Đại Chúa Tể

Chương 1432: Phù Đồ Huyền ra tay



Giữa thiên địa bao la, duy chỉ có thanh âm lạnh lùng của Mục Trần vang vọng, còn lại tất cả mọi người đều rơi vào tĩnh mịch, hiển nhiên là bị chiến tích hiển hách một thân một mình trấn áp tất cả các trưởng lão huyền mạch, mặc mạch của Mục Trần làm cho rung động.

Bọn họ không thể nghĩ tới, một vị linh phẩm thiên chí tôn lại có thể ép cho đường đường là Phù Đồ cổ tộc đến mức độ như vậy, tất cả đều biết, từ nay về sau, sợ rằng cái tên Mục Trần này sẽ chân chính vang dội toàn bộ đại thiên thế giới.

Giữa sự yên tĩnh, từng ánh mắt bắt đầu hướng về phía Phù Đồ Huyền, chỉ thấy nơi đó, Lưu Ly Bát lóe lên ánh sáng, trên đó, lôi đình, hắc ám, hỏa diêm V...V không ngừng lóe lên, tản ra uy năng vô cùng.

Phù Đồ Huyền ngồi trong đó, khuôn mặt già nua của lão lạnh như băng, hai mắt lãnh túc nhìn chằm chằm Mục Trần, tản ra một cảm giác áp bách khiến tim người đập thình thịch.

Một vị thánh phẩm thiên chí tôn, cho dù chỉ bất động ngồi im ở đó, nhưng uy áp mà hắn tản ra cũng đủ khiến thiên chí tôn bình thường cảm thấy áp lực.

"Lão phu thật sự không ngờ tới, ngươi chỉ là một linh phẩm thiên chí tôn mà lại có thể làm được tới bước này, thật không hổ là con trai của thanh diên tịnh". Phù Đồ Huyền trầm thấp nói.

"Nhưng mà, lão phu cũng đã sớm nói với ngươi, quy củ chính là quy củ, không thể rung chuyển, chỉ cần một ngày lão phu còn là đại trưởng lão phù đồ cổ tộc, nhất quyết sẽ không tha cho mẫu thân của ngươi!"

"Mà ngươi, trong phù đồ cổ tộc ta vẫn sẽ mang thân phận tội tử!"

Trong mắt Phù Đồ Huyền phảng phất như có tinh quang kinh người ngưng tụ, hắn chậm rãi đứng dậy, trong nháy mắt, tựa như có một tòa núi hùng vĩ nguy nga đập vào mặt, toàn bộ thiên địa đều tràn ngập trong khí thế đáng sợ đó.

"Vốn còn nể mặt mũi thanh diên tịnh, lão phu mới không muốn gắt gao lên với ngươi, nhưng nếu tội tử ngươi đã dám tới phù đồ cổ tộc ta giương oai, hôm nay lão phu thật sự không tha cho ngươi được!"

ầm!

Thi thanh âm trầm thấp của Phù Đồ Huyền vừa dứt, trong thiên địa nhất thời có gió nổi mây vần, lôi đình rống giận, quang cảnh diệt thế như thiên tai ập tới, khí thế ngập trời.

Thánh phẩm chi nộ, đủ để diệt thiên.

Trong thiên địa, đông đảo thiên chí tôn cảm thụ được áp lực ập vào mặt, đều là sắc mặt ngưng trọng kính sợ, thánh phẩm - đây là tầng thứ cao nhất trên đại thiên thế giới, hiển nhiên, là người đứng ở đỉnh phong, một khi triển lộ ra uy thế, vậy sẽ là kinh thiên động địa.

Lần này, thậm chí ngay cả dược trần cùng lâm điêu sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, Phù Đồ Huyền này thực lực mặc dù không bằng Tiêu Viêm, Lâm Động, nhưng dù gì cũng là thánh phẩm thiên chí tôn thứ thiệt, không thể khinh thường.

ông!

Đột nhiên, lưu ly bát bắt đầu hơi chấn động, lúc này, lôi đình, hỏa diễm, hàn bằng... bên trên đó cũng bắt đầu gào thét lên, cuối cùng hóa thành 9 con cự long chiếm cứ bên trên lưu ly bát, hướng về phía Phù Đồ Huyền phát ra tiếng gầm nộ.

