Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 114: Tiếng hát lúc nửa đêm



Trước kia lúc Nhiễm Nhan còn làm pháp y, vì thời gian gấp gáp, có đôi khi buổi sáng còn phải vừa ăn sáng vừa quan sát thi thể, nghiệm thi xong mới ăn cơm đều là chuyện xa xỉ.
Nhiễm Nhan đã đói chịu không nổi, rửa sạch tay và mặt xong, ngồi trở lại trên tịch, liền cúi đầu ăn, nhanh chóng nhưng không thất lễ nghĩa.
Lưu Phẩm Nhượng cùng Tiêu Tụng mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn nàng, Nhiễm Nhan đang ăn, phát hiện ánh mắt của mọi người, trong lòng cảm thấy hình như mình biểu hiện quá khác người, vì thế yên lặng mà buông đũa, đứng dậy, bộ dáng như muốn phun, nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, ta về Ảnh Mai am, thất lễ."
Dứt lời cúi người, dẫn Vãn Lục cùng Ca Lam vội vàng rời đi.
Trong viện truyền ra tiếng cười sang sảng của Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan cảm thấy mặt mình nóng đến lợi hại, bước chân càng thêm vội vàng.



Nhiễm Nhan lúc đi trở về cố tình tránh đi qua Tàng Thư Các, nàng tuy rằng cảm thấy mình không thích Tang Thần thì cự tuyệt hắn cũng không sai, nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng vẫn có chút chột dạ, cảm thấy mình thương tổn một trái tim chân thành như vậy là tội ác, cảm giác không mặt mũi nào gặp lại. Cho dù là vậy, nếu lại gặp chuyện tương tự, nàng vẫn sẽ dựa vào bản tâm mà cự tuyệt.
Kỳ thật trong lòng Nhiễm Nhan cũng không đặc biệt thích ai, miễn cưỡng gả cho Tang Thần cũng có thể, chỉ là nàng cảm thấy người như Tang Thần nên có một nữ tử thật tình đối đãi hắn cùng hắn bên nhau đến bạc đầu, nữ tử kia hẳn là người cẩn thận tỉ mỉ, hẳn là người hiền thục, mà không thể là người hỉ nộ đều không gợn sóng như nàng.


Càng quan trọng là nàng không hiểu nổi hắn, mà Tang Thần cũng không có khả năng hiểu được tâm tư của nàng.



"Thập Thất Nương vẫn không biết cách ngụy trang như vậy." Tiêu Tụng không biết từ khi nào đã dựa vào phía sau cửa, cười ngâm ngâm mà nhìn nàng.
Nhiễm Nhan nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ người này là bay tới sao, nhanh như vậy!
Tiêu Tụng nhìn ra nghi hoặc của nàng, "Từ Tàng Thư Các đi qua đây là đường ngắn nhất, ta đoán ngươi sẽ không đi đường đó."
Hắn nhìn bộ dạng tràn ngập đề phòng của nàng, từ trong tay áo móc ra một tờ giấy, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới trước mặt nàng, "Thư chứng nhận, có Lưu Thứ Sử ký tên."
Nhiễm Nhan bởi vì đi gấp, chuyện này cũng quên mất, nàng duỗi tay tiếp nhận tờ giấy, sau khi mở ra, liền nương theo ánh sáng của đèn lồng đọc kỹ vài lần, cảm thấy không có bẫy rập gì, mới gấp lại bỏ vào tay áo, nói một câu, "Cảm ơn."
Tiêu Tụng tức đến không thể không cười, nói: "Ta đưa ngươi về đi, thuận tiện có mấy câu muốn nói."
Ánh mắt Nhiễm Nhan tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn hai giây, chung quy không thể từ gương mặt ngụy trang hoàn mỹ kia tìm ra bất luận sơ hở gì, "Được."



