Biển linh lực như hồng thủy diệt thế, nghiền nát tất cả mọi thứ trên con đường của nó, thanh thế kinh thiên động địa, sắc màu bích lục che phủ cả thiên địa.
Phía trước, viêm long gào thét, kim cang chưởng sấn tới, liễu thụ tỏa ra hào quang kinh người, thế công liên hợp cũng rất khí phách.
Thế nhưng công kích liên hợp đó lại nhanh chóng bị biển linh lực phủ lên.
"Xèo xèo"
Viêm long lọt vào biển linh lực đầu tiên, hỏa thân của nhanh chóng bị dập tắt, hóa thành khói trắng bay bay, vóc dáng khổng lồ giãy giụa kịch liệt, cấp tốc trở nên yếu đi.
Kim cang chưởng sau khi chui vào được một đoạn cũng nhanh chóng yếu ớt.
Còn liễu thụ lại nhanh chóng héo rũ như bị ăn mòn sinh lực.
Biển linh lực bao vây ba công kích kinh thiên, rồi như ma quỷ gào thét, chấn tan cả ba công kích bên trong nó, hoàn toàn không để lại chút gì.
"Hự"
Công kích bị xóa sổ, ba người Mạc Tu biến sắc, phun máu đỏ cả áo.
Mọi người ở xa xa quan chiến lúc này nín thở run rẩy. Dù cũng cảm nhận được thế công của Mục Trần đáng sợ, nhưng không ngờ ba vị đội trưởng top 16 kia liên thủ dốc toàn lực vẫn dễ dàng bị trấn áp như thế.
Mục Trần hờ hững nhìn ba người, phất tay khống chế biển linh lực lại cuồn cuộn lao đi, bao phủ lấy bọn họ.
Cả ba biến sắc, vừa mới nhận thấy được năng lượng đáng sợ trong biển linh lực kia, đâu thể nào dám để nó tùy tiện dính vào người. Họ vội vã tránh đi, chia ra ba hướng mà chạy.
"Ầm Ầm"
Biển linh lực đập vào ngọn núi, tòa núi nguy nga nháy mắt sụp đổ thành bình địa.
Mục Trần lại thay đổi ấn pháp, biển linh lực bắn ra ba dòng năng lượng như sông xanh lao qua không gian, cấp tốc đuổi sát ba kẻ chạy trốn.
Dòng năng lượng mang theo áp lực đáng sợ phong tỏa hoàn toàn đường lui của họ.
Cả ba rốt cuộc mặt tái mét, chẳng ai dám động đậy. Họ biết nếu như lỗ mãng, thì e rằng cái thứ này sẽ nghiền nát bọn họ chẳng khác gì ngọn núi vừa nãy.
Cũng may nó không có sát ý, chỉ bao vây họ lại mà thôi.
Phía bên kia, Mục Trần nhìn bọn họ, nhưng không nói gì, thần sắc hờ hững khiến cả ba lạnh gáy.
Họ liếc nhau, cuối cùng đành méo mặt, giơ hai tay qua đầu, chua xót lên tiếng:
- Chúng ta thua!
Cục diện đã như thế này, không còn cách nào khác ngoài việc nhận thua. Mục Trần chắc chắn không nương tay, nếu còn ngoan cố giằng co, có lẽ hắn sẽ hạ thủ độc ác.
Lời cất lên, không gian hoàn toàn yên tĩnh, rồi bất chợt nhưng tiếng hô kinh ngạc vang lên không ngớt.
Mọi người cũng khá phấn khích, không ngờ chiến đấu lại diễn ra nhanh chóng và hào hứng vượt mức dự đoán.
Đám Tiêu Hoàng bên kia vốn đang ôm tâm lý chờ cho Mục Trần xấu mặt, thì bây giờ trở nên đơ cả người.
Tiêu Hoàng môi run run, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Mục Trần. Kẻ kia thi triển bản lĩnh mà chính hắn cũng thấy run rẩy.
- Không thể nào!
Tiêu Vương bên cạnh thì khó tin thốt lên. Thực lực của hắn cũng ngang ngửa bọn Mạc Tu, vậy mà cả ba người kia liên thủ ra tay lại cấp tốc bị Mục Trần tóm gọn.
Còn đám lâu la Mặc Ngư thì kinh hãi tột độ, run lẩy bẩy. Chỉ mới nửa tháng không thấy tin tức, bây giờ thực lực Mục Trần lại bá đạo đến thế.
- Quả nhiên bản lĩnh khá thật!
Võ Linh kinh ngạc mà trịnh trọng gật gù. Mục Trần đúng là Mục Trần, năm xưa mất đi một năm tu luyện vì Linh Lộ, nhưng thiên phú khủng bố lại bù vào khiếm khuyết.
- Cái tên kia...
Bên cạnh, Võ Doanh Doanh mắt lóe lên kỳ lạ. Khí thế của Mục Trần thực kinh người, nhất thời không thể nói lời nào để hạ thấp hắn.
