Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 72: Tới Tay



Đám người Huyền Minh Tông cũng là khinh thường lời nói kiêu ngạo của Trần Phong, trên mặt mỗi người đều mang theo tiếu dung âm trầm.

Đối với họ thì Trần Phong có thể đem ra bao nhiêu tài phú để đấu với bọn họ, chỗ này gom hết lại cũng tầm 20 vạn Linh Thạch Thượng Phẩm rồi, họ không tin Trần Phong không có bối cảnh gì lại lấy ra được nhiều tiền như vậy.

-11 Vạn

-12 Vạn..

-15 Vạn , Tiểu tử không lẽ ngươi theo Huyền Minh Tông chúng ta không chết không bỏ sao?

Nhạc Tử Phong tức giận hàm răng đều muốn cắn nát, hắn thề chỉ cần có cơ hội hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào hành hạ Trần Phong.

-Ngươi nói lời này là có ý gì? Chả lẽ ta có tiền đấu giá là đắc tội Huyền Minh Tông các ngươi, mọi người ở đây làm chứng, chẳng lẽ các ngươi phóng hỏa, không cho chúng ta đốt đèn, các ngươi xem trọng đồ vật nào thì người khác không được đấu giá?

Trần Phong thanh âm chính khí lẫm nhiên truyền khắp đại sảnh đấu giá, như một cục đá rơi vào mặt nước im ắng, dẫn lên không ít người phẫn nộ nhìn về phía đám người Huyền Minh Tông.

Nghe một câu nói của Trần Phong mọi người đều hướng đầu mâu về Huyền Minh Tông không ngừng chỉ trích , chữi bới.

Quả đúng là như thế, dựa vào cái gì Huyền Minh Tông có thể đấu giá , mà người khác không được, đây chính là ỷ thế hiếp người, Huyền Minh Tông mặc dù mạnh nhưng có thể chống nổi toàn bộ tu luyện giả có Tây đại lục sao? mỗi người phun một bãi nước miếng cũng đủ dìm chết bọn hắn.

-Tiểu tử, ngươi làm tốt lắm,...Hừ....

Nhạc Tử Phong lạnh hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa, hắn cũng không muốn Trần Phong thừa cơ hội để bốc lên mọi người ở đây lửa giận.

Đối với hắn cũng như Huyền Minh Tông đều không phải chuyện gì tốt, tại Mạc Thành này dù là Tông Chủ của bọn hắn có đích thân tới cũng không dám làm càn, nếu mọi người ở đây báo cáo lên Mạc thành chủ nói bọn họ gây sự thì cũng không có quả ngon để ăn.

-16 Vạn...

Trần Phong mỗi lần ra giá là âm thanh bình thản như không có việc gì quan trọng, còn Nhạc Tử Phong đại diện cho đám người mỗi lần ra giá giống như là bị táo bón, mặt mày đỏ bừng, đầu như muốn bốc khói.

...

-18 Vạn..

-Ngươi!.!

Chỉ qua một lát Trần Phong đã tăng lên 18 vạn, đám người Huyền Minh Tông tức giận không nói lên lời, chỉ có thể đánh nát hàm răng hung hăng nuốt vào trong bụng, thật sự là quá uất ức.

-19 Vạn.

Lần này là đến lượt Nhạc Tử Phong đại diện lên tiếng, lúc này hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn về phương hướng mà Trần Phong phát ra âm thanh, hận không thể lao lên ăn tươi nuốt sống hắn.

-Chậc chậc! lần này đấu giá hai người này quá kích thích.

-Đúng rồi, cuối cùng được lợi vẫn là Vạn Kim Các aizz.

-Điều này không phải nói dư thừa sao, mỗi lần đều tăng thêm 1 vạn, 1 vạn a cả đời ta cũng chưa tích góp được 1 vạn Linh Thạch Thượng Phẩm a.

Cuộc đấu giá của bọn họ đã khơi gợi lên vô số người chú ý, nhao nhao to nhỏ thì thầm, mỗi lần lên giá là 1 vạn, một tên tán tu gom góp chục năm cũng chưa chắc được số tiền ấy.

-20 Vạn...thế nào? có thì tiếp tục, Tam gia phụng bồi tới cùng

Trần Phong một mặt lãnh ngạo nói, dường như đối với hắn 20 vạn chỉ là một con số, nhưng 20 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, đây là hơn một năm thu nhập thuế má của vô số thế lực phụ thuộc Huyền Minh Tông a.

