Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 127: Bí mật đi ra ngoài



Hình Nương cùng với Tiểu Mãn đang bận rộn dùng bản tử che kín cửa sổ đằng sau, đóng bảy tám lớp rồi nhưng Hình Nương vẫn cảm thấy không an tâm, lại kiểm tra toàn bộ xó xỉnh trong nhà, cuối cùng cả cửa sổ phía trước cũng lấp kín.
Cho đến khi chỉ còn lại có cửa chính, Hình Nương mới hơi nhẹ nhàng thở ra, "Đêm nay để Ca Lam và Vãn Lục cùng ngủ ở đây đi, nương tử cũng không thể tùy hứng, dĩ vãng không thích có người hầu hạ thì thôi, bây giờ nơi này nguy hiểm như vậy, cần phải cẩn thận."
Nhiễm Nhan giương mắt nhìn nàng, cười cười nói: "Được."
"Cũng không biết khi nào mới có thể về chủ trạch, cứ bị ném ở vùng hoang vu dã ngoại như vậy sao sống tốt được" Vãn Lục lẩm bẩm nói.
Hình Nương trừng mắt nhìn nàng một cái, ra hiệu nàng không cần gợi lên chuyện làm nương tử thương tâm.
Ca Lam nấu xong canh gừng bưng tới, bởi vì quá nóng, nên đặt trước trên bàn.
Nhiễm Nhan buông y thư, bỗng nhiên hỏi nàng: "Tiêu Tụng từ hôn, Tang Thần đột nhiên quay về Trường An, ngươi nghĩ về việc này như thế nào?"
Ca Lam sửng sốt một chút, rồi lấy bút mực trên bàn mang tới, viết: Án Sát Sử là người giỏi về tâm kế, Tang tiên sinh mất tích rất có khả năng là hắn làm.
Nhiễm Nhan nhìn xong, gật đầu nói: "Ta biết, chỉ là nghĩ không ra, hắn nếu đã từ hôn, còn cố ý để ta cùng Tang Thần liên lụy không rõ, vì cái gì?"
Ca Lam mím môi cười, viết: Nương tử là người trong cuộc không nhìn ra, Án Sát Sử làm như vậy, lang quân liền không thể tùy tiện đem ngài hứa cho người khác, nếu không sẽ có thể đắc tội Thôi thị.
Tiêu Tụng làm như vậy, thứ nhất là để Nhiễm thị sẽ không bạc đãi Nhiễm Nhan; thứ hai là hiện tại tuy rằng chưa đính hôn, nhưng Tang Thần tự mình tới cửa đề qua, hắn chỉ là có chuyện phải rời đi, cũng chưa nói là ngưng hẳn nghị thân, nếu Nhiễm thị đem Nhiễm Nhan hứa cho nhà khác, lúc sau Tang Thần tìm trở về, chẳng phải là đắc tội Thôi thị? Thứ ba, tộc lão Nhiễm thị tuyệt đối sẽ không buông tha việc hôn nhân này. Còn có thứ tư, thứ năm...hay không, thì chỉ có chính bản thân Tiêu Tụng mới rõ ràng.
"Biện pháp tốt như vậy, có điều hắn làm như vậy động cơ là cái gì?" điểm này Nhiễm Nhan nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ cảm thấy Tiêu Tụng không có khả năng vô duyên cớ vô cớ giúp nàng như vậy.
Ca Lam ẩn ẩn đoán được Tiêu Tụng có thể là coi trọng Nhiễm Nhan, chỉ là nàng nghĩ không rõ, vì cái gì không trực tiếp cầu thân, vốn dĩ hai nhà cùng nhau cầu thân, phần thắng của Tiêu Tụng vẫn lớn hơn.



"Nương tử, hôm nay Lưu thị lại đây thăm ngài, ngài không có mặt, lão nô liền để nàng về trước." Hình Nương lăn lộn xong cửa sổ, quỳ ngồi xuống đệm trước mặt Nhiễm Nhan, "Nàng nghe nói bên này không yên ổn, lo lắng cho an toàn của nương tử, cho nên lại đây nhìn xem."
