Nếu muốn hỏi rõ ràng, vấn đề của Hắc Ma Tử càng nhiều. Có thể Lạc Khôi thể hiện hắn đang chăm chăm đoạt xuống Huyết Cốt Ma Sinh, nhưng Hắc Ma Tử lại cho rằng mấu chốt của vấn đề vẫn là do thức hải kỳ lạ này quyết định.
Chưa biết với tình trạng của Lạc Khôi lúc này có còn khống chế được thức hải này hay không, Hắc Ma Tử lại chắc chắn một điều, thức hải này căn bản đã bị huỷ mười không còn một, Lạc Khôi phải trước cầm xuống hắn, mới có thể nghĩ đến việc chữa trị thức hải.
Nếu suy đoán của hắn đúng, cái này cũng chưa chắc đối với hắn bất lợi. Hắc Ma Tử duy trì nụ cười sắc lạnh, bộ dáng rất khó đoán nói ra:
"Ta muốn ngươi đánh đổi thức hải này, thế nào?"
Không nói quá, đích đến của cả Lạc Khôi lẫn Hắc Ma Tử đều nằm ở thức hải, chỉ cần Lạc Khôi có một tia dây dưa không muốn bỏ xuống thức hải, chuyện sau đó Hắc Ma Tử càng dễ tính.
"Đánh đổi như thế nào?"
Gần như là ngay lập tức, Lạc Khôi hỏi lại. Trong ánh mắt của Lạc Khôi, rõ ràng là có gấp gáp, điểm gấp gáp này đều bị Hắc Ma Tử bắt xuống.
Quả nhiên Lạc Khôi không thể bỏ xuống thức hải, cái này gián tiếp nói cho Hắc Ma Tử hắn một chuyện, thức hải này là độc nhất, sẽ không có chuyện có cách mở ra một cái thức hải đồng dạng.
Mặc dù xác nhận được Lạc Khôi đang tìm cách dồn mình vào chân tường, Hắc Ma Tử đâu còn sợ, hắn mới không sợ một cái ý niệm sắp phải tiêu tán. Tuy vậy, Hắc Ma Tử lại làm nên ngờ vực:
"Ta có một độc thuật gọi là Tuyệt Ngôn, ngươi dám lập xuống độc ngôn vĩnh viễn từ bỏ thức hải này?"
Hắc Ma Tử đã cùng Huyết Cốt Ma Sinh qua hai lần thế chỗ, hắn biết rõ Huyết Cốt Ma Sinh là có thể cho ý niệm bám giữ. Nhưng xem xét ở tình thế, Lạc Khôi nói muốn gửi nhờ ý niệm vào Huyết Cốt Ma Sinh phần lớn giả tạo, Hắc Ma Tử để Lạc Khôi lập xuống Tuyệt Ngôn, tin tưởng Lạc Khôi buộc phải ưu tiên lựa chọn.
So với thức hải, ý thức hiện tại mới là sống còn với Lạc Khôi, nếu Lạc Khôi lựa chọn giữ lại ý niệm từ bỏ thức hải, người thắng chính là Hắc Ma Tử hắn.
Có thể Lạc Khôi biết cái sống lưng có thể bảo hộ ý niệm, nhưng Lạc Khôi đâu biết Huyết Cốt Ma Sinh đã bị hắn lần nữa khống chế?Quảng Cáo
Quả thật là như vậy, chỉ khi nào Huyết Cốt Ma Sinh tự động tìm người thế chỗ, Hắc Ma Tử mới bị mất khống chế với nó. Hiện tại thức hải này gặp biến có, Huyết Cốt Ma Sinh theo đó thất bại trong việc tiến cấp, Hắc Ma Tử đã đoạt lại quyền khống chế, một khi Lạc Khôi để ý niệm đi vào Huyết Cốt Ma Sinh, không phải đã tự tuyệt đường ra?
Hắc Ma Tử tính lên Tuyệt Ngôn, cũng chính là bẫy trong bẫy. Tuyệt Ngôn nếu đã gọi là độc thuật, đương nhiên đây là thứ giết người, Hắc Ma Tử thật sự chưa thấy ai vi phạm Tuyệt Ngôn mà còn trốn được cái chết.
Nếu Lạc Khôi xướng lên Tuyệt Ngôn, ý thức lại bị giam trong Huyết Cốt Ma Sinh, Hắc Ma Tử cũng không tin hắn không lấy được bí mật gì từ Lạc Khôi.
Chỉ còn chờ Lạc Khôi lựa chọn như thế nào.
Qua một điểm thời gian Lạc Khôi lại cho ý thức mình mờ xuống một điểm, nghe Hắc Ma Tử nói, khuôn mặt hắn có chút âm trầm. Không khác được, muốn để Hắc Ma Tử mắc câu, hắn thế nhưng phải phối hợp làm tốt biểu đạt.