"Hắn muốn động thủ!". Dược Trần, Lâm Điêu ánh mắt ngưng lại, chợt lập tức thúc giục linh lực mênh mông cuồn cuộn, không ngừng rót vào trong lưu ly bát.

"Hừ, nếu là Võ Tổ ờ đây, sợ rằng lão phu đúng là không thoát ra nổi, có điều hai người các ngươi chẳng qua mới chỉ là tiên phẩm hậu kỳ mà thôi, làm sao có thể phát ra hết uy năng của kiện thánh phẩm tuyệt thế thánh vật này được?"

Trong lưu ly bát, tiếng cười lạnh của Phù Đồ Huyền truyền ra, chỉ thấy tay áo bào của hắn bay phần phật, vù vù phất phới, chợt hai tay xoáy nhẹ, bàn tay tựa như bao hàm nhật nguyệt, linh quang vô tận dưới chưởng bộc phát ra, mênh mông vô tận.

ầm!

Chớp mắt sau đó, giữa lòng bàn tay của Phù Đồ Huyền có vô tận linh quang phun ra, biến thành một vòng hắc bạch quang luân, hai màu hắc bạch đan xen lẫn nhau, dường như có sức mạnh hủy diệt tản ra.

Phù Đồ Huyền quát lớn một tiếng, hắc bạch quang luân phóng lên cao, trực tiếp cứng rắn ba chạm với lưu ly bát.

"Hống!"

Mà lúc này, bên trên lưu ly bát, 8 con cự long hỏa diễm, hàn băng, hắc ám, lôi đình... cũng cảm nhận thấy uy hiếp, đồng loạt há mồm, 8 cột sáng mang thuộc tính linh lực khác nhau phun ra, không gian vặn vẹo, nặng nề va chạm với hắc bạch quang luân.

ầm ầm ầm!

Hai bên va chạm, nhất thời giống như thiên địa rung chuyển, từng mảnh từng mảnh không gian không ngừng sụp đổ, tựa như tạo thành vòng xoáy hố đen; dưới sự trùng kích ấy, cả tòa chủ phong nguy nga cũng không ngừng chấn động, từng tảng đá lớn lăn xuống.

Có điều, bất kể 8 con cự long thúc giục thế công như thế nào đi nữa, chỉ cần tiếp xúc với hắc bạch quang luân thì đều sẽ bị cắn nát.

"Mờ cho lão phu!"

Cùng lúc đó, tiếng quát lạnh của Phù Đồ Huyền một lần nữa vang lên, chỉ thấy hắc bạch quang luân hóa thành một hắc bạch quang thúc* phóng lên cao, rốt cục nặng nề đụng vào lưu ly bát (*chùm ánh sáng trắng đen)

Bang!

Tiểng nổ kinh thiên vang lên,ở trên mấy ngọn núi gần đó, một vài người thực lực yếu liền phun máu tại chỗ, xụi lơ trên mặt đất, duy chỉ có những người thực lực mạnh mẽ, thân thể mới rung lên, hóa giải sóng âm.

Mọi ánh mắt đều chằm chằm nhìn vào lưu ly bát, chợt thấy, lúc này lưu ly bát kịch liệt chấn động, rốt cục giống như bị một luồng sức mạnh vô cùng đánh vào, ầm một tiếng bị đánh bay lên.

Lưu ly bát bay ra, Phù Đồ Huyền cũng hóa thành một đạo lưu quang vọt ra xa.

Lâm Điêu cùng Dược Trần thấy vậy, lông mày khẽ nhíu, sau đó lại định tiếp tục thúc giục lưu ly bát.

"Hai vị tiền bối không cần xuất thủ, chuyện kế tiếp cứ để tự vãn bối giải quyết". Nhưng mà lúc này, thanh âm của Mục Trần truyền tới, ngăn bọn họ lại.

xem xét cục diện trước mắt, mặc dù Lâm Điêu cùng Dược Trần có sử dụng đến sức mạnh của Lưu Ly bát, nhưng cũng không thể chống lại Phù Đồ Huyền, nếu cưỡng ép tiếp tục thì sợ rằng hai người sẽ bị thương, điều này là thứ Mục Trần không muốn gặp.

