Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 132: Hỏa táng



Cánh tay Tô Phục hơi động, một lưỡi đoản đao từ trong tay áo tuột xuống lòng bàn tay. Hắn mấy năm nay sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu không có đao kiếm đặt ở bên người, căn bản ngủ không được.
Giằng co thật lâu, sát khí trên người Tiêu Tụng bỗng nhiên tiêu tán, cúi người ở bên tai Nhiễm Nhan nói: "Bất quá, nếu Thập Thất Nương đã muốn cầu, ta có thể không có nguyên tắc, chỉ là..."
Khóe môi Tiêu Tụng hơi cong lên, liếc mắt nhìn Tô Phục một cái, vẫn không nói hết, xoay người bước ra khỏi viện.
Chỉ là cái gì? Nhiễm Nhan quay lại nhìn cánh cửa đong đưa, có chút xuất thần.
Tô Phục lặng lẽ thu lại đoản đao, chống lên vách tường, nói với Nhiễm Nhan: "Đa tạ."
Nhiễm Nhan thu hồi tinh thần, đi lên hành lang, duỗi tay nắm lấy cổ tay Tô Phục, xem xét mạch đập, "Cuối cùng cũng thoát ly nguy hiểm."
Hai người quỳ ngồi ở hành lang, người trong viện bị sát khí mới vừa rồi hù sợ, yên lặng mà rút lui đi làm chuyện của mình.



"Về sau có tính toán gì không?" Nhiễm Nhan quay đầu nhìn sườn mặt tuấn dật hơi tái nhợt của hắn.
"Chuẩn bị đem thi cốt mẫu thân mang về quê nàng." Tô Phục nhìn khuôn mặt nghiêng của Nhiễm Nhan, dấu xuống cảm xúc khác thường dâng lên trong lòng mình.
Đối với Tô Phục mà nói, lưu tại Đại Đường có nghĩa là chỉ có thể trốn đông trốn tây qua ngày, đặc biệt là Tiêu Tụng kẻ thù không đội trời chung kia đã biết được thân phận và diện mạo của hắn, nếu muốn tóm hắn, thì dễ hơn gấp trăm lần so với trước kia. Tiêu Tụng chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, cho nên mới dễ dàng chịu bán một cái ân tình cho Nhiễm Nhan như vậy.
"Thương thế của ngươi cần tĩnh tâm điều dưỡng, tìm một địa phương ẩn cư, đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt." Nhiễm Nhan nói đúng trọng tâm.
Tô Phục hơi hơi gật đầu, đứng dậy vào trong phòng, "Cảm ơn, thiếu ngươi ân tình này, Tô Phục kiếp sau trả lại."
Đời này, những người cùng hắn dính dáng hơn phân nửa đều sẽ không có kết cục gì tốt.
Nhiễm Nhan một mình ngồi ở trên hành lang, nhìn cả viện tử hỗn độn, qua mấy giây, thanh âm Tô Phục lại vang lên, "Ngươi biết rõ ta là một người đầy người thị phi, vì sao còn muốn cứu ta?"
Nhiễm Nhan ngẩng đầu lên, cười nói: "Vậy khi ngươi tới tìm ta, vì cái gì lại cảm thấy ta sẽ cứu ngươi?"
Tô Phục cứng họng, đây thuần túy là một loại trực giác, Nhiễm Nhan và hắn giống nhau như vậy, bất đồng duy nhất chính là máu dính trên tay nàng đều là của người đã chết, mà hắn, chuyên môn thu hoạch tánh mạng người sống.



