Đại Chúa Tể

Chương 730: Vô Thượng Tâm Ma Kinh



- Tìm được rồi?

Cửu U nghe hắn nói cũng mừng vui ra mặt, lại thêm chút khó tin. Dù sao Lôi Ma Tông cư trú bao nhiêu năm cũng không tìm được, vậy mà Mục Trần chỉ có bốn ngày đã phát hiện dao động của U Minh Tâm Ma Lôi.

- Hẳn là không sai.

Mục Trần hưng phấn gật đầu, cúi xuống nhìn bàn tay của mình, sắc mặt nghiêm túc khẳng định:

- U Minh Tâm Ma Lôi thật đúng là bá đạo, chỉ là lôi âm, đã khiến cho tâm thần của ta suýt mất.

- U Minh Tâm Ma Lôi là một loại lôi đình quỷ dị trong thiên địa, nó không phải cương mãnh cuồng bạo như lôi đình thông thường, phương thức công kích của nó cũng không phải lôi đình, mà là lôi âm.

Cửu U nói.

- Lôi âm?

Mục Trần híp mắt.

- U Minh Tâm Ma Lôi hoàn toàn bỏ qua mọi tầng phòng ngự, nó sinh ra từ tâm, trực tiếp xuất hiện trong tâm linh con người, lôi âm khiến cho lòng người sinh tạp niệm, tâm ma vận hành, ngay cả linh lực bản thân cũng mất không chế, không chừng còn có thể bị linh lực phản phệ mà chết.

Cửu U nghiêm mặt, hiển nhiên rất kiêng dè U Minh Tâm Ma Lôi.

Thủ đoạn công kích này thật khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Mục Trần chấn kinh, nói như vậy đối mặt U Minh Tâm Ma Lôi âm, bất kể cơ thể luyện rắn chắc đến mức nào cũng không thể trụ nổi, công kích quỷ dị thế này khó trách sánh ngang được Bất Tử Hỏa.

Nhưng như thế, hắn càng thêm hứng thú với U Minh Tâm Ma Lôi.

- Đi thôi, ta cũng muốn xem thử U Minh Tâm Ma Lôi tiếng tăm vang dội kia.

Cửu U thản nhiên cười nói, dễ dàng nhìn thấy nàng cũng có hứng thú rất lớn với U Minh Tâm Ma Lôi.

Mục Trần gật đầu, nhưng chợt vươn tay ra túm lấy Cửu U.

Cửu U nghi hoặc quay lại, gương mặt đầy thâm ý mỉm cười:

- Gì đấy? Mục tiểu Trần, định sờ soạng tỷ tỷ đấy à?

Mục Trần miệng giật giật, trợn mắt nói:

- Cái chỗ đó Đại Địa Ma Lôi cực kỳ cuồng bạo, nếu ngươi cứ xông bừa vào ắt sẽ bị công kích thảm thương, còn ta có thể dùng Ngự Lôi thuật để tránh chúng đi.

- Vậy á? Thế thì ta tin ngươi, nghĩ ngươi cũng chẳng có lá gan đó.

Cửu U phì cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn.

Mục Trần cầm lấy bàn tay mềm mại tinh xảo kia, nắm chặt lại, kéo nàng về ôm vào lòng, đưa tay vòng qua cái eo thon, ngửi làn hương thơm nức đến nao lòng.

Bị kéo vào lòng hắn, Cửu U nhất thời trở tay không kịp, nhưng nàng còn chưa kịp giãy ra, hắn đã thủ thỉ bên tai:

- Đừng động đậy!

Hắn nói như ra lệnh, linh lực trào ra bao phủ cả hai, hắn nhón chân lao đi như tia chớp vào lôi hải tăm tối.

Đại Địa Ma Lôi cuồng bạo xẹt qua hai bên, cảm nhận sức nóng tỏa ra từ cơ thể người nam áp sát vào người, định lực Cửu U cũng không khỏi nóng người, đưa mắt oán hận liếc hắn.