Dược trần cùng lâm điêu nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý của Mục Trần, hai người trầm ngâm một chút, cuối cùng gật đầu một cái.

"Mục Trần tiểu hữu, nếu tình hình không ổn thì cứ dừng tay, nếu có kẻ định ỷ lớn hiếp nhỏ, cậy thế ép người, không chừng hôm nay đệ tử của ta cũng muốn tới xem thử một cái". Dược Trần chậm rãi nói.

"Võ cảnh chúng ta cũng vậy". Lâm Điêu lạnh giọng nói.

Lời của hai người vừa nói ra, nhất thời khiến cho đông đảo siêu cấp thế lực rối rít biến sắc, ngay cả những cường giả của Phù đồ cỗ tộc con ngươi cũng hơi co rụt lại, nếu như hôm nay thật sự rước hai vị Viêm Đế, Võ Tổ này tới, chỉ sợ dù là Phù Đồ cổ tộc bọn họ cũng sẽ cảm thấy áp lực nặng nề.

Trên bầu trời, sắc mặt Phù Đồ Huyền vần hờ hững như trước, có điều ánh mắt cũng hơi dao động một cái, chợt khôi phục lại bình tĩnh, làm sao mà hắn không nghe ra ý cảnh cáo trong lời của dược trần và lâm điêu, nhưng xưa nay tính tình hắn ngoan cố cường ngạnh, cho nên không chỉ không làm hắn kiêng kỵ, ngược lại còn cười lạnh nói: "Đã sớm nghe nói uy danh của Viêm Đế, Võ Tổ, có điều hôm nay phù đồ cổ tộc ta phải xử lý tên tội tử này, ai cũng không thể nhúng tay!"

Dứt lời, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Mục Trần, nói: "Nếu ngươi cho rằng nắm được hộ tộc đại trận trong tay mà có tư cách giao thủ với lão phu thì chỉ sợ ngươi quá ngây thơ rồi!"

nhưng mà, sắc mặt Mục Trần vẫn lạnh lùng, cũng không để ý tới hắn, trực tiếp kết ấn, nhất thời đại trận nguy nga trên bầu trời vận chuyển, hơn ngàn dải linh quang mênh mông bắn xuống, đánh về phía Phù Đồ Huyền.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay lão phu cho ngươi toại nguyện!"

Phù Đồ Huyền tức giận râu tóc dựng đứng, hai tay xoáy nhẹ, lại một đạo hắc bạch quang luân hiện ra, quang luân phóng lẽn cao, mặc cho từng dải linh quang bắn tới đều bị xoắn nát, thế như chẻ tre.

Mục Trần thấy vậy, con ngươi cũng hơi co lại, Thánh Phẩm cường giả quả nhiên mạnh mẽ đến đáng sợ, thế công của hắn như vậy, lúc trước hai người huyền quang, mặc đồng đều chật vật cực kỳ, thế mà hiện giờ không làm gì được Phù Đồ Huyền chút nào.

vù!

Hắc bạch quang luân một đường xoắn nát vô số dải linh lực, sau đó dùng tốc độ kinh người trực tiếp bắn mạnh về phía Mục Trần, hắc bạch xoay tròn, tựa như có thể xoắn nát hết thảy thế gian.

ánh mắt Mục Trần lóe lên, cũng không lỗ mãng đón đỡ hắc bạch quang luân, mà là thân hình vừa động, phóng lên cao, tránh né vào trong đại trận nguy nga, sau đó thúc giục đại trận, vô cùng vô tận dải linh lực bắn xuống, đánh với hắc bạch quang luân.

ùng ùng!

nhất thời, trong thiên địa tiếng sấm không ngừng vang, sóng trùng kích kinh khủng san phẳng từng ngọn núi phía dưới.

Có điều, thế cục như vậy ai cũng nhận ra được, thế công từ hộ tộc đại trận đang dần dẩn yếu bớt, bởi vì hắc bạch quang luân đang bắt đầu tiến gần đại trận.

