Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 7: Lòng Người Thâm Sâu Tự Mình Rước Nhục





Đã là giờ nào rồi, mà còn kéo dài thời gian? Trong lòng Tào thị thầm cười lạnh, trên mặt lại nở nụ cười hòa nhã hiền lành, "Đa tạ đã có lòng, chỉ là thời gian không còn sớm nữa, hôm nay không dám quấy rầy, mong người bảo cô cả nhanh chóng ra đây."
Cậu Hai An mỉm cười dang tay, "Nếu đã như vậy, mời hai vị vào trong.

Hôm qua vợ tôi nghe nói ba năm nay Lưu Ly chưa từng thắp cho mẹ mình một nén nhang nào, liền nôn nóng, sáng sớm hôm nay đã dắt con bé đến Đại Từ Ân tự rồi.

Đoán chừng là phải sau giờ ngọ mới về, nếu hai vị không vào trong ngồi đợi, chẳng nhẽ định đứng trước cửa đợi hay sao?"
Sắc mặt Tào thị đại biến, "Lời này là thật?" Khố Địch Diên Trung cũng vội vàng nói, "Anh vợ đừng nói đùa, hôm nay quả thật có việc, phải đưa con gái về nhà một phen, vẫn xin anh vợ giúp đỡ."
Cậu Hai An chìa hai tay ra, "Tôi đây cũng hết cách, cô cả cũng ra khỏi cửa hơn một khắc rồi, sao mà đuổi theo kịp? Nói ra thì tôi cũng muốn hỏi em rể một câu, hôm nay em rể vội vã đến đón con gái rốt cuộc là có việc gì, chẳng lẽ còn gấp hơn cả việc dâng hương cho mẹ ruột?"
Khố Địch Diên Trung lúng túng không nói nên lời, lòng Tào thị khẽ động, xoay người nhìn về hướng Nam, sắc mặt dần trở nên xanh lét, thầm nghĩ đã trúng kế, hôm nay không thể đưa Lưu Ly đến giáo phường được rồi, chỉ đành để ngày sau tính sổ với nàng vậy! Nghĩ xong biện pháp, bà ta cắn răng cười nói, "Nếu như cậu Hai An đã quan tâm chiếu cố như vậy, thì thôi! Cứ đợi đến sau giờ ngọ, chúng ta lại đến đón con gái là được! Cũng không thể để nó làm phiền cậu Hai cả đời!" Những câu cuối cùng, giọng nói không giấu được mấy phần hung ác.

Lúc này trời cũng đã sáng hẳn, người qua lại trên đường cũng đông dần, nhà họ An lại ở ngay cạnh đường lớn, ba người họ cứ đứng ngoài cửa nói chuyện như vậy bị không ít người dòm ngó, có bốn năm người nhiều chuyện còn đứng từ xa nhìn lại, nghe ngóng tin tức.


Nụ cười trên mặt cậu Hai An dần dần thu lại, ngữ khí cũng có chút lạnh nhạt: "Tào phu nhân nói lời này không thỏa đáng, nhà họ An vốn là thân thích, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, sau này con bé sẽ ở lại nhà họ An, không quay về nữa."
Khố Địch Diên Trung kinh ngạc, Tào thị cũng hét lên: "Ông nằm mơ!"
Cậu Hai An cười lạnh nói: "Tôi thật lòng muốn nuôi dưỡng cháu gái đằng ngoại, có liên quan gì đến Tào phu nhân đây?"
Tào thị tức giận nói, "Chẳng lẽ tôi không phải mẹ của con bé?" Rồi dùng tay đẩy nhẹ Khố Địch Diên Trung.

Khố Địch Diên Trung nhíu mày nói: " Lời này của anh vợ thật vô lý, con gái là con của Khố Địch gia chúng tôi, sao lại để cho ông nuôi?"
Cậu Hai An lạnh lùng nói, "Tôi đây có lý hay vô lý, cũng không phải ông nói là được, thôi đi, nếu em rể đã không phục, sau giờ ngọ hôm nay, tôi sẽ đi mời họ hàng thân thích của họ Địch Khố và họ An đến đây bàn bạc, được không?"
Khố Địch Diên Trung nhất thời biến sắc: "Chuyện nhỏ này có liên quan gì đến họ hàng thân thích? Anh vợ, ông có dự tính gì?"
Giọng của cậu Hai An vẫn lạnh nhạt như trước, "Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy bộ dạng của con bé ngày hôm qua, quả thật không yên tâm lắm, em gái tôi chỉ có đứa con gái này thôi, thế nên tôi muốn để cho nó sau này ở lại nhà họ An, chuyện hôn sự phải được tôi đồng ý, sính lễ đồ cưới cũng phải do nhà họ An xem xét, nếu như em rể không có lòng muốn bán con gái, thì chuyện nhỏ này ắt sẽ đồng ý."
Hai chữ "Bán con" vừa lọt vào tau, sắc mặt Khố Địch Diên Trung đã đỏ lên, lắp bắp nói: "Anh, anh nói bậy!" Tào thị liền cười lạnh bảo: "Cậu Hai An, ông cũng nghĩ nhiều quá rồi sao? Hôn sự của con gái nhà ai mà lại phải để nhà cậu mợ đồng ý chứ? Hơn nữa, hôm qua cô cả ra ngoài mặc y phục hơi cũ, con gái nhà ai mà chưa từng mặc y phục cũ chứ? Sao lại nói đến gì mà bán con?"