Hai người sóng vai ra khỏi chùa Vân Tòng.
Trăng sáng sao thưa, lá rụng bay lất phất, mơ hồ làm cho thân ảnh hai người trở nên xa xăm, Ca Lam và Vãn Lục đi theo phía sau cách bọn họ hai trượng.
Tiêu Tụng dư quang thoáng nhìn thấy một mảnh lá rụng từ từ rơi xuống đáp trên đỉnh đầu nàng, rồi tuột dần xuống bả vai, dính trên đóa hoa thêu ở y phục, rất muốn duỗi tay giúp nàng lấy đi, nhưng vẫn chắp tay đằng sau gắt gao kìm lại, nhịn xuống động tác, nhìn hơi sương nhàn nhạt thở ra từ miệng nàng, hỏi: "Lạnh hay không"
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, lắc đầu.
"Thập Thất Nương." Nụ cười trên mặt Tiêu Tụng thu lại, nghiêm túc nói: "Ngươi cùng Tô Phục rất quen thuộc đi?"
Bước chân Nhiễm Nhan đột nhiên lảo đảo một cái, Tiêu Tụng vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, bàn tay hơi lưu luyến trên vòng eo mảnh khảnh của nàng một lát rồi liền thu trở về.



"Vấp phải dây leo." Nhiễm Nhan đá đá rễ cây dưới chân, cố che dấu lần nữa.
Tiêu Tụng phì cười, hơi sương từ đôi môi xinh đẹp của hắn tản ra, "Ta nói này, chút ngụy trang này của ngươi không cần ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ. Lúc muốn lừa người khác, đầu tiên phải gạt chính mình, tỷ như ngươi làm bộ không quen biết Tô Phục, vậy trong lòng phải lập tức nhận định là ngươi không quen biết hắn, không nhớ rõ diện mạo của hắn, không nhớ rõ thân phận của hắn, không biết tên của hắn, tuyệt đối...tuyệt đối là không có gặp qua người này."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Nhiễm Nhan bị vạch trần có chút quẫn bách, đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút lo lắng, khoảng thời gian trước Tiêu Tụng còn chưa biết thân phận chân chính của Tô Phục, hiện tại cả tên hắn cũng biết, nếu muốn bắt hắn liền dễ hơn nhiều.
"Chỉ là muốn đề tỉnh ngươi, Tô Phục là nhân vật bị triều đình truy nã hàng đầu, ngươi cách hắn càng xa càng tốt." Tiêu Tụng mày kiếm hơi giơ lên, như có chút tự giễu nói: "Bản quan rất ít phát thiện tâm, không tin thì tùy ngươi. So với Tô Phục, Tang Thần kia tuy rằng có chút ngoan cố, nhưng tốt xấu gì cũng là sĩ tộc đứng đứng đắn đắn, hắn càng thích hợp với nữ tử đàng hoàng..."
"Ngươi không phải là nhìn hắn không vừa mắt?" Nhiễm Nhan trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Tụng rốt cuộc vẫn không có đem thân phận chân chính của Tô Phục công bố ra.
Tiêu Tụng liếc nàng một cái, lại hoàn toàn không bị nàng chuyển đề tài ảnh hưởng, "Về công và tư, ta có thể buông tha hắn nhất thời, lại không thể buông tha hắn một đời. Hoặc là hắn bị ta bắt giữ quy án, hoặc là chính ta vỗ mông lăn khỏi vị trí Hình Bộ Thị Lang này, hoặc là hắn ám sát ta, không có khả năng thứ 4, cho nên ngươi nếu cứ khăng khăng tốt với hắn, đến lúc đó cũng đừng oán ta."



Phía trên Hình Bộ Thị Lang tuy rằng còn có Hình Bộ Thượng Thư, nhưng từ xưa đến nay trên quan trường đều là như thế, một khi phía trên trách tội xuống dưới, luôn phải có người gánh hết, Hình Bộ Thượng Thư tuy không thể thoái thác tội của mình, nhưng người gánh nặng trước tiên khẳng định là người phía dưới.
Nhiễm Nhan thở dài, rầu rĩ mà ứng tiếng. Tô Phục đối với Nhiễm Nhan mà nói, là một người cực kỳ ăn ý khó có được, nói chuyện với nhau đều rất ít, nhưng khi nói chuyện cũng thực vui vẻ, hắn có thể là một bằng hữu rất tốt, có lẽ về sau còn phát triển hơn nữa, có thể sống cùng nhau.
Nhiễm Nhan đã phi thường lý trí mà suy xét qua chuyện này, nói chung, nàng không phải một người bị động, nếu thật sự động tâm với ai, khẳng định sẽ chủ động ra tay, mà không phải đứng tại chỗ chờ đợi người khác theo đuổi.