Nhận thấy ánh mắt bẽn lẽn của nàng, hắn cười gượng một tiếng rồi tăng tốc.

Tia chớp xẹt qua lôi hải tối tăm, Đại Địa Ma Lôi tự động tản ra, tạo thành một lối đi thuận lợi. Có đặc tính thần dị của Ngự Lôi thuật, Mục Trần di chuyển trong lôi hải cứ như cá bơi giữa đại dương.

Dù thuận lợi như vậy, nhưng đến khi ý niệm cảm giác được khu vực kia, đã là nửa ngày sau.

Tia chớp xuyên qua lôi hải cũng từ từ chậm lại, ánh sáng tan đi, hiện rõ ra hai người.

Cửu U vỗ lên ngực hắn, đẩy hắn ra sau rồi nhanh nhẹn thoát thân.

- Sao ngươi có thể vắt chanh bỏ vỏ như thế.

Mục Trần lòng đầy căm phẫn.

Cửu U vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt với hắn, chẳng thèm quan tâm, nhìn ra đằng trước, gương mặt trở lại nghiêm túc.

Mục Trần cũng bỏ qua thái độ cười giỡn, nheo mắt nhìn khu vực tăm tối đó. Đó là một vùng chân không, chẳng có gì cả, kể cả Đại Địa Ma Lôi cũng không dám tới gần.

Nó như một lối đi vào thế giới tử vong, khiến tim hắn đập thình thịch.

- Ta cảm ứng được U Minh Tâm Ma Lôi ở chỗ này.

Mục Trần khẽ nói, dù rằng chỗ này im ắng vô cùng, nhưng chẳng hiểu sao hắn không thể bình tĩnh, trạng thái cơ thể lúc nào cũng căng thẳng. Đó chính là dấu hiệu của cơ thể tự động nhận thấy nguy cơ khủng khiếp mà đưa vào trạng thái phòng bị.

Cửu U gật đầu, rồi cùng hắn từ tốn bước tới.

Không có âm thanh nào cả, hai người cẩn trọng dò từng bước. Vài phút sau, Cửu U đột nhiên trợn trùng, nàng chưa kịp nói gì thì lôi âm như quỷ khóc đã bất chợp vang lên trong lòng hai người.

Hai người khựng cứng cả người, đặc biệt là Mục Trần, mặt hằn lên vẻ đau đớn, gân nổi đầu mặt dữ tợn.

Lôi âm quỷ dị vang lên từ sâu trong tâm linh, lôi âm vọng lên làm cho linh lực trong người hắn vùng lên như ngựa chứng. Cũng còn may căn cơ thâm hậu, nếu không lúc này đã mất không chế linh lực. Dù vậy hiện tại hắn cũng không thể cử động được, hoàn toàn bó tay.

Mục Trần đang hết sức cố gắng chống cự lôi âm trong lòng, thì Cửu U đang sững người đã trở lại bình tĩnh, tử hỏa bừng cháy, bọc lấy nàng.

Bàn tay có tử hỏa phừng phừng nắm lấy tay Mục Trần, tử hỏa lan sang chui vào cơ thể hắn, nhanh chóng ngăn cách lôi âm ảnh hưởng.

Mục Trần cũng dần dần phục hồi trạng thái.

Cửu U nghiếng qua, mỉm cười:

- Dùng Bất Tử Hỏa phòng ngự.

Mục Trần gật đầu, Chí Tôn hải nổi sóng, linh lực khởi động, Bất Tử Hỏa tràn ra, dù không hùng hậu như Cửu U, nhưng cũng đủ bảo vệ tâm linh.

Hai người lại đi tới, gần như không dừng bước. Lôi âm liên tiếp vang lên trong tâm linh họ, nhưng đã có Bất Tử Hỏa phòng ngự, bước đi có chậm chạp nhưng thong thả chắc chắn.