Thanh âm 20 vạn của Trần Phong rơi xuống, làm mọi người bên dưới xúc động dâng trào, đây là cái giá cao nhất mà họ từng thấy tại một buổi đấu giá, mỗi người đều là hai mắt sáng như đuốc, dù họ không tham gia đấu giá nhưng tràng cảnh này làm cho họ cũng nhiệt huyết sôi trào.

Vô số đạo ánh mắt hướng về phía Nhạc Tử Phong đợi hắn cho ra cái giá cao hơn, dù gì hiếm khi có náo nhiệt để nhìn, mọi người tại đây tâm tình đều rất tốt, hăng hái mà chờ đợi Nhạc Tử Phong cho ra kết quả.

Trên khán đài đấu giá, vẻ mặt lão giả chủ trì đấu giá Vạn Thương Hải thì cười tươi như hoa, nhìn hai bên không ngừng đẩy giá lên cao trong lòng cổ vũ reo hò tiếp tục, nhìn xuống đám người phía dưới gương mặt hưng phấn đỏ bừng, nhìn qua hết sức hèn mọn.

Người của Huyền Minh Tông thật là tức muốn thổ huyết, thời khác này bọn họ chưa chắc đã ung dung lấy ra 19 Vạn Thượng Phẩm Linh Thạch huống chi là 20 vạn, bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm như là họ đang diễn trò, rốt cuộc cũng có người không nhịn được đứng lên nói.

-Ngươi có chắc là lấy ra được 20 vạn?

-Chư vị đạo hữu, chúng ta hoài nghi hắn không có được số tài phú này, hắn chỉ là một tên đệ tử mới gia nhập tông môn căn bản không thể lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy. 1 Vạn Linh Thạch mua hai cọng Linh Dược , 20 Vạn mua một cái Cửu Cấp Trận Đồ, chư vị nhìn xem mà không hoài nghi sao.

-Hừ , tiểu tử ngươi thật nghĩ nghĩ mà siêu cấp đại tài phiệt công tử sao? hôm nay ta muốn hắn tại hiện trường lấy ra Linh Thạch, chúng ta nghiêm trọng hoài nghi, hắn đang làm rồi loạn buổi đấu giá.

Một nam đệ tử Huyền Minh Tông uy vũ hiên ngang đứng lên chỉ về phía Trần Phong, rồi nói với đám người xung quanh, khí thế đã là Hóa Thần hậu kỳ, xem khí tức sinh mệnh thì cũng chưa qua trăm tuổi cũng làm mọi người khiếp sợ không thôi.

Một câu nói rơi xuống dấy lên ngàn cơn sóng, mặc dù là hắn cãi chày cãi cối, nhưng sự thật cũng đâm trúng tâm của không ít người.

Bởi vì bọn họ muốn biết trong gian phòng VIP số 2 kia là người có thân phận như thế nào có bối cảnh gì dám cùng cự đầu của Tây Đại Lục tranh phong không cho chút mặt mũi, là ai lại có bá khí và phách lực như vậy.

Bơi vì quy định tại phòng đấu giá, người được ngồi trong phòng VIP đều được giữ bí mật thân phận, nên từ đầu tới cuối, bọn người Huyền Minh Tông dù có hận Trần Phong cũng không dám gọi ra tên của hắn, để tránh gây thêm phiền phức từ Vạn Kim Các.

-Vậy các ngươi có chắc là có đủ 19 vạn, đem lên xem một tý.

Trần Phong lạnh nhạt nói, xoay mặt qua nháy một ánh mắt với Vạn Thiên Kim, nàng hiểu ý tươi cười đứng lên đi ra khỏi phòng.

Nghe được câu nói đó, đám người Huyền Minh Tông đều là bộ não nóng lên, để chứng tỏ mình có tiền đấu giá còn Trần Phong chỉ là làm loạn không cho họ lấy được Cửu Cấp Trận Đồ, tất cả liền lấy ra hơn 20 cái giới chỉ, rồi đem toàn bộ Linh Thạch bên trong lấy ra, đổ thành vài đóng nhỏ trên đài đấu giá.

Từng cổ linh khí tinh thần phát ra từ những khối Thượng Phẩm Linh Thạch to bằng bàn tay, làm mọi người xung quanh đỏ cả mắt, hận không thể thu hết vào túi của mình, trong con ngươi là quang mang tham lam sáng rực, nhưng không ai làm ra hành động quá đáng.

-Thế nào, đây tất cả tài phú chúng ta đem tới lần này còn của ngươi đâu?

Đám người Huyền Tinh Tông sau khi lấy ra toàn bộ tài sản mang theo, nhìn lên phía giang phòng phát ra âm thanh của Trần Phong, cắn răng nói.

