Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 137: Quay về Nhiễm phủ



Cái gọi là "Tô Châu đệ nhất mỹ nhân" cơ bản đều là mấy học trò của Châu học vì quá nhàm chán mà bày ra cho vui.
Điều kiện bình chọn cũng không phải chỉ nhìn diện mạo, tài học đức hạnh gia thế thiếu một thứ cũng không được, mặt khác còn muốn xem người đến cầu thân nhiều hay ít, mấy năm nay, thế gia có danh vọng ở hai vùng Giang Nam, Hoài Nam đến cầu thú Tề Lục nương nhiều không kể xiết, nhưng rốt cuộc chỉ là thị tộc địa phương, căn bản so ra kém Bác Lăng Thôi, Lan Lăng Tiêu một chút, khi hai nhà này đồng thời cầu thú Nhiễm Nhan, đã khiến cho vị trí "đệ nhất mỹ nhân" vốn gây tiếng vang lớn ở thành Tô Châu ở vào trạng thái khó quyết định.



Tất cả những chuyện này, Nhiễm Nhan vốn dĩ hoàn toàn không biết gì cả.
Nhiễm Vân Sinh đứng trước cửa sổ ý cười doanh doanh mà đóng cửa sổ lại, "A Nhan, ngươi nghe thấy không?"
"Ừ." Nhiễm Nhan lên tiếng, kị ngồi ở trước kỷ, chống cằm ngước nhìn hắn,"Thoạt nhìn Thập ca quả nhiên thực không thích Tề Lục nương a! vui sướng khi người gặp họa như vậy."
Nhiễm Vân Sinh cũng không phủ nhận, phất tay áo ngồi xuống trước một cái kỷ khác, "Hôn sự của A Nhan ước chừng cũng đã định ra rồi, mấy cái hư danh này, cũng không có tác dụng gì mấy, Tang tiên sinh sẽ không để ý mấy cái này, còn về Tề Lục nương...Trường An bao nhiêu người lấy danh nghĩa ái mộ muốn ta làm tình nhân của các nàng, nàng ta cũng không có gì bất đồng, thậm chí càng có vẻ dối trá, trong lòng ta nàng ta cùng A Nhan nhà ta không thể đánh đồng."
Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, những lời này nói ra thực nhẹ nhàng, nhưng Nhiễm Nhan biết, Nhiễm Vân Sinh tất nhiên cũng không dễ chịu, trên thế giới này loại người nào cũng có, sao có thể không có danh môn quý nữ nào dùng quyền lợi uy hiếp hắn? Tuy nói chuyện này không thể nói trắng ra ngoài, nhưng cũng sẽ khá là khó xử đi.



Hai người nói chuyện, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên.
"Canh cá quế và kim tê ngọc quái* ở đây là ngon nhất đất Ngô, A Nhan cần phải nếm thử, sau này đến Trường An thì khó có dịp được ăn cá quế và cá lư tươi chân chính." Nhiễm Vân Sinh nói.


*trong link raw chữ này bị mã hóa rồi, ko đọc được nên lão để nguyên theo version của wikidich



Tiểu nhị đưa đồ ăn nghe Nhiễm Vân Sinh khen, vui vẻ nói: "Đây là hai món canh đặc sản của bỉ điếm, đương nhiên là nhận được khen ngợi của Nhiễm lang quân, cá quế và cá lư này là đồ tươi mới đưa tới trưa hôm nay, các vị thong thả dùng."
Nhiễm Vân Sinh cười đùa vài câu với tiểu nhị, mới bắt đầu động đũa.



Tây tái sơn tiền bạch hạc phi, đào hoa lưu thủy quế ngư phì.



Cái gọi là canh cá quế, cũng chính là canh cá quế*, cá quế tươi ngon có thể so với cá nóc, đặc biệt thích ẩn thân sau mấy tảng đá dưới đáy nước, hoặc trong mấy bụi rong rậm rạp, cho nên rất khó vớt, hiện tại lại là tiết thu đông, cá quế trốn dưới nước sâu qua mùa đông, so với ngày thường càng thêm khó bắt, một chén canh cá quế nho nhỏ này có lẽ có thể đổi được một cây lụa thượng đẳng.


