Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 151: Tạm biệt ở Giang Ninh



Màn đêm buông xuống, Giang Ninh đã gần ngay trước mắt.
Nhiễm Nhan dùng xong bữa tối không lâu, liền nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, loáng thoáng nghe thấy người chèo thuyền nói sắp đến bến tàu Giang Ninh.
"Nương tử, cần phải đi cáo biệt cùng Tiêu lang quân...dù gì hắn cũng giúp nương tử rất nhiều." Hình Nương suy nghĩ cả một buổi trưa, mới hỏi ý kiến Nhiễm Nhan.
"Ừ." Nhiễm Nhan lên tiếng, "Giờ liền đi thôi."
Vãn Lục phủ thêm áo choàng cho Nhiễm Nhan.



Ca Lam đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy dáng người đĩnh bạt như tùng của Tiêu Tụng đứng ở cửa dưới ánh trăng, một thân thường phục viên lãnh đỏ sậm, tóc đen quấn lên, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều so với lúc chiều.
"Làm phiền thông báo một tiếng cho Thập Thất Nương..." Tiêu Tụng nói được một nửa, Nhiễm Nhan đã xuất hiện ở cửa.
Trên mặt Tiêu Tụng tự nhiên tràn ra ý cười, "Tới Giang Ninh rồi, ta tới từ biệt Thập Thất Nương."
"Ừm..." Nhiễm Nhan trầm ngâm một lúc lâu, không biết nên nói cái gì, đành phải nói: "Tiêu lang quân thuận buồm xuôi gió."
"Ngươi cũng vậy." Tiêu Tụng cười cười, nhưng nụ cười này rõ ràng so với vừa nãy thiếu đi vài phần vui vẻ, trước mặt mấy phó tì, hắn cũng không dám nói lời thân mật gì, chỉ nói: "Thập Thất Nương nghỉ ngơi cho tốt, đến Trường An nếu có chuyện gì khó xử cứ việc tìm ta."
"Đa tạ Tiêu lang quân." Nhiễm Nhan cúi người.
"Không cần khách khí." Tay Tiêu Tụng giấu phía sau lưng nắm chặt đồ vật trong tay áo, hơi gật đầu với nàng, cuối cùng lại không lấy ra, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mới đi được sáu bảy bước, phía sau lại truyền đến thanh âm thanh lãnh của Nhiễm Nhan, "Tiêu lang quân không có đồ gì muốn đưa cho ta sao?"
Tiêu Tụng dừng bước chân, xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn lãng mang nụ cười trong veo, "Đi lên boong thuyền nhìn thử cảnh đêm của Giang Ninh đi."
Nhiễm Nhan gật đầu, để Vãn Lục và Ca Lam đi cách xa ra phía sau.



Hai người sóng vai đi lên trên boong thuyền, gió sông bất chợt mạnh lên, thổi ào ào bên tai.
Tiêu Tụng duỗi tay giúp Nhiễm Nhan kéo kín lại áo choàng, người thì đứng ở đầu gió, thân hình cao lớn đem gió sông chắn đi hơn phân nửa. Hắn từ trong tay áo móc ra một quyển sách hơi mỏng và một bình sứ nhỏ màu trắng pha hồng, "Đây là khúc phổ của 'Quan Sơn Nguyệt', ngươi nếu muốn luyện tiêu, có thể luyện chung được. Trong bình này là dược giảm bớt chứng say tàu, ta trước kia cũng bị say tàu, dược này thật ra có chút tác dụng."
"Cảm ơn." Nhiễm Nhan cũng không từ chối, đem hai món đồ khác nhau nhét hết vào túi mình.
"Ngươi như thế nào lại xác định ta có cái gì cho ngươi?" Tiêu Tụng hỏi.
Nhiễm Nhan ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm hắn giây lát, "Ngươi mất mát rõ ràng như vậy, còn gắt gao túm tay áo, rõ ràng là cố ý...kỳ thật ngươi muốn hỏi chính là ta vì cái gì sẽ nhận đồ của ngươi đi?"
Tiêu Tụng đúng là cố ý, chuyện tối hôm qua Nhiễm Nhan phát hiện không đúng trong màn đấu giá mao thạch, hắn cũng có biết một chút, với sức quan sát của Nhiễm Nhan, nếu hắn làm được đến trình độ này, Nhiễm Nhan tất nhiên có thể phát hiện, hắn chỉ là muốn biết thái độ của Nhiễm Nhan đối với hắn mà thôi.
"Quanh co lòng vòng." Nhiễm Nhan cười nhẹ, như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya, "Ngươi tuy rằng thường xuyên mang một cái mặt nạ, làm ta nhìn không ra thật giả, nhưng thiện ác thì ta thấy rất rõ ràng, người rất tốt với ta, ta đương nhiên sẽ không cự ra ngàn dặm."
"Cho dù biết rõ ta có ý đồ khác?" trong lòng Tiêu Tụng ẩn ẩn chờ mong. Từ sau chuyện lần trước ở trong xe ngựa, hắn đã trực tiếp hơn, trước mặt Nhiễm Nhan, cũng cực lực bỏ đi lớp ngụy trang của bản thân, tuy rằng có đôi khi vẫn giỏi về tâm kế, nhưng đều nằm trong giới hạn cho phép của người đã ngâm mình lâu năm trong quan trường, muốn hắn lập tức ôm một viên xích tử chi tâm giống như Tang Thần thì không có khả năng.



