trúng đòn nghiêm trọng, bắn ngược ra, sau tiếng hét thảm, trong nháy mắt ma ảnh hỏng mất.

phụt.

Ma ảnh hỏng mất, một đạo huyết quang chật vật bắn ra, phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng chính là chân thân huyết ma hoàng.

Ngắn ngủi giao thủ một lượt, huyết ma hoàng hoàn toàn rơi vào hạ phong, không có chút sức chống cự.

Ba đạo quang ảnh từ trên trời giáng xuống, chiếm cứ 3 phía xung quanh hắn, vây hắn ở bên trong, ánh mắt lãnh đạm quét tới khiến cả người huyết ma hoàng nổi lên sự lạnh lẽo.

Huyết ma hoàng nhìn ánh mắt hàm chứa sát ý của Mục Trần, trong lòng biết được hôm nay Mục Trần chắc chắn sẽ không bỏ qua, lúc này ánh mắt hắn cũng dần dần trờ nên dữ tợn.

"Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc sao?" hắn âm trầm nhìn Mục Trần, thanh âm ác độc.

Hai mắt Mục Trần híp lại, linh quang ngưng tụ trên đầu ngón tay, cũng không định nói nhảm thêm nữa, chuẩn bị trực tiếp hạ sát thủ.

vù!

Nhưng đúng lúc này, huyết ma hoàng cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một hớp máu, bắn thẳng tới chân trời, bên trong máu dường như hiện ra một tấm lệnh phù, lệnh phù nổ tung, trực tiếp khiến hư không nổ vụn ra.

"Dẫn ma phù, chư ma hàng lảm!"

Cùng với việc thanh âm rét lạnh của huyết ma hoàng vang lên, phiến không gian kia trở thành một vùng bỏng tối, tựa như tạo thành một không gian thông đạo không rõ điểm đến, mà ở cuối lối đi, có một khí tức vô cùng tà ác truyền tới.

Mục Trần thấy vậy, ánh mắt cũng ngưng lại.

Cái cảm giác này, cuối thông đạo đó...lại là chi vực kia của ngoại vực tà tộc!