Lạc Khôi đưa mắt nhìn một lượt thức hải đổ nát, phần lớn ánh mắt đổ dồn về vết nứt, không hiểu sao khe vết nứt bỗng nảy nảy lên.
Cái này?
Mặc dù không biết vì sao vết nứt lại cùng hắn diễn trò không nỡ cho Hắc Ma Tử nhìn, Lạc Khôi biết bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt, bi thương nói:
"Ngươi ném cho ta Tuyệt Ngôn."
Vốn dĩ mọi việc đang đi đúng hướng, cộng thêm cái vết nứt kia rõ ràng là phản ứng, Hắc Ma Tử cũng chưa vội tin, khoát tay:
"Ta cần thêm thời gian suy nghĩ, ngày mai lại nói."
Thức hải không phân ngày đêm, nghe Hắc Ma Tử nhấn đến ngày mai, Lạc Khôi cười to lên:Quảng Cáo
"Hắc Ma Tử, đừng nghĩ ngươi thông minh. Ý thức ta nếu tiêu tán, mặc dù thức hải không còn ổn định, nhưng ngươi muốn phá nó ra ngoài cũng không có đơn giản như vậy."
Nói rồi, Lạc Khôi vậy mà đem ý thức rời đi thức hải, để Hắc Ma Tử thầm kêu hỏng bét.
Hắn quá cầu toàn, ý thức Lạc Khôi lại sắp không được, không phải đây là muốn vây khốn hắn trong thức hải?
Hắc Ma Tử đưa tay hướng biên giới thức hải đấm ra một quyền, hắn lập tức sợ xuống.
Trước đó hắn bị Huyết Cốt Ma Sinh khoá lại, một chút thăm dò thức hải cũng không có thử qua. Hiện tại đầu quyền của hắn đánh vào biên giới thức hải, một chút hề hấn cũng không có.
Phải biết thức hải này mười không còn một, nhưng nó dù gì cũng là không gian phản tố, mọi lực lượng tác động vào sẽ bị phân tán đều ra, cho nên mới có việc tu sĩ đi vào thức hải của người khác đa phần chỉ có thể giết đến thần hồn, có mấy người tự tin có thể phá đi thức hải?
Cách duy nhất chính tụ lực tập trung tại một điểm, Hắc Ma Tử đi bộ trong thức hải, muốn tìm đến một điểm yếu.
Khi Hắc Ma Tử nhìn đến vết nứt, suy nghĩ đột nhiên có cái gì lấn đến, dường như nói vết nứt chính là đường ra.
Là Huyết Cốt Ma Sinh.
Không lẽ? Hắc Ma Tử vốn không xa lạ Huyết Cốt Ma Sinh, nếu nó chỉ dẫn cho hắn đường ra, nói rõ Huyết Cốt Ma Sinh cũng không có biện pháp khác.
Hắc Ma Tử cười lạnh, Huyết Cốt Ma Sinh nhìn như thân thiết, nhưng nó phản bội hắn một lần, đó chính là lời cảnh tỉnh rất đáng giá.
Hắn chỉ có thể tin tưởng Huyết Cốt Ma Sinh, trừ khi có ước thúc. Hắc Ma Tử truyền lại một đạo niệm:Quảng Cáo
"Ngươi lập xuống Tuyệt Ngôn, suốt đời nghe mệnh lệnh của ta."
Huyết Cốt Ma Sinh thoáng dãy dụa, sau một hồi im hơi lặng tiếng, nó vậy mà đồng ý.
Hắc Ma Tử lập tức đem cấm chế Huyết Cốt Ma Sinh xoá đi, Tuyệt Ngôn có dính dáng đến Thiên Đạo ràng buộc, hắn có lý khi không tin Huyết Cốt Ma Sinh có thể bỏ mặc tiếp tục làm bậy.
Một cái sống lưng ngoan ngoãn nằm trong tay, Hắc Ma Tử cũng không vội đánh vào vết nứt, hắn đưa tay trước bắt đến con mắt cùng mai rùa. Cũng là thời điểm này, ý thức Lạc Khôi lần nữa đi vào thức hải.
Hắc Ma Tử chỉ sợ Lạc Khôi không xuất hiện, Lạc Khôi nếu mang bí mật thức hải này theo đó chết mất, đây chính là tổn thất của Tu Chân giới.
Cơ duyên như thế này, rơi trên người hắn mới có thể dương danh trần thế. Hắn nói:
"Ta vốn là đang nghĩ vì cái gì ý thức ngươi chưa tiêu tán. Nhưng xem xét ở thức hải này, ngươi đúng là bỏ không xuống một tia chấp niệm.
Như vầy đi, ngươi đem bí mật này nói cho ta, Huyết Cốt Ma Sinh là của ngươi."
Huyết Cốt Ma Sinh bị Hắc Ma Tử ném ra trước mặt Lạc Khôi, Lạc Khôi giống như không có bất kỳ hứng thú nào, than thở:
"Đấu trí với người luôn tự cho mình là đúng, quả thật rất không thú vị."