Cậu Hai An gật đầu, "Không có thì tốt, có điều tôi cũng chẳng muốn sắp xếp hôn sự cho cô cả hay muốn chiếm đoạt sính lễ của nó, chỉ là muốn xem qua mà thôi, vậy thì có gì là không được?"
Giọng của ông ấy càng ngày càng lớn, người đến xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, cậu Hai An là nhà giàu trong phố này, đương nhiên có người chỉ trò bàn luận, giọng của Tào thị lại càng cao hơn, "Hôn sự của con gái, đương nhiên do cha mẹ làm chủ, cậu mợ tuy là thân thích, nhưng cũng không thể nhúng tay vào hôn sự của cháu gái, nhà họ An cũng là thế gia, chẳng lẽ ngay cả đạo lý nhỏ này cũng không hiểu?"
Tiếng bàn tán không ngớt, nghe có tiếng người nói, " Nhà họ Khố Địch cũng đâu phải sa cơ thất thế gì, không hiểu sao lại đem bán con gái nhà mình vào giáo phường?" Liền thấy An Tam lang đang dẹp đám người sang hai bên tiến vào, phía sau còn có hai chàng trai tráng kiện, nhìn vẻ ngoài thì là binh lính phụ trách trị an.

Khố Địch Diên Trung kinh ngạc, sắc mặt càng khó coi hơn, An Tam lang cười ha ha hành lễ, "Dượng, đã lâu không gặp, Tam lang vô lễ, hôm qua em họ nói năng hàm hồ, con vẫn cứ luôn nghi ngờ, sáng sớm đã cho người đi nghe ngóng một phen, mới biết thì ra hôm nay là ngày giáo phường tuyển ca nữ, thảo nào dượng lại gấp gáp đến đón người.

Dượng cũng thật là, nhà ta vốn là thân thích, nếu có khó khăn gì, có thể cứu giúp đương nhiên phải giúp, sao lại phải ra hạ sách này?"
Mọi người đều lấy làm lạ, tiếng bàn tán lại vang lên.

Khố Địch Diên Trung chỉ hận không có kẽ hở nào dưới đất để chui xuống, ngay cả Tào thị cũng không giả vờ được nữa, lạnh lẽo nói: "Vị công tử đây đừng nghe người ngoài nói bậy, ai lại bán con gái chứ?"
An Tam lang không tiếp lời, cố ý nhìn vào mắt bà ta, quay đầu hỏi cha mình, "Vị phu nhân này là?"