Trần Phong hơi ngoài ý muốn, hắn cũng thật không ngờ đám ngu ngốc này lại rất ra Linh Thạch đổ thành đống để chứng minh bọn hắn có tiền.

Trần Phong cũng bóp trán thở dài a, không biết mấy tên này làm sao mà tu luyện để còn sống tới bây giờ, đúng là não chỉ toàn là cặn bã, quá dễ xúc động.

Không nhìn xem mọi người xung quanh đỏ mắt nhìn vào đống Linh Thạch của bọn họ, nếu có tên nào tu vi cao cường, làm liều một phát đồ sát cả đám rồi trốn khỏi Tây Đại Lục thì lúc đó trời cao mặc chim bay a.

Gần 20 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, cũng là tích góp tài nguyên của một cường giả Hợp Thể suốt 100 năm a, vậy mà đám người Huyền Tinh Tông dám lấy ra trước bàn dân thiên hạ, Trần Phong cũng bội phục độ ngu ngốc của bọn hắn.

Đúng lúc này, mọt mỹ nữ dáng người yểu điệu thước tha đi lên đài đấu giá nói nhỏ gì đó vào tai lão già Vạn Thương Hải, lão liền gật đầu nhìn xuống đám người Huyền Minh Tông cao giọng nói.

-Chư vị tiểu hữu đừng xúc động, lão phu lấy danh nghĩa Vạn Kim Các, và Các chủ đã xác thực bên trong, vị tiểu hữu trong gian phòng số 2 có tài sản hơn 20 vạn Linh Thạch.

Âm thanh Vạn Thương Hải vang vọng khắp đại sảnh, gây nên sóng to gió lớn, họ cũng thật không ngờ Trần Phong cũng có tiền như vậy, ban đầu họ tưởng rằng chỉ mở một cuộc vui đùa mà thôi, ai biết bên trong là đại thổ hào chân chính a.

Thế giới này thực lực vi tôn, nhưng có tiền cũng là một loại thực lực, những việc gì không mua được bằng tiền, thì cũng sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.

Nên cũng không ai dám đắc tội với những người có tiền, ai biết sau này họ sẽ bỏ ra cái giá ra sao để mời ra cao thủ đến bóp chết mình, có tiền dù Độ Kiếp Kỳ cường giả cũng có thể sai khiến.

Vì vậy Vạn Kim Các mới sừng sững không ngã suốt bao nhiêu năm, thực lực tổng thể và tài phú cũng không thua kém gì Đan Tông, nên vẫn giữ thế cân bằng, hai bên nước sông không phạm nước biển, mỗi bên đều lo sinh ý của mình.

-Cái gì? ta không tin, bảo hắn lấy ra Linh Thạch.

Một tên đệ tử sau khi nghe lão già nói, liền tức giận buộc miệng nói ra, biết mình đã lỡ lời đành ngậm miệng nhưng đã trễ.

-Ngươi nói cái gì? ngươi dám hoài nghi lão phu, hoài nghi Vạn Kim Các bịa chuyện gạt các ngươi.?

Vạn Thương Hải sa sầm nét mặt, quát lớn một tiếng, một luồng uy áp của Hợp Thể cường giả tuôn ra, nhắm thẳng vào tên đệ tử vừa lên tiếng, làm hắn thổ huyết bay ngược ra ngoài, đụng vào một cây cột rồi trượt dài nằm xuống đất, không biết sống hay chết.

-Tiền bối, chúng ta không phải có ý này chỉ là...

Nhạc Tử Phong cũng kinh hồn tán đảm, đây là Vạn Kim Các a, một thế lực họ cũng không dám nhìn thẳng lên, cho dù Huyền Minh Tông xưng vương xưng bá tại đây, nhưng đối với Vạn Kim Các chỉ là một con kiến , có thể tùy ý tiêu diệt bất cứ lúc nào.

-Thôi đừng nói nữa, 20 vạn Lần 1

-20 Vạn lần 2

..Keng....

-Thành giao! Không Gian Truyền Tống Trận Pháp đã thuộc về vị công tử ở giang phòng số 2.

Vạn Thương Hải cắt ngang lời hắn, nhanh chóng cho ra kết quả, cả đám người Huyền Minh Tông trợn mắt há mồm, không ai dám nói thêm một câu gì, cứ thế một cái Cửu Cấp Trận Đồ rơi vào tay Trần Phong.

Lần này được Tông Chủ giao nhiệm vụ còn không hoàn thành, thế nào lúc trở về không bị phạt cũng bị lột một lớp da a.