*khổ quá chỗ này hai từ nó cùng nghĩa chỉ có cách viết khác nhau hay sao đó, mà một trong hai chữ không tìm được trên từ điển, quá nhiều nét dò không ra, mọi người chịu khó làm lơ đi nghe



"Mùa xuân mới là thời tiết tốt để ăn cá quế, mùa thu giá cao cá lại không mập, nhưng so với Trường An, vẫn là thắng ở chỗ mới mẻ mà thực tế." Nhiễm Vân Sinh nếm mấy khẩu, liền buông muỗng canh, "Canh cá quế ở Trường An, giá một chén đủ để nhà người dân thường sống một năm."
Cho dù ở Tô Châu cũng không rẻ gì, Nhiễm Vân Sinh rất biết kiếm tiền cũng rất biết xài, nhưng hắn không phải đối với ai cũng chịu vung tiền như rác, Nhiễm Nhan biết được con người hắn, cho nên cũng không muốn trách cứ hắn phô trương lãng phí.
"Đây gọi là kim tê ngọc quái, là món hàng đầu chế biến từ cá lư, A Nhan nếm thử, chỗ khác không tìm được tay nghề tốt như vậy đâu." Nhiễm Vân Sinh cực lực đề cử, "Tùy Dương Đế cả đời rất thích món này."
"Kim tê ngọc quái" cũng không phải là một món ăn đơn độc, mà là tổ hợp của cá lư và canh. Nguyên liệu chính chế biến ra món này là thịt cá lư tươi cắt sợi cùng với nấm ướp tẩm gia vị rồi phơi khô chế thành, thịt cá lư cắt sợi trắng như ngọc, nấm ướp gia vị vàng nhạt như kim, cho nên mới có tên này.
Rau nhút làm canh có màu xanh tím trong vắt, phối với lư quái tuyết trắng, lại thêm với các món rau đủ màu, ngon miệng, màu sắc tươi sáng mỹ lệ, được văn nhân nhã sĩ yêu thích nhất.
Món này ở hiện đại đã thất truyền, Nhiễm Nhan rất hứng thú nhìn trong chốc lát, rồi sau đó mới kẹp lên một miếng nhấm nháp.
Quả nhiên danh bất hư truyền, Nhiễm Nhan có thể nói đã duyệt qua vô số món Trung Quốc và Phương Tây, cũng không thể không tán thưởng tự đáy lòng, "Thập ca, ta vốn cũng không biết món này mỹ vị như vậy, sau này đi Trường An, thèm lên đều là tại ngươi."
Vốn chỉ là một câu đùa, lại làm Nhiễm Vân Sinh xót xa, mấy thứ nữ của Nhiễm thị có ai mà chưa thử qua mỹ vị của món này? chỉ có Nhiễm Nhan lúc còn rất nhỏ đã ăn qua, nhiều năm trôi qua, sớm đã không nhớ rõ hương vị.
Hai người cười nói ồn ào, một bữa cơm ăn thật sự là vui vẻ.



Nhiễm Nhan vừa buông đũa, định nghỉ một lát rồi đi, lại nghe cửa phòng phanh một tiếng bị mở ra, mấy thanh âm thiếu nữ ríu rít truyền đến, một thanh âm cao quãng tám tràn đầy kinh hỉ nói: "Thập ca, quả nhiên là ngươi!"
Đi đầu đúng là Nhiễm Mỹ Ngọc, phía sau còn đi theo sáu bảy thiếu nữ cùng tuổi, ngoài cửa còn có bốn lang quân trẻ tuổi. Mấy người kia vốn mang bộ dạng biếng nhác, vừa nhìn thấy bóng dáng Nhiễm Nhan, vẻ lười nhác bay mất, lập tức duỗi cổ.
Nhiễm Nhan thần sắc nhàn nhạt mà để Vãn Lục giúp nàng mang mịch li lên.
Nhiễm Vân Sinh cùng những người đó chào hỏi, phân tán bớt một ít lực chú ý.
Nhiễm Vân Sinh đối với hành động vô lễ như vậy của Nhiễm Mỹ Ngọc đã thấy nhiều không trách, nhưng vẫn không khỏi nhíu mày nói: "Hôm nay cũng may ta chỉ là cùng A Nhan dùng bữa, vạn nhất nếu là cùng người khác bàn sinh ý, ngươi lỗ mãng như vậy chẳng phải quá mất thể thống"
"Thập ca, ta chỉ là nghe thấy tiếng ngươi nên nhất thời cao hứng mà" Nhiễm Mỹ Ngọc hiển nhiên không đem lời Nhiễm Vân Sinh nói để ở trong lòng, khoanh tay lắc lắc.
Ngoài cửa bỗng có một cái đầu nhỏ thò vào, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ bất mãn, bĩu môi nói: "Không được đoạt a huynh của ta!"