"Mục Trần này chung quy cũng chỉ là linh phẩm thiên chí tôn, mặc dù mượn sức mạnh của hộ tộc đại trận nhưng cũng không thể nào chống lại được Phù Đồ Huyền." Thấy cảnh này, một vài cường giả cũng tiếc nuối nói.

"Sức mạnh của tòa đại trận hộ tộc này đúng là không tầm thường, có điều Mục Trần cũng không thể nào thúc giục hoàn toàn được cả, nếu không Phù Đồ Huyền cũng không làm gì được hắn"

"Nhưng giờ xem ra cũng không trụ được bao lâu nữa...."

Đông đảo cường giả xì xào bàn tán, đều nhìn ra bại thế của Mục Trần.

Dưới thanh âm đầy trời, thần sắc Mục Trần vẫn bình tĩnh, hắn tránh né bên trong đại trận, ánh mắt lóe lên, chợt hai mắt hơi nhắm lại.

Từ khi bắt đầu hắn cũng biết, dù có mượn sức mạnh của hộ tộc đại trận, hắn cũng không phải đối thủ của Phù Đồ Huyền, dù sao thánh phẩm chi uy thật vượt quá tưởng tượng, cũng không phải chỉ dựa vào ngoại lực là có thể đối phó được.

Cho nên, hắn khống chế hộ tộc đại trận cũng không phải để dựa vào nó chống lại Phù Đồ Huyền, mà là có mục đích khác.

Hít.

Hắn phun ra một hơi, sau đó cảm giác của hắn lan ra theo hộ tộc đại trận, tòa đại trận này bao phủ khắp phù đồ giới, đủ để lan tới bất cứ nơi nào trong phù đồ cổ tộc.

Bên trong tòa đại trận này có một vài chỗ khiến cho hắn cảm giác thân thiết, hắn biết, những chỗ này là do mẹ hắn bố trí ra, dọc theo những tuyến đường này là hắn có thể tìm được nơi mình muốn đến.

ùng ùng!

Trùng kích điên cuồng phía bên ngoài đã bị Mục Trần gạt sang một bên, cảm ứng của hắn lan tới từng tấc từng tấc trong phù đồ cổ tộc, rốt cục tới một thời điểm, hắn đã cảm ứng được một vài dao động quen thuộc.

vì thế, cảm ứng của hắn trực tiếp xuyên thấu qua không gian tới nơi đó, ở nơi đó, hắn nhìn thấy một tòa cự tháp cổ xưa vô cùng, tòa cự tháp này hắn đã nhìn thấy một lần, năm đó khi hắn tu thành thánh phù đồ tháp chính là đi tới nơi này.

Cảm ứng đi tới gần cổ tháp, bởi vì đang dọc theo hộ tộc đại trận mà tới cho nên cũng không bị bất kỳ bài xích nào, khiến hắn dễ dàng chui vào trong.

Chui vào trong cổ tháp, rất nhanh cảm nhận của hắn đã dừng lại ở một nơi, lúc này, thân thể của Mục Trần đã hơi run rẩy, bởi vì ở đây, hắn đã cảm nhận được cảm giác máu mủ thâm tình kia.

vì thế, dường như cảm nhận của hắn phát ra âm thanh run rẩy.

"Mẫu thân... hài nhi tới đón người về nhà".

ở một nơi trong không gian, nữ tử váy trắng dịu dàng ngồi xếp bằng, lúc này, nàng chợt ngẩng mặt lên nhìn về một nơi trong hư không, trong đôi mắt, có nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Chợt, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt, hướng về nơi hư vô kia nhoẻn miệng cười, sau đó, khí tức dịu dàng trên người nàng biến mất từng chút một, thay vào đỏ, một cỗ sát khí lạnh lẽo như hổ mẹ bảo vệ con phát ra.

Thản thề mềm mại của nàng khẽ run lên, sau đó dần dần tiêu tán, đồng thời, một thanh âm thật thấp truyền ra giữa nơi hư vô này.

"Hài nhi của ta, bắt đầu từ hôm nay, không một ai có thể bắt nạt con được nữa"

***

Dịch bởi Zero

Chương sau chắc là Mẫu Hổ chi nộ.