Tiêu Tụng đưa nàng đến cửa Ảnh Mai am, nhìn nàng, muốn nói thêm vài câu, có điều nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nói: "Bảo trọng."
Nhiễm Nhan yên lặng gật gật đầu, nhìn hắn đi xuống chân núi, liền xoay người vào viện.
Tiêu Tụng dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười tự giễu, trong lòng vừa vui vừa khó chịu. Tất cả nữ tử nhìn thấy hắn đều là sợ hãi, lại còn nhão nhão dính dính, làm hắn rất phiền lòng, chỉ là lúc này đây hắn lại cảm thấy, nếu Nhiễm Nhan cũng như vậy thì tốt rồi.



"Lang quân."
Bạch Nghĩa mang theo mấy hộ vệ chờ ở dưới chân núi, nhìn thấy Tiêu Tụng chậm chạp bước xuống, lập tức phất tay lệnh hộ vệ tản đi, chắp tay nói: "Sự tình đã điều tra xong, người làm chủ phía sau màn rải ra tin Nhiễm Thập Thất Nương nghiệm thi là mẹ kế của nàng, Cao thị."
Tiêu Tụng hơi nhướng mày. Bạch Nghĩa đi theo hắn nhiều năm rất rõ ý tứ đằng sau động tác nhỏ này, lập tức cúi đầu chờ hắn hạ mệnh lệnh ám sát.
Trên thế giới này giết người phóng hỏa không phải là không thể, muốn xem ngươi giết là người nào, phóng hỏa cái gì, còn nữa, xem ngươi dùng thủ đoạn gì đi giết, dùng thủ đoạn nào đi phóng hỏa. Ví dụ người như Tô Phục dùng vũ lực nháy mắt giết đi mấy mệnh quan triều đình, chính là tội ác tày trời, mà Tiêu Tụng nếu muốn giết quan viên triều đình nào, tuyệt đối sẽ không sử dụng vũ lực, người mà hắn sử dụng vũ lực để giết, thì không phải là người quan trọng.
"A! Cao phu nhân thật là hảo thủ đoạn, nàng trong lúc vô tình đưa ta cái đại lễ như vậy, ta đã thu được lợi ích, ngày mai cũng nên đi hoàn lại cho nàng một phần đại lễ, đây mới đúng là đạo xử thế." Tiêu Tụng chậm rì rì nói, lúc nói đến chữ "đạo xử thế", một chút sát khí như có như không tỏa ra.
Trên trán Bạch Nghĩa đột nhiên rỉ mồ hôi lạnh, đại lễ của lang quân nhà bọn họ, không phải người nào cũng có thể tiếp được.
Cao thị rải lời đồn này, mục đích là đem thanh danh của Nhiễm Nhan làm cho bốc mùi, gia tộc bình thường hơi có chút thân phận đều sẽ không chịu cưới Nhiễm Nhan, đương nhiên Tang Thần người này trước nay không tính là người bình thường. Chuyện này nếu không có Tang Thần gia nhập vào, cũng coi như biến tướng mà cho hắn thêm thời gian để tra chuyện "khắc thê", đương nhiên nên xem như một cái đại lễ.



Trăng sáng rỡ, Nhiễm Nhan cùng Ca Lam, Vãn Lục từ tiền điện của Ảnh Mai am đi về hướng hậu viện, lúc vừa quẹo qua tiền điện không lâu, bỗng nhiên nghe tiếng hát ở đâu loáng thoáng truyền đến, thanh âm cực nhỏ, như là thuận miệng lầm rầm, nhưng làn điệu réo rắt thảm thiết, nghe vào ban đêm càng làm gan bàn chân phát lạnh.
Nhiễm Nhan dừng một chút, thả nhẹ bước chân, nương theo tiếng hát chậm rãi đi tới gần.
Tiếng hát kia rầm rì một hồi, lại biến thành tiếng nức nở nho nhỏ. Nhiễm Nhan đi theo thanh âm xuyên qua một cánh cửa hông nhỏ kế bên hành lang, Vãn Lục phía sau vừa lơ đãng một chút cánh tay đã chạm nhẹ vào cánh cửa, cánh cửa nhẹ nhàng đong đưa, phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Thanh âm này vốn dĩ không lớn, nhưng ban đêm yên tĩnh nên nghe có vẻ đặc biệt chói tai.
Tiếng khóc nức nở đột nhiên im bặt, một cái bóng đen đột nhiên chui nhanh vào lùm cây, Vãn Lục biết mình vừa gây họa, liền một lòng muốn túm lấy cái bóng đen kia để lập công chuộc tội, trong lúc nhất thời sợ hãi gì cũng đều vứt ra sau đầu, lập tức chui theo vào lùm cây.