Lưu thị là mẫu thân Chu Tam lang. Nhiễm Nhan dừng một chút mới nhớ ra, "Nàng thật ra là người có tâm."
"Còn không phải sao." Hình Nương cười nói: "Phu quân nàng mất nhiều năm, nếu tái giá cũng không phải việc khó, nhưng nàng mang theo hài tử sống gian nan như vậy, cũng chưa từng vi phạm giao phó lúc lâm chung của phu quân, thật sự là người chí tình chí nghĩa."
"Đúng rồi, Chu Tam lang hiện giờ đang làm những gì?" Nhiễm Nhan còn nhớ rõ nam hài có đôi mắt quật cường kia.
"Nghe nói là chuẩn bị tham gia khảo thí hương cống." Nhắc tới việc này, Hình Nương không khỏi thở dài, "Hương cống lần này danh ngạch hữu hạn, hơn phân nửa cũng đều để cho những nhà có của cải chiếm, Chu Tam lang khảo hương cống rất khó có ngày xuất đầu a!"
Con đường tham gia khoa cử chỉ có ba cái, một là "Sinh đồ"xuất thân từ trường học; hai là "Hương cống" được tiến cử thông qua châu huyện tuyển chọn khảo thí; ba là hoàng đế tự mình lựa chọn thí sinh "Chế cử". Trên thực tế nơi chủ yếu phát ra thí sinh chỉ có hai cái, là "sinh đồ" cùng "hương cống".
Nhưng mà, châu huyện "Hương cống" mỗi năm một lần, nhân số chỉ có một định mức, thường thì những danh ngạch này hơn phân nửa đều bị quan hệ đi cửa sau nhờ vả chiếm mất, trừ phi cực kỳ tài hoa hơn người, nếu không thì khả năng bị mai một rất cao, hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
"Hương cống là khi nào?" Nhiễm Nhan suy nghĩ, nếu thỉnh Lưu Thứ Sử hỗ trợ, cầu một cái danh ngạch hương cống chắc là cũng dễ dàng đi.
Hình Nương suy nghĩ một chút, nói: "Hương cống là vào kỳ thi mùa thu, hẳn là nhanh, ước chừng cũng mấy ngày sắp tới thôi."
"Ừ." Nhiễm Nhan tay gác ở tay vịn của ghế cong, gõ vài cái, nếu Chu Tam lang thật sự là tài năng có thể đào tạo, nếu thành tích kỳ thi mùa thu không tồi, Nhiễm Nhan cũng không phải người cổ hủ, không ngại đi cửa sau giúp hắn một chút, chắc Lưu thị cũng nhìn rõ điều này, cho nên mới tận tâm đối với nàng như thế.
"Ngụy thị sao rồi?" Nhiễm Nhan vẫn không quên, Ngụy thị từng dặn dò mình nhặt xác cho nàng, cho nên vẫn luôn nhờ Hình Nương lưu ý việc này.
Ngụy thị tội danh nặng nhất bất quá là lưu đày, hiện tại công văn đưa đến Hình Bộ còn chưa phê xuống dưới, nhưng trong lòng nàng ta có lẽ là đã quyết tâm muốn chết, mới có thể phó thác Nhiễm Nhan như vậy.
Gặp thân sinh nữ nhi lại không thể nhận nhau, đến khi nhận được nhau đã thiên nhân vĩnh cách, Thúy Mi cũng là vì Ngụy nương mới có thể chịu bức ép, đi lên con đường không quay đầu lại được, trong lòng Ngụy nương chỉ sợ vĩnh viễn khó có thể nguôi ngoai.
"Bị phán lưu đày, hiện tại còn đang đợi Hình Bộ xét duyệt, hiện giờ Tiêu Thị lang đang ở Tô châu, chỉ sợ kết quả rất nhanh sẽ có." Hình Nương nói.
Nhiễm Nhan gật đầu.