Lạc Li vốn cũng hơi căng thẳng, lúc này trở nên thả lỏng hơn, mỉm cười nhìn hắn. Tên kia đang từng bước trở lại ánh hào quang và phong thái của hắn trong Linh Lộ ngày trước, về sau sẽ càng thêm chói mắt.
Ôn Thanh Tuyền thì vẫn tỏ ra cao ngạo khinh miệt, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Cái tên này như cái đầm sâu không đáy, chẳng thể dò xét rõ ràng. Kiêu ngạo như nàng cũng khó tránh khỏi thầm công nhận Mục Trần thật sự rất ưu tú.
Mục Trần trên cao chỉ lẳng lặng nhìn ba người bị tóm, bọn họ lúc này sắc mặt u ám, giao đấu hôm nay tạo thành đả kích quá lớn với họ.
Đến được thời điểm này, họ cũng là thiên tài rất xuất sắc, lại gặp không ít cơ duyên, vốn nghĩ rằng đã có thể vấn đỉnh, ngoại trừ Cơ Huyền, Ôn Thanh Tuyền, Võ Linh những quái thai khủng bố, thì những kẻ khác có lẽ đủ để họ có quyền ngang tàng.
Nhưng sự thật tàn khốc lại không như thế.
Ba người liên thủ lại bị Mục Trần trực tiếp áp đảo, mà thực lực bề ngoài của hắn chỉ mới là linh lực nan
Cả ba lúc này đã hiểu rõ vì sao Cơ Huyền lại e ngại Mục Trần như thế, còn nhờ họ đến thử sức Mục Trần.
Ba người lấy ra Viện Bài, ném về phía Mục Trần. Thất bại đã rõ, họ cũng biết phải trả giá cái gì. Điểm số họ rất tiếc, dù sao cũng trải qua thiên tân vạn khổ tranh đấu liên miên mới gom được chừng đó.
Mục Trần cong tay hút ba khối Viện Bài đến chỗ hắn, liếc mắt nhìn sang. Điểm số trên mặt chúng nó đều trên 10000 điểm, thật là cao.
- Các ngươi là thủ hạ của Cơ Huyền?
Mục Trần ngắm nghía Viện Bài, thản nhiên nói.
- Chúng ta đâu có hứng thú trở thành thủ hạ kẻ khác, chẳng qua nợ hắn một ân tình, hắn nhờ đến thử ngươi, ân tình đó xem như đã trả xong.
- Chuyện này là ân oán giữa ta và Cơ Huyền, sau này ít có dây vào đi. Lần sau mà còn như thế, thì không nhẹ nhàng thế này đâu!
Mục Trần thản nhiên giải đáp, hắn và bọn họ chẳng có ân oán gì, vốn không cần phải quá rắn tay. Những người kia cũng rất có năng lực, bớt thù thêm bạn vẫn cao minh hơn.
Bọn họ nghe hắn trả lời mà sửng sốt, mặt xanh mặt trắng một hồi mới lên tiếng xấu hổ:
- Vậy đa tạ Mục đội trưởng độ lượng.
Điểm trong tay họ do cả chi đội kham khổ kiếm được, nếu để mất điểm lãng xẹt vì cái ân tình cá nhân, họ cũng khó đối mặt với đội viên của mình. Vốn không định nhận lại, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn cao hơn sỉ diện.
Mục Trần vung tay, dòng năng lượng bao vây ba người nhanh chóng tan đi.
Bọn họ lập tức ôm quyền cảm tạ, rồi nhẹ nhàng lui ra trở về đội ngũ.
Ai nấy nhìn thấy Mục Trần ép lui ba cường địch, nhưng lại khiến họ không oán hận chút nào, bất giác cảm thấy khâm phục. Khó có ai chống cự được sự hấp dận của mấy vạn điểm, chừng đó chắc chắn khiến hắn có thể bay cao trên top 16.
Mục Trần xoay lại, ánh mắt tập trung vào Tiêu Hoàng, thản nhiên hỏi:
- Xem kịch lâu như vậy, gom đủ 20000 điểm chưa?
Tiêu Vương xệ mặt ra, nghiến răng:
- Mục Trần, chớ có khinh người quá đáng!
- Xem ra ngươi không muốn giao nộp rồi nhỉ!
Mục Trần nói.
- Mục Trần, ngươi cần gì như thế, cùng lắm thì chuyện của ngươi và Cơ Huyền chúng ta sẽ không nhúng tay nữa, ân oán từ nay xóa bỏ, được không?
Tiêu Hoàng trầm giọng.
Nhìn thấy vừa rồi hành động của Mục Trần đối xử với ba người kia, có lẽ hắn không dám đắc tội quá nhiều người, dù sao vẫn còn một đại địch rình rập, có thêm kẻ thù thì hắn cũng phải cẩn thận. Cái phao này xem ra cũng là một cơ hội lật mình của Tiêu Hoàng.
Mục Trần nhếch môi cười châm chọc, rồi giọng nói trở nên lạnh lẽo mang theo đầy sát khí.
- Không bỏ điểm, thì mỗi người để lại một bàn tay!