Sau bữa cơm chiều, Nhiễm Nhan nhận được thư Nhiễm phủ gởi, nói ngày mai sẽ đón nàng hồi phủ.
Tin tức này đối với Nhiễm Nhan mà nói tuyệt đối chỉ có kinh chớ không có hỉ, Vãn Lục cùng Hình Nương cũng buồn vui đan xen, người duy nhất cao hứng chỉ có Ca Lam, bởi vì nàng muốn báo thù, chỉ có ở gần Cao thị, mới có thể thực thi kế hoạch trả thù nàng tính toán đã lâu.
Đánh giáp lá cà, khẳng định là vô cùng xuất sắc. Nhiễm Nhan đặc biệt ưa xem náo nhiệt kiểu này, bởi vậy cũng chỉ có thể đem tâm thái của bản thân điều chỉnh đến trạng thái bình thản nhất.
Màn đêm buông xuống, trên không trung cao xa, trăng sáng sao thưa, từ chùa Vân Tòng dưới chân núi truyền đến tiếng tụng kinh ẩn ẩn.
Thanh âm như vậy đối với Tịnh Huệ mà nói, chỉ sợ không những không thể tĩnh tâm, ngược lại giống như ma chú.
Nhiễm Nhan thở dài, nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.



Ngày kế rạng sáng, trời còn chưa sáng, trong viện liền phát sinh một trận rối loạn nho nhỏ, Nhiễm Nhan lẳng lặng nghe xong trong chốc lát, không nghe ra manh mối gì, liền lên tiếng: "Hình Nương, phát sinh chuyện gì vậy?"
Ngưng vài giây, trên hành lang mới vang lên tiếng bước chân vội vàng, Hình Nương vén mành tiến vào, "Nương tử, là vị lang quân ngài cứu kia không thấy nữa, chỉ chừa lại một phong thơ."
"Ừ." Tô Phục sẽ rời đi cũng là trong dự kiến của Nhiễm Nhan, nàng ôm chăn ngồi dậy, chỉ là không biết vì sao trong lòng lại có chút cô đơn. Duỗi tay tiếp nhận thư, sau khi mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, chữ viết giống như con người hắn kia, lộ ra một cổ lạnh lẽo, đầu bút lông sắc bén.
Đêm nay từ biệt, không hẹn tái kiến, chớ quên nhau.
Lạc khoản là: Tử Kỳ.
Chút buồn ngủ còn sót lại của Nhiễm Nhan trong phút chốc biến mất hầu như không còn, trong đầu hiện ra hình ảnh hắn đứng dưới ánh trăng, nụ cười mỉm tuyệt sắc khuynh thành.


Đây là cảm giác gì đây?



"Nương tử..." Hình Nương thấy bộ dáng nàng ngẩn ngơ, không khỏi lo lắng.
Nhiễm Nhan lắc đầu, "Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ngủ tiếp một chút."
Hình Nương nhìn nàng nằm trở về, liền lui ra ngoài, khép cửa lại.
Nhiễm Nhan duỗi tay cầm trường tiêu bên giường lên, rút ra đoản kiếm bên trong, hàn quang chiếu trên mặt nàng, nàng không tự giác mà nheo mắt lại.
Thẳng đến khi nắng sớm xuyên qua cánh cửa sổ đang đóng chiếu vào phòng, nàng mới thu hồi binh khí, nằm một lát, rồi gọi Vãn Lục tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Ăn sáng xong, Nhiễm Nhan lười nhác mà ngồi ở dưới hành lang điều tức theo cuốn sách Tô Phục cho nàng, sau khi thu công liền kéo ghế cong tới ngồi xem y thư, đối với vụ án nam nữ tư bôn rồi bị mưu sát này, Nhiễm Nhan đã mất hứng thú, kế tiếp muốn lăn lộn ra sao đều là chuyện của quan phủ.
Vãn Lục bị phạt chép kinh thư, Ca Lam ở bên cạnh lại dạy Huyễn Không dùng nhánh cây luyện chữ trên mặt đất.
Một ngày trước khi hồi Nhiễm phủ, Nhiễm Nhan ăn không ngồi rồi như vậy mà qua.



