Đại Đường Kỳ Án

Chương 4: Ở trong một thời đại như vậy



Năm đầu Thánh Lịch, công nguyên năm 698.

Ở trong một thời đại như vậy, đừng hy vọng có thể ăn được đồ ăn gì đó phong phú, thậm chí ăn rau xào cũng không thể.

Bữa tối của Dương Thủ Văn là thịt dê khô.

Ngô làm đồ nhắm, thịt dê khô đặt trên bàn, bởi vậy trong ngô có mùi thơm của thịt dê khô, đồng thời còn có thể tiêu trừ cảm giác ngấy mỡ. Ngoài ra, còn có hai đ ĩa rau xào, nhưng canh thì quá nhạt toàn nước, rất khó nuốt.

Không nên xem thường bữa tối đơn giản như vậy. Đối với thời đại này mà nói, đã là vô cùng phong phú rồi.

Dương Thừa Liệt thân là Huyện Úy tòng Cửu phẩm, lương tháng 1,5 quan tiền, cộng thêm năm mươi thạch kê tốt. Nói tới, đây cũng không phải là nhiều, nhưng so với trong năm Trinh Quán bổng lộc của ngoại quan đã gia tăng lên nhiều rồi. Võ Chiếu chấp chính tới nay luôn luôn cố gắng đề cao đãi ngộ cho ngoại quan. Nếu như ở trong năm Trinh Quán, giống như loại chức vụ Huyện úy Xương Bình này, căn bản không ai nguyện ý đảm nhiệm.

Tuy nhiên thu nhập chủ yếu của Dương gia còn có hai trăm mẫu chức điền kia.

Dương Thừa Liệt sống ở thị trấn, cơ bản sẽ không hỏi đến chức điền. Thời điểm Dương Đại Phương còn sống, thu nhập từ chức điền cơ bản đều nằm trong tay Dương Đại Phương. Hiện tại Dương Đại Phương đã mất, mặc dù Dương Thừa Liệt thu vào hơn phân nửa, nhưng vẫn để lại đầy đủ sinh hoạt phí cho Dương Thủ Văn. Từ điểm này mà nói, Dương Thủ Văn sống thoải mái hơn Dương Thụy.

Dương Thủ Văn gầy, nhưng sức ăn lại kinh người.

Một chút cơm chiều đã tiêu hao một cân ngô, cộng thêm nửa cân thịt dê khô.

Sau khi ăn uống no đủ, Dương Thủ Văn mới buông bát đũa, ngẩng lên nhìn lại phía Dương Thụy.

Tuy rằng Dương Thụy bị hắn độc đánh một trận, nhưng từ liên hệ máu mủ, dù sao cũng là huynh đệ của y. Đánh y, là vì người này cần ăn đòn, Dương Thủ Văn yên tâm thoải mái. Nhưng nếu như ngay cả bữa cơm cũng không cho ăn, đó

chính là khuyết điểm của hắn rồi.

Bữa cơm này của Dương Thụy rất gian khổ, mùi thịt khô thơm ngon ở trong miệng lại không có chút hương vị nào. Truyện Điền Văn

Mới nhai nuốt một chút quai hàm đã đau dữ dội. Không muốn ăn, nhưng. Dương Thủ Văn trừng mắt, khiến y lập tức không dám.

Một trận bạt tai của Dương Thủ Văn đích thực khiến y sợ.

~ Nói đi, đang yên lành thì đến, có chuyện gì?

Dương Thủ Văn ăn no bụng, ngồi trên giường Hồ, chậm rãi hỏi.

Dương Thụy buông bát đũa, ôm quai hàm giọng run run nói:

- Sắp đến mười lăm tháng tám rồi, cha chuẩn bị thưởng nguyệt tại Di Lặc tự,

cho nên bảo ta đến đây xem trước. Còn nói muốn Dương... thẩm chuẩn bị chút, tránh lúc đó lại có sai sót.

- Thưởng nguyệt?

Lúc này Dương Thủ Văn mới phản ứng, hình như vài ngày nữa là đến Trung thu rồi.

Trung thu ngắm trăng, cả nhà đoàn viên, là hoạt động bình thường của mọi người trong thời đại này.

Tuy nhiên nghe ý tứ trong lời nói của Dương Thụy, lần này Dương Thừa Liệt thưởng nguyệt, không chỉ là vì đoàn viên, dường như mời được người nào đó.

Điều này cũng bình thường, Dương Thừa Liệt ở Xương Bình đã làm Huyện Úy hơn mười năm rồi.

Mười mấy năm qua, Huyện lệnh Xương Bình đều đã thay đổi bốn năm người, nhưng Dương Thừa Liệt vẫn đảm nhiệm vững chắc chức Huyện úy, không có động tĩnh gì. Theo đạo lý mà nói, cho dù là luận kinh nghiệm lý lịch, Dương Thừa Liệt cũng có thể được lên chức. Tuy nhiên, bản thân Dương Thừa Liệt lại không sốt ruột, cam tâm tình nguyện làm Huyện Úy tại Xương Bình, con đường thực tế nhất cứ duy trì như vậy đã được mười mấy năm.

- Cha muốn mời khách đúng không?

Dương Thụy do dự một chút, hạ giọng nói:

- Cha có một vị cố nhân đến, nói là khách quý, cho nên muốn chuẩn bị chiêu đãi.

Khách quý?

Xương Bình là nơi biên tái, là vùng đất lạnh giá nghèo khổ, sao lại có khách quý được?

Dương Thủ Văn sửng sốt, sau đó gác qua một bên. Khách quý có thể quý được đến đâu? Hơn nữa cũng đâu có quan hệ gì với hắn?

Dương Thừa Liệt chẳng qua chỉ là một Huyện úy tép riu, Dương Thủ Văn không biết khách quý của ông ta có thể quý bao nhiêu.

Nghĩ đến cái này, còn không bằng suy nghĩ làm thế nào cải thiện cuộc sống còn hơn.

— QUẢNG CÁO —