"Nương tử, Huyễn Không lại đây." Tiểu Mãn nói.
Nhiễm Nhan rất có hảo cảm với Huyễn Không ngây thơ đáng yêu này, cũng rất đau lòng nàng, nghe nói nàng lại đây, không khỏi hơi hơi mỉm cười, "Để nàng vào đi."
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Mãn liền dẫn Huyễn Không biểu tình hoảng loạn vào trong phòng.
"Sư phụ đuổi theo người xấu." Huyễn Không bước nhanh vào, vừa nhìn thấy Nhiễm Nhan liền lập tức nói: "Ta sợ quá."
Nhiễm Nhan giật mình, cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Nơi này có rất nhiều người, không phải sợ, nói với ta đến tột cùng là chuyện gì?"
Huyễn Không mấy ngày nay vì nhìn thấy tình hình quỷ dị ở mộ phần của mẫu thân, có chút kinh hách, mỗi đêm ngủ rất nông, rất dễ dàng bị bừng tỉnh, "Đêm nay ta nghe thấy tiếng bước chân, liền đem đầu che ở trong chăn, có người đứng bên giường ta rất lâu, ta sợ tới mức không dám thở, sau đó hắn bỏ đi, ta thấy sư phụ từ gian trong chạy ra, đuổi theo sau người nọ."
"Sư phụ có thể bị gì không? Ta có cần báo quan không?" Huyễn Không nắm chặt tay Nhiễm Nhan, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Nhiễm Nhan nhíu mày, chuyện này cách xử lý tốt nhất là để Huyễn Không quay về, làm bộ cái gì cũng không biết, trước tiên là không rút dây động rừng, ngày mai đem việc này nói cho Lưu Phẩm Nhượng và Tiêu Tụng, nhưng trạng thái này của Huyễn Không căn bản không thể giấu được gì.
"Không sao đâu, sư phụ ngươi có Phật Tổ phù hộ, người xấu sẽ không gây thương tổn cho nàng." Nhiễm Nhan tạm thời cũng chỉ có thể an ủi nàng ta như vậy.
Huyễn Không hai mắt đẫm lệ gật gật đầu, "Ta ở chỗ này của ngươi ngủ một đêm có được hay không?"
Nhiễm Nhan chần chờ một chút, song vẫn đáp ứng, nhưng nàng không thích nằm chung với ai, liền để Huyễn Không ngủ cùng với Vãn Lục Ca Lam.
Huyễn Không bình thường đều ngủ một mình ở gian ngoài phòng ngủ của Tịnh Huệ, rất ít ở một chỗ với người khác, trong lòng cảm thấy rất mới mẻ, náo loạn với Vãn Lục trong chốc lát, rất nhanh đã quên hết sợ hãi, nằm trong chăn của Vãn Lục ngủ say.
Nhiễm Nhan nhìn các nàng, trên mặt không khỏi mỉm cười, Huyễn Không luôn cự nự với Vãn Lục, gặp mặt liền cãi nhau, có điều trong tiềm thức lại rất ỷ lại nàng.
Con người thật là một giống loài kỳ quái!



Nhiễm Nhan lật người, nằm thẳng ở trên giường, trong lòng cẩn thận mà chải vuốtlại vụ án này.
Trên phố có ba đôi tình nhân tư bôn, lại đều tư bôn tới miếu Quan Công ở gầnđây, sau đó nữ tử bị hung thủ giết chết, vùi vào vườn ngọc trâm, nam nhân thì bịvứt xác nơi hoang vu.
Nhiễm Nhan tạm thời còn không biết những nữ nhân đó là chết như thế nào, nhưng dựatrên thủ đoạn xử lý thi thể mà phán đoán, hung thủ có thể là nam, hơn nữa NhiễmNhan bỗng ý thức được, trên thi thể bị rút cạn máu kia có rất ít vết thương.
Đây là vì cái gì? Là nguyên nhân gì đã làm hung thủ "hậu đãi" hắn như vậy?