"Cho người khác cơ hội chính là cho chính mình cơ hội, đây không phải là chuyện gì xấu." Nhiễm Nhan chậm rãi nói.
Tiêu Tụng kìm chế không được vui mừng trong nội tâm, duỗi tay đem Nhiễm Nhan ôm vào trong lòng, hắn dùng sức cực nhẹ, cố tình tránh đi cánh tay bị thương của nàng.
Lấy hiểu biết sau khi quan sát của Tiêu Tụng đối với Nhiễm Nhan, nàng không phải là một người dễ xúc động, cũng không phải một người nơi nơi lưu tình, nếu đã làm ra quyết định này, khẳng định là đã thông qua suy nghĩ cặn kẽ.
Cái ôm này cũng không lâu, chỉ ngắn ngủn năm giây Tiêu Tụng liền lưu luyến buông ra.
"Bất quá chuyện này có kỳ hạn nửa năm thôi." Nhiễm Nhan lại bổ sung một câu.



Theo Nhiễm Nhan phân tích, tình yêu, đơn giản chính là hai loại hormone bất đồng sau khi tiếp xúc phát sinh biến hóa, tựa như thực nghiệm hóa học, có hormone trời sinh liền hấp dẫn nhau, một khi có tiếp xúc lập tức phát sinh biến hóa, cũng có rất nhiều hormone phải thông qua thời gian dài tiếp xúc và dung hợp, mới sinh ra biến hóa. Nhưng lâu dài hay không lâu dài, cùng với quá trình biến hóa lại không có quan hệ gì nhiều.
Tiêu Tụng là người không tồi, Nhiễm Nhan đối với hắn dần dần đã không còn cảm giác bài xích lúc đầu, nàng muốn biết lại qua một thời gian nữa, giữa hai người có thể cũng phát sinh biến hóa như kỳ vọng hay không.
"Nửa năm cũng tốt." Chuyện này rất khó nói, Tiêu Tụng cho dù nắm chắc trong tay cũng không thể đảm bảo Nhiễm Nhan trong vòng nửa năm sẽ sinh tình với hắn. Nhưng có câu 'có chút ít còn hơn không', có vẫn luôn tốt hơn không có.
Hai người mới nói được vài câu, đã bị Nhiễm Mỹ Ngọc cắt ngang, "Tiêu lang quân, nghe nói ngươi phải rời thuyền ở Giang Ninh?"
"Đúng vậy." Tiêu Tụng hơi cúi đầu thi lễ.