Chỉ nghe bên trong lùm cây phát ra tiếng 'phành phạch' một lúc lâu, rồi truyền ra thanh âm kinh ngạc cùng phẫn nộ của Vãn Lục, "Như thế nào lại là ngươi! Đêm tối không lo ngủ, còn chạy ra đây giả thần giả quỷ"
Vừa dứt lời, Nhiễm Nhan cùng Ca Lam liền nghe thấy "bang" một tiếng, cực kỳ thanh thúy. Nhiễm Nhan không khỏi cong môi, nghĩ chắc Vãn Lục lại đánh 'tuệ căn' của người ta.
Trong lùm cây truyền ra tiếng khóc nức nở, Vãn Lục kéo Huyễn Không ra khỏi lùm cây, nghe nàng khóc đến thương tâm, ngữ khí cũng hòa hoãn nói: "Chúng ta đi ngang qua nơi này, nghe thấy có người quá nửa đêm còn hát hò, đương nhiên phải lại đây nhìn a! Ngươi cũng không thể oán ta."
Huyễn Không đôi mắt nước mắt lưng tròng trừng nàng, nghẹn ngào cãi nói: "Ta thích nửa đêm hát hò thì sao, ai kêu ngươi nửa đêm ra nghe"
"Hắc, ngươi này tiểu ni cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?" vừa nói, Vãn Lục nâng tay lên định đánh lên cái đầu trơn bóng của nàng ta lần nữa.


Kỳ thật Vãn Lục cũng không dùng lực gì, chỉ là không có tóc nên thanh âm nghe ra đặc biệt thanh thúy.
"Ngươi hát bài gì vậy?" Nhiễm Nhan nhìn hai con mắt như hạch đào của Huyễn Không, nhẹ nhàng hỏi.
Huyễn Không suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Không biết, khi còn nhỏ hay nghe mẫu thân hát."
Nhiễm Nhan nhìn quanh bốn phía, cây cối mọc thành cụm, lá rụng đầy đất, hiển nhiên không phải đang ở trong Ảnh Mai am, nguyên lai từ cái cửa hông nhỏ kia có thể ra khỏi am. Nhìn một vòng, ánh mắt Nhiễm Nhan dừng ở trên bốn năm đóa hoa đỏ rực như lửa cách đó ba trượng.
Đến gần một chút liền ẩn ẩn nghe thấy mùi hoa nhàn nhạt, cùng với một chút khí vị khác thường như có như không, Nhiễm Nhan không khỏi hỏi: "Đây là hoa gì?"
Huyễn Không thấy nàng tựa hồ cũng không phải rất khó tiếp cận, liền đánh bạo nói: "Là Thu Hải Đường, mẫu thân ta thích nhất loại hoa này."
"Phải không?" Nhiễm Nhan lại cúi đầu ngửi ngửi lần nữa, khí vị khác thường này là mùi máu.
Nhiễm Nhan lập tức hỏi: "Đây là phần mộ của mẫu thân ngươi?"
Huyễn Không gật gật đầu.
"Ta quyết định giúp ngươi nghiệm thi, tìm đồ vật lại đây đem phần mộ mở ra đi." Nhiễm Nhan vừa nói, vừa ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét bùn đất chung quanh phần rễ của Thu Hải Đường.


Lời editor: cái này có thể gọi là "Tiêu Tiêu tình trường, Nhan Nhan trí đoản" không?