Sáng sớm ngày thứ hai, liền có phủ binh đi lên thông tri cho Nhiễm Nhan, buổi hỏa táng Hoài Ẩn đại sư được cử hành trước, diễn ra vào chính ngọ hôm nay.
Nhiễm Nhan cho rằng đây là biện pháp bức Tịnh Huệ lộ ra dấu vết, nàng sợ Tịnh Huệ phát cuồng sẽ hại Huyễn Không, liền mang theo Huyễn Không cùng mọi người đi xem lễ ở chùa Vân Tòng.
Ở trong mắt người nhà Phật, tử vong cũng không phải là chung kết, mà là một sự khởi đầu mới, đặc biệt là cao tăng có lĩnh ngộ cao như Hoài Ẩn, tử vong chính là công đức viên mãn.
Tiến vào chùa Vân Tòng, cây khô tháp cổ, người người nghiêm túc. Nhiễm Nhan nghĩ, mấy hòa thượng này đến tột cùng có biết sự thực hay không đây?
Thời tiết nắng đẹp, trên khoảng đất trống đã dựng lên giàn hỏa thiêu, Hoài Ẩn an tọa trên giàn, hòa thượng ngồi tụng kinh chung quanh, Tiêu Tụng và đám người Lưu Phẩm Nhượng đứng thẳng ở bên ngoài.



Nhiễm Nhan cũng tìm một chỗ hẻo lánh mà đứng.
"Hoài Ẩn sư phụ vẫn đẹp như vậy." ánh mắt Huyễn Không dừng trên mặt Hoài Ẩn, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, "Hắn nhất định là đức phật chuyển thế."
"Ngươi nói cái gì vậy? Nếu nói nhìn đẹp mắt, Tiêu Thị lang cũng rất đẹp, chẳng lẽ cũng là đức phật chuyển thế." Vãn Lục nhỏ giọng nói thầm.
"Không giống nhau." Huyễn Không cãi lại.
Là không giống nhau, Hoài Ẩn trên người mang khí chất đoạn tuyệt hồng trần, cùng tất cả mọi người trên thế gian này bất đồng.
Mặt trời lên cao, tiếng chuông chùa ngân dài, kinh văn không ngừng, bốn phía đã đốt lên bồn lửa.
Nhiễm Nhan cẩn thận quan sát Hoài Ẩn, hắn đích xác không chết, nếu không tuyệt đối không thể sau khi chết hai ngày mà dung mạo như còn sống.
Tiếng chuông vang chín chín tám mươi mốt lần, tiếng tụng kinh vẫn không ngừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh. Mắt thấy đã sắp đến giữa trưa, Nhiễm Nhan có chút sốt ruột, nếu Tịnh Huệ không tới, chẳng lẽ thật sự phải thiêu Hoài Ẩn?


"Nổi lửa." Lão hòa thượng đứng ở đằng trước, thanhâm khàn khàn nói.
Tiểu hòa thượng đứng bốn phía đã đốt đuốc lên, tiếng tụng kinh cao vút, cùng vớithanh âm gõ mõ bang bang, làm lòng người khẩn trương đến cực điểm.
Lưu Thanh Tùng gắt gao nhăn mày, Tiêu Tụng cùng Lưu Phẩm Nhượng thì bình tĩnh đếnlàm người giận sôi, phảng phất như có thật sự đem thiêu Hoài Ẩn thì cũng khôngcó gì quan ngại.
"Châm lửa." Lão tăng giương giọng nói.
Bốn cái hòa thượng nghe tiếng, đem cây đuốc tới gần đống lửa, phịch một tiếng, câyđuốc trong tay hòa thượng đứng ở góc phía nam rơi trên mặt đất, đang lúc NhiễmNhan tưởng Tịnh Huệ dùng công phu gì đánh rớt cây đuốc, hòa thượng kia lại ngã quỵtrên mặt đất.
Nhiễm Nhan nhíu mày, ngay sau đó là hòa thượng thứ hai, thứ ba... không ngừng cóhòa thượng ngã xuống.
Lưu Thanh Tùng vội vàng tiến lên bắt mạch, phát hiện bọn họ chỉ là hôn mê, mớithoáng nhẹ nhàng thở ra.