Mục Trần lặng lẽ đếm thầm, khi hắn đếm đến tiếng lôi âm thứ 1000, thì cảm thấy Cửu U ngừng lại. Hắn cũng dừng bước, gương mặt tái mét nhìn ra phía trước, hai mắt trợn tròn.

Đằng trước là một vùng cực kỳ u ám, lại có hào quang ẩn hiện, giống như là hào quang u tối.

Bên trong đó dường như không tồn tại gì cả, nhưng Mục Trần lại cảm thấy tim đập thình thịch. Tất nhiên nơi đó có cái gì đó tồn tại!

Chỉ là mắt hắn dường như không thể thấy được!

- U Minh Tâm Ma Lôi vô hình vô chất... nó đang ở ngay trước mắt ngươi.

Cửu U khẽ nói, nàng cũng đang rất căng thẳng, Bất Tử Hỏa phừng cháy, nhìn vào chỗ u tối kia, âm thanh trở nên lạnh lẽo.

Mục Trần càng thêm trợn mắt, ngó trân trân vào chỗ đó, tử hỏa hiện ra trong mắt. Không gian u ám bên đó dường như méo mó, mơ hồ nhìn thấy một con cự mãng vô hình đang nằm đó, đôi mắt rắt không chút tình cảm lạnh lẽo khóe chặt lấy hắn.

"Xè xè."

Cái lưỡi rắn thò ra thụt vào, thanh âm khác thường như khúc thôi miên của tử thần.

Đây là U Minh Tâm Ma Lôi?!

Mục Trần hít hà một hơi, không ngờ U Minh Tâm Ma Lôi đã biến thành xà tinh, không thể coi thường được. Chẳng biết hắn và Cửu U liên thủ có thu phục nổi hay không.

- Hử?

Chính lúc đó, ánh mắt hắn đột nhiên hướng lên lưng lôi mãng vô hình, hào quang xám biến động, một khối bia đá hoang tàn ẩn hiện.

- Đó là cái gì?

Mục Trần khẽ hỏi Cửu U.

Cửu U nheo mắt nhìn qua, tập trung tinh thần, chỉ thấy trên bia đá có vài văn tự lấp lánh thỉnh thoảng hiện ra.

- Vô... Tâm... Kinh?

Cửu U cẩn thận đọc từng chữ, lát sau, nàng chấn động lẩm bẩm:

- Hình như là... Vô Thượng Tâm Ma Kinh?!

- Vô Thượng Tâm Ma Kinh?

Mục Trần ngẩn ra, danh xưng thật khí phách, cơ mà nó là cái đách gì?

- Thời viễn cổ, từng có một hung ma siêu cấp, người ta gọi là Tâm Ma Lôi Đế. Năm xưa hắn tung hoành Đại Thiên thế giới, hung uy hiển hách, về sau trong đại kiếp nạn cũng đã tàn sát không ít cường giả tộc ngoại vực, nhưng đồng thời hắn cũng mất tích từ đó. Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy Vô Thượng Tâm Ma Kinh ở đây.

Cửu U kinh nghi lẩm bẩm.

- Khó trách ở đây lại xuất hiện U Minh Tâm Ma Lôi. Năm xưa loại lôi điện này chính là sở trường của Tâm Ma Lôi Đế.

- Hả? Chẳng lẽ đây là nơi Tâm Ma Lôi Đế hi sinh?

Mục Trần kinh nghi thất thanh.

- Cái này ta không biết.

Cửu U lắc đầu, nàng nhìn chằm chằm vào tấm đá hoang phế kia, chữ khắc Vô Thượng Tâm Ma Kinh dường như cũng không đầy đủ.

- Để giải quyết xong con U Minh Tâm Ma Lôi mãng này đã rồi tính.

Cửu U nắm tay lại.

Mục Trần gật đầu, nhìn sang con lôi mãng vô hình, ánh mắt trở nên ác liệt. Hao tổn tâm cơ tới đây, hôm nay bất cứ giá nào cũng phải bắt cho được U Minh Tâm Ma Lôi.