Nhiễm Nhan cảm thấy cũng không có gì liên quan đến mình, liền đứng trong một góc xem náo nhiệt, ai ngờ Nhiễm Mỹ Ngọc tức khắc đem đầu mâu nhắm ngay nàng, "Đoạt a huynh của ngươi chính là người khác!"
Ánh mắt một đám người đều thẳng tắp nhìn về phía Nhiễm Nhan.
Nhiễm Vân Sinh mặt lạnh xuống, "Thập Bát muội tốt xấu gì cũng nữ nhi của đại bá, còn thỉnh cố kỵ thể diện của Nhiễm thị một chút."
Trước mặt nhiều người như vậy lại làm trò tỷ muội tranh chấp, để người ta chế giễu, cũng mệt Nhiễm Mỹ Ngọc cố gắng như vậy. Nhiễm Nhan thấy rất khó tin, Cao thị là người hiểu được tiến thối đúng mực như vậy, sao có thể dạy ra một nữ nhi như Nhiễm Mỹ Ngọc...có lẽ, chỉ số thông minh của Nhiễm Mỹ Ngọc là di truyền từ Nhiễm Văn đi.
Nhiễm Mỹ Ngọc sắc mặt cứng đờ, cũng biết là mình đã quá phận, cho nên không cãi lại, chỉ đầy mặt ủy khuất mà nhìn Nhiễm Vân Sinh.



Dù sao cũng là người trong nhà, Nhiễm Vân Sinh cũng đành phải cho nàng một cái bậc thang đi xuống, giận dữ nói: "Ngươi xem ngươi đi, suốt ngày ở bên ngoài chơi bời, thật là kỳ cục, sau này cũng không thể nghịch ngợm tùy hứng." Dứt lời thở dài, nói chậm rãi: "Ngươi đây là hẹn bằng hữu đi ăn đi? Lát nữa nói Bành lão bản đem chi phí ghi cho ta, ngày mai ta sẽ phái người tới kết toán. Trở về sớm đi, chớ có làm đại bá lo lắng"
Nhiễm Vân Sinh nói như vậy, những lời trước đó cũng chỉ xem như huynh trưởng đối với muội muội thuyết giáo, mặc dù người ngoài nghe được cũng không tính mất mặt, Nhiễm Mỹ Ngọc thu hồi vẻ ủy khuất, cười nói: "Biết rồi! Thập ca tốt nhất!"
Nhiễm Vận bĩu môi, nói: "Ta không chơi nữa, ta muốn cùng a huynh về nhà trước."
"Cũng được." Nhiễm Mỹ Ngọc cũng không thích đi đâu cũng mang theo một tiểu nha đầu, xoay người cùng một đám bằng hữu không biết ở đâu ra rời đi. Trước khi đi còn lén lút hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái.
Ý tứ của cái liếc mắt kia rất rõ ràng: Nhiễm phủ chính là địa bàn của ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi.



"Hừ, kiểu gì cũng là do nữ nhân gia đình bình dân giáo dưỡng ra, chơi toàn là mấy người gì đâu!" Nhiễm Vận hừ hừ, rồi nói với Nhiễm Vân Sinh: "Mấy người đó hơn phân nửa đều là thân thích của Cao thị, a huynh tiêu tiền trên người bọn họ thật là lãng phí."
Nhiễm Vân Sinh búng trán nàng một cái, sủng nịch nói: "Nhỏ mà lanh!"
"Thập Thất tỷ." Nhiễm Vận hơi cúi người với Nhiễm Nhan.
Trước kia Nhiễm Vận không thích Nhiễm Nhan, thứ nhất là vì tính tình Nhiễm Nhan quá yếu đuối, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, thứ hai là vì cảm thấy Nhiễm Nhan cũng như những người kia, bất quá là muốn chiếm tiện nghi. Hiện tại Nhiễm Nhan cùng Thôi thị có hôn sự, lại giao hảo vơi Tiêu thị lang quân, nhưng vẫn nguyện ý đi cùng với a huynh của nàng, điều này làm nàng thay đổi cái nhìn, nên cũng khách khí hơn trước một chút.