Tiêu Tụng khách sáo vài câu với Nhiễm Mỹ Ngọc, thuyền đã cập bờ. Đồ vật của Tiêu Tụng rất ít, tổng cộng cũng chỉ có một bộ quan phục, hai bộ thường phục, còn lại tất cả đều là công văn.
Đúng lúc vừa mới sập tối, bến tàu Giang Ninh vẫn còn rộn ràng nhốn nháo, chủ yếu là thuyền ngừng để dỡ hàng, trên bến tàu cũng đều là lao công khuân vác.
Nhiễm Nhan và Nhiễm Mỹ Ngọc đứng bên rào chắn, nhìn theo Nhiễm Vân Sinh tiễn Tiêu Tụng và Lưu Thanh Tùng rời thuyền, thẳng đến khi người chèo thuyền lên tiếng ra hiệu xuất phát lần nữa, Nhiễm Mỹ Ngọc mới thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, "Hồ mị tử!"
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, Nhiễm Nhan chưa bao giờ dính dánh đến ba chữ này, đột nhiên bị đội lên cái danh hào như vậy, không khỏi nhàn nhạt mà phun ra hai chữ, "Mới nha!"
Những người bị mắng là "Hồ mị tử" Nhiễm Mỹ Ngọc gặp qua đều có đủ loại phản ứng, lại chưa thấy qua phản ứng nào như của Nhiễm Nhan, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của Nhiễm Nhan mà nhất thời quên mất sau đó muốn nói cái gì.



Thuyền đã rời đi bến tàu Giang Ninh một lúc lâu, Tiêu Tụng vẫn đứng ở chỗ bóng tối nhìn theo.
Lưu Thanh Tùng từ phía sau hắn ló đầu ra, duỗi cổ theo ánh mắt Tiêu Tụng nhìn về con thuyền trôi trên mặt sông, ho khan một tiếng, "Cửu Lang a! Ta không muốn giội nước lã, nhưng lấy kinh nghiệm trà trộn tình trường nhiều năm của ta, cùng với tổng kết phân tích sau khi duyệt qua vô số sách vở..."
Khựng lại một chút, thấy Tiêu Tụng cũng không ngăn cản hắn nói tiếp, liền yên tâm tiếp tục nói: "Trong vô số câu chuyện, nam chính bình thường đều mang khí phách toàn thân, có loại coi rẻ hết thảy, bao gồm khí thế của nữ nhân vật chính, bình thường mấy tuấn tiếu lang quân từ lúc bắt đầu liền si tình bất hối, không phải pháo hôi thì là nam phụ."
Lưu Thanh Tùng đã sớm cùng Tiêu Tụng giải thích qua mấy từ ngữ như "pháo hôi" linh tinh, bởi vậy để lý giải thì cũng không mất quá nhiều sức lực.
"Bớt nói với ta mấy chuyện trong thoại bản đi." Tiêu Tụng phất tay áo bỏ đi, vừa đi vừa nói: "Trong lịch sử từ xưa đến nay, ta không gặp ví dụ nào như vậy, mấy thứ tào lao đó đều là bút tích của ngươi đi."
"Hắc, ta thật đúng là không phải nói bừa, Cửu Lang có biết trên phố đều gọi ta là không?" Lưu Thanh Tùng hỏi.
Tiêu Tụng không mặn không nhạt mà đưa qua một ánh mắt miễn cưỡng quan tâm, Lưu Thanh Tùng liền vui sướng nói: "Bấm tay tính toán, biết trước một ngàn năm sau, trên phố nhân xưng Lưu bán tiên."
"Nửa năm trước ngươi nói danh hiệu trên phố của mình là Đại Đường tiếu lang trung, bốn tháng trước là ngọc diện thần y, ba tháng trước là người bạn của chị em phụ nữ, trong vòng mười mấy năm danh hiệu của ngươi hầu như đổi mỗi tháng, có bao nhiêu cái có thể tin?" Tiêu Tụng tâm tình tốt, cũng không chấp nhặt cùng Lưu Thanh Tùng.
"Ngươi trước khi gặp được Nhiễm Thập Thất Nương là mang khí thế cỡ nào a! Aizzz...! Mỹ nhân kiều diễm như vậy, làm cho vô số anh hùng phải khom lưng." Lưu Thanh Tùng hỏi một đằng trả lời một nẻo mà thở dài.