Cuối cùng thì Trần Phong cũng cầm xuống Không Gian Truyền Tống Trận Pháp, thêm một lá bài bảo mạng của mình cùng các nữ nhân.

Hiện tại Trần Phong có Cửu Tôn Tháp, Đại Truyền Tống Phù , Không Gian Truyền Tống Trận Pháp, thì dù có là cường giả Độ Kiếp viên mãn muốn giết hắn thì là khó như lên trời, trừ khi hắn muốn chết để cho người ta chém giết.

Đám người Huyền Minh Tông thì mặt cũng không còn ánh sáng, nhanh chóng thu lấy Linh Thạch về, từng đạo ánh mắt sắc bén lướt qua gian phòng của Trần Phong, một tên đệ tử đi qua đỡ tên đệ tử vẫn còn hôn mê lên.

Rồi cả đám xám xịt lững thững bước ra khỏi Vạn Kim Các, bởi vì họ cũng không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại chỗ này, cứ nghĩ lần này sẽ thuận lợi dùng giá thấp nhất để thu lấy vật phẩm áp trục, còn không ngại lấy ra danh hiệu của Huyền Minh Tông nhằm trấn trụ tất cả.

Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kiêm, chặn ngang một cước, lấy ra tất cả tài phú vẫn không cầm xuống được còn đi đắc tội Vạn Kim Các đúng là vận khí cứt chó a.

Trong khi đám người Huyền Minh Tông ôm một bụng lửa giận ra về, thì Vạn Thương Hải cũng tuyên bố buổi đấu giá kết thúc, tất cả mọi người xung quanh đều ảo não ra về, họ tò mò không biết vị thổ hào trong kia là ai, nhưng cũng đành nhịn xuống xụ mặt rời đi.

Trần Phong lần này mang về Lam Ngân Thảo cùng Tam Diệp Thảo, và Không Gian Truyền Tống Trận Pháp có thể nói khiến hắn tương đối hài lòng.

Lúc này Trần Phong đang làm loạn trên người Hạ Ức Mộng khiến nàng mặt đỏ tai hồng nhưng cũng mặc hắn tùy ý vuốt ve.

Vạn Thiên Kim từ phía ngoài đi vào, ngồi xuống bên cạnh Trần Phong, tươi cười đưa ra hai cái hộp ngọc chứa vật phẩm đã đấu giá được, Trần Phong nhanh chóng tu hết vào trong Cửu U Long Giới rồi xoay qua hôn nàng nồng nhiệt nói.

-Ta thật là có phúc khí a, sau này phải nhờ Kim nhi nuôi ta rồi, đến để ta hảo hảo thưởng cho nàng.

Nói xong hắn nhanh chóng mò vào , bắt lấy một bên ngực Vạn Thiên Kim mà trêu đùa.

-Phu quân ta...ta về trước.

Hạ Ức Mộng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lắp bắp nói rồi định vội vàng trở về những đã bị Trần Phong kéo lại, hắn nói.

-Đừng đi, hôm nay cùng chúng ta được không?

Hạ Ức Mộng nghe hắn nói, vội vàng kinh hãi lắc đầu liên tục, giảy thoát khỏi tay hắn, khuôn mặt vừa trắng vừa hồng cắm đầu chạy ra khỏi gian phòng, nàng thật sự hiện giờ còn chưa chuẩn bị tâm lý, mặc dù đã bị chúng tỷ muội đề cập nhưng nàng vẫn chưa đủ can đảm để bước ra bước cuối cùng.

Nhìn Hạ Ức Mộng luống cuống như con thỏ sợ sói mà chạy đi, Vạn Thiên Kim không khỏi cười nói.

-Chàng không đuổi theo sao? nàng ấy sẽ tức giận.

Trần Phong một bên vừa thoát Y phục Vạn Thiên Kim vừa nghiêm chỉnh nói.

-Nàng ấy là một nữ tử thiện lương, ta biết nàng cũng chưa sẵng sàng nên ta tôn trọng quyết định của nàng ấy, các nàng đều như nhau, một khi ta đã lựa chọn yêu thương và thủ hộ, ta sẽ tin tưởng không nghi ngờ, dù có chọc thủng trời cũng có ta gánh vác.

Vạn Thiên Kim nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng có một dòng nước ấm, tình nguyện dâng lên môi thơm, rồi cả hai thoát đi y phục trên người, say sưa quấn lấy nhau cùng một chỗ.

Trong chốc lát cả gian phòng VIP xuân sắc ngập tràn, lâu lâu lại nghe tiếng thấy kiều hừ bằng giọng mũi của nữ nhân, làm ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

— QUẢNG CÁO —