Nhiễm Vận từ khi còn nhỏ, đã nhiều lần nhìn thấy nhiều tộc nhân của Nhiễm thị chẳng biết xấu hổ mà duỗi tay hỏi tiền phụ thân nàng, những tộc tỷ, tộc muội kia, giao hảo với nàng, hơn phân nửa là vì vớt vát chút chỗ tốt, đôi khi chia chác không đồng đều còn gây chuyện, làm nhiều người khác không vui, lần này trở về, nàng hiểu chuyện hơn nhiều so với trước kia, lại càng không kiên nhẫn giao thiệp với những tỷ muội đó, đơn giản bắt đầu làm một con bé vắt cổ chày ra nước, mặc kệ là ai cũng đều đừng hòng cạy được từ nàng nửa văn tiền.
Nhiễm Nhan hơi đáp lễ.
Nhiễm Vân Sinh nói: "Chúng ta về nhà đi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mốt ăn xong bữa cơm đoàn viên trung thu, ta mang hai người các ngươi đi Bình Giang, lần này chuẩn bị rất tốt."
Bình Giang...Nhiễm Nhan đối với nơi đó một chút ấn tượng tốt cũng không có, bất quá cũng không muốn mất hứng, liền nói: "Được."



Mấy người ngồi trên xe ngựa, xuyên qua tuyến đường chính của chợ đông, hướng về phía Nhiễm phủ.
Trên đường không được phóng ngựa, xe lảo đảo lắc lư mà chạy qua đường phố, Nhiễm Nhan lại mơ mơ màng màng buồn ngủ, đầu dựa vào vách xe đong đưa lúc lắc, Nhiễm Vận nhìn thấy cười trộm, thường hay lấy ngọn tóc đi chọc ngứa mũi nàng.
Nhiễm Vân Sinh trừng mắt với Nhiễm Vận, đứng dậy chuyển chỗ, đem đầu Nhiễm Nhan nhẹ nhàng gác ở trên vai hắn.
Nhiễm Vận dùng chân đá đá đầu gối Nhiễm Vân Sinh, nhỏ giọng kẻ cả: "A huynh, các tỷ tỷ cũng sắp gả chồng, sau này nếu ngươi muốn cưng chiều ai, thì không bằng thương xót thân muội muội bị ngươi vứt như giày cũ này một chút, ta còn nhỏ, a huynh hoàn toàn không cần băn khoăn. Trước khi có tẩu tẩu, ta có thể cố mà chịu đựng một chút."
"Có như ngươi nói vậy hả!" Nhiễm Vân Sinh trừng mắt, hạ giọng nói: "Còn hồ ngôn loạn ngữ nữa, lúc ta đánh ngươi ngươi đừng kêu!"
Nhiễm Vận không sợ hãi, ca ca nhà mình là cái tính tình gì, nàng quá hiểu, mỗi lần đánh nàng, căn bản không thể hạ thủ nặng, nàng chỉ có thể cố mà phối hợp, gào lên hai câu thôi.



Không biết ngủ đã bao lâu, xe ngựa hơi nhoáng lên, Nhiễm Nhan mơ mơ màng màng tỉnhlại, hàm hồ hỏi: "Tới nơi rồi?"
Lúc Nhiễm Nhan mơ màng cảm thấy không khí trong xe có chút không quá thích hợp,dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy phía đối diện một gương mặt tuấn tú ngạnhlãng, lập tức bị hoảng sợ, lập tức nhìn trái nhìn phải, thấy Nhiễm Vân Sinh vẫncòn bên cạnh, không khỏi nghi hoặc nói: "Thập ca?"
Nhiễm Vân Sinh giải thích: "Là như thế này, đại bá biết được Tiêu Thị lang việccông đã xong còn muốn lưu lại ở Tô Châu hai ngày, liền thỉnh hắn đến phủ cùngnhau ăn trung thu, vừa mới gặp nhau trên đường."
"Tư thế ngủ của Thập Thất Nương không được tốt lắm." Tiêu Tụng mỉm cười, cũngkhông biết hắn nói là thật hay là giả.
Nhiễm Nhan thoáng sửa sang lại vẻ ngoài, cúi đầu nói: "Gặp qua Tiêu lang quân."