Dừng một chút, lại hỏi: "Sau khi tới Trường An, ngươi không thể lại đem Tang Thần trói tiếp đi?"
Đối với kiểu Lưu Thanh Tùng nhảy từ chuyện này qua chuyện khác như vậy, Tiêu Tụng sớm đã thấy nhiều thành quen, nghe thấy vấn đề này, hắn quyết định im miệng không nói: cho Lưu Thanh Tùng tò mò chết đi.
Dọc theo đường đi nhìn hắn cồn cào ruột gan khá lâu, Tiêu Tụng mới cười như không cười nói: "Muốn biết sao? Muốn biết liền thành thật khai ra ngươi khi nào đã cùng Thập Thất Nương ngâm 'Quan sơn nguyệt'?"
Lưu Thanh Tùng vỗ ót một cái, trong lòng vô cùng hận a! Đều là tai họa do Nhiễm Nhan chọc ra, ngươi nói ngươi không có việc gì lại đi ngâm thơ làm cái gì a! Ngâm rồi thì thôi đi, nói đại là mình làm không phải xong rồi sao? thế nào cũng phải đẩy cho hắn!



Nhiễm Nhan đẩy đến thuận tay, nhưng khổ lại là Lưu Thanh Tùng, tính tình Tiêu Tụng chính là không đạt tới mục đích thì thề không bỏ qua, hơn nữa còn không từ thủ đoạn, có thể dự kiến chuỗi ngày sau này của hắn có bao nhiêu gian nan.



Gió trên sông thổi đến sau nửa đêm liền dịu lại, ánh trăng 16 tháng Tám cực kỳ sáng, sương mù loãng bớt đi, tốc độ thuyền bắt đầu tăng lên.
Chứng say tàu của Nhiễm Nhan đã đỡ rất nhiều, nàng rất nhanh liền tiến vào cảnh trong mơ. Trong mộng rất nhiều gương mặt quen thuộc biến hóa đong đưa trước mắt, Tiêu Tụng, Tô Phục, Tang Thần, Lý Khác...còn có rất nhiều gương mặt khác chưa từng gặp qua, đến gần Trường An từng chút, khuôn mặt những người này lại quét đến.



Ngày kế tỉnh mộng, Nhiễm Nhan biết những gương mặt xa lạ đó, bất quá là những người nàng căn cứ từ ghi chép lịch sử mà tưởng tượng ra. Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Trình Giảo Kim v.v., Đường triều có quá nhiều nhân vật phong vân, nghĩ đến sắp có thể có cơ hội thấy được chân dung của những người này, trái tim luôn bình tĩnh của Nhiễm Nhan cũng nổi sóng lớn.
"Nương tử, có muốn rửa mặt không?" Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan tỉnh, liền hỏi.
Nước sạch có thể sử dụng ở trên thuyền rất ít, bởi vậy có thể bớt được thì bớt, không cần phải rửa mặt mấy lần một ngày.
"Đánh răng súc miệng đi, mặt thì không cần rửa." Nhiễm Nhan nói.
Vãn Lục nghe lời, liền cùng Tiểu Mãn đi xuống khoang dưới bưng nước.
Tiểu Mãn là người Cao thị đưa đến thôn trang, khế bán mình cũng nằm trong tay Cao thị, lại không biết là xuất phát từ ý tưởng gì, Cao thị thế mà lại đem khế bán mình của nàng ta giao cho Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan nhất thời nghĩ chưa ra có nên tiếp tục tin tưởng Tiểu Mãn hay không, nên để nàng ta tạm thời không cần hầu hạ bên người.
Rửa mặt xong, Nhiễm Nhan liền lên boong thuyền ngắm cảnh.
Càng đi về hướng bắc, trời càng thêm rét lạnh, gió sông đã có chút mùi vị thấu xương, Nhiễm Nhan khép áo choàng, nhìn kiến trúc dần dần thay đổi ở hai bên bờ sông, Nhiễm Nhan cảm thấy, phảng phất như tửu quán Hồ cơ, tiên y nộ mã, Trường An nồng nhiệt phóng khoáng kia đã dần dần kề bên cạnh nàng.



Sơn hà thiên lý quốc


Thành khuyết cửu trùng môn


Bất đổ hoàng cư tráng


An tri thiên tử tôn


...


Tam điều cửu mạch lệ thành ôi,


Vạn hộ thiên môn bình đán khai.


Phức đạo tà thông Chi Thước quán


Giao cù trực chỉ Phượng Hoàng đài


...


(Đế Kinh Thiên – Lạc Tân Vương)
Quyển nhị - Đế kinh phú


Hoa lạc đạp tẫn du hà xứ,


Tiếu nhập Hồ cơ tửu tứ trung.