Cậu Hai An thờ ơ bảo: "Dượng con nói là vợ của ông ấy Tào thị."
An Tam lang dường như hơi kinh ngạc: "Dượng cưới chính thất khi nào vậy? Dượng à, lời cha con nói là thật ư?"
Khố Địch Diên Trung chỉ có thể gật đầu, An Tam lang lắc đầu than rằng, "Thế cũng thật lạ, dượng à, con vốn nghĩ nhà dượng có chỗ khó nói, nhưng nay thấy phu nhân mới ăn mặc chải chuốt thế này, đều là đồ tốt cả, nếu đã vậy, sao còn phải đem em họ đưa đến giáo phường?"
Người xem xung quanh sao còn chưa hiểu việc gì, ánh mắt nhìn Khố Địch Diên Trung và Tào thị càng khinh thường hơn: người này mặc áo khoác ngoài mới tinh bằng lụa, trên đầu là trâm vàng sáng choang, làm gì có chỗ nào là khó khăn túng quẫn? Cuộc sống tốt vậy, mà lại muốn đem con gái của phu nhân chính thức trước kia đưa đến giáo phường, đúng là lòng dạ rắn độc!
Khố Địch Diên Trung không nhịn được nữa, xoay người muốn đi, Tào thị ngăn lại, quay đầu cười lạnh nói, "Lời này từ đâu mà có, tôi và lão gia chẳng qua chỉ là muốn đưa cô cả đến thăm cậu nó thôi, sao lại trở thành bán nó vào giáo phường chứ?"
An Tam lang cười bảo, "Thế thì lạ quá, thật không biết hai vị định đưa em họ đi thăm người cậu nào? Sao con lại không biết chút gì vậy?"
Tào thị mở miệng, không đáp lại được, nhà họ An trước mặt không phải mới chính là nhà cậu của Lưu Ly sao? An Tam lang lại đánh giá Tào thị một hồi, bỗng dưng bừng tỉnh vỗ đùi một cái, "Ôi, vị phu nhân mới này không phải vốn là thiếp thị của dượng sao, chính là kỹ nữ đàn tỳ bà trong giáo phường Tào thị? Thảo nào nhìn quen quá! Con đã nói rồi mà, đang yên đang lành sao dượng lại đưa em họ vào giáo phường chứ, thì ra là nhà mẹ của Tào phu nhân, nhưng mà em họ của tôi cũng đâu phải con gái Tào gia bà, chừng nào mới đến phiên bà làm chủ?"
Quần chúng vây xem lúc này lại rộ lên, nhiều người con cười, "Ra là như thế!"
Bình thường Tào thị kỵ nhất là chữ "thiếp" này, nghe thấy tiếng cười liền phẫn nộ, nghiêm giọng quát: "Chuyện của nhà họ Khố Địch chúng tôi cũng không đến phiên phận tiểu bối chen mồm vào!" Rồi lại ngẩng cao đầu nói với cậu Hai An, "Cậu Hai An, nếu ông nghi ngờ chúng tôi đưa cô cả đến giáo phường, thì mấy ngày nữa chúng tôi sẽ đến đón con bé, nhưng nếu như ông còn không chịu cho con bé về nhà, còn muốn nhúng tay vào hôn sự của nó, điều này là không thể được, nếu không chúng tôi sẽ lên quan phân trần, muốn cướp con người ta, rốt cuộc là sao đây!"
Mặt cậu Hai An tỏ vẻ kinh ngạc, " Tào phu nhân đã nói như vậy, nhà họ An cũng co việc không hiểu rõ, chúng ta tranh chấp với nhau, xưa nay là do gia tộc ra mặt, không đụng đến quan phủ, tôi cũng chưa từng đến quan phủ, lẽ nào ở Đại Đường cậu mợ đón cháu gái về ở là phạm pháp hay sao?"
Tào thị cười lạnh nói, "Cháu gái ở nhà cậu thì không phạm pháp, nhưng mà hôn sự của con gái, vốn do cha mẹ làm chủ, nếu như sau này nhà Khố Địch trao đổi hôn thư với người ta*, nhận sính lễ, mấy người không chịu thả người, vậy thì quan phủ sẽ không dung thứ!"
(*ý chỉ đính ước, định việc hôn nhân)
Cậu Hai An quay đầu hỏi An Tam lang: "Luật pháp có nói vậy à?"

An Tam lang vuốt vuốt râu, quay đầu hỏi hai vị quan binh đi theo mình lúc nãy, "Hai vị đây là người nhà quan, có biết việc này chăng?"
Hai vị quan binh đều gật đầu nói, "Quả thật là vậy!" Cha con An thị nhìn nhau, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, Tào thị bèn cười, "Cậu Hai An là người sáng suốt, vẫn không nên nhúng tay vào việc hôn sự của cháu gái.".

truyện ngôn tình
Cậu Hai An không thèm nhìn bà ta, nhíu mày hỏi Khố Địch Diên Trung, "Em rể, vị phu nhân đây thật là phu nhân mới, là chủ mẫu của nhà Khố Địch? Ông thực sự định đem hôn sự của con gái giao vào tay bà ta?"
Lúc này trong lòng Khố Địch Diên Trung đầy phiền muộn, chỉ hận không thể nhanh chóng lên xe trở về, buồn bã nói, "Đúng là vậy"
Cậu Hai An cười ha ha, quay đầu hỏi: "Nếu như tôi không nhớ lầm, Tào thị vốn là kỹ nữ, không biết theo luật pháp Đại Đường, dân thường lấy kỹ nữ làm vợ, thì phải tính sao đây?"
Vị binh lính họ Vệ kia ngạo nghễ liếc nhìn Khố Địch Diên Trung và Tào thị, lớn tiếng nói, "Theo luật pháp Đại Đường, dân thường lấy kỹ nữ người hầu làm vợ, ở tù một năm rưỡi."
Cậu Hai An thở dài một hơi, "Thì ra là vậy, đa ta hai vị, mời hai vị ở đây làm chứng." Quay đầu cười nói với Khố Địch Diên Trung, "Em rể, ngày sau gặp ở quan phủ vậy."
Mặt Khố Địch Diên Trung lập tức trắng bệt, Tào thị cũng đứng không vững, thấy cậu Hai An xoay người định đi, bất chấp tất cả, kéo góc áo người ta lại, "Cậu Hai An xin dừng bước!"
Cậu Hai An quay đầu lại, cười lạnh nói, "Láo xược! Ngươi chẳng qua là tiện nhân, cũng bắt chước Lưu Ly gọi ta là Cậu Hai An?"
Quần chúng xung quanh cười "ồ" lên một tiếng, làm mấy con quạ đang đậu trên cây gần đó hốt hoảng bay lên, quang quác chạy trốn về phương xa..