Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 163: Bẫy rập



"Không sai, chuyện này có quan hệ gì sao?" Tống huyện úy mặc dù mới vừa rồi nghe không hiểu những thuật ngữ nghiệm thi Nhiễm Nhan nói, nhưng nhìn thái độ của Lưu Thanh Tùng, hắn cũng không dám trì hoãn.
"Trên người người chết có hình xăm không?" Nhiễm Nhan cẩn thận đánh giá toàn bộ thi thể, ánh mắt lưu luyến ở chỗ dính rất nhiều máu.
Lưu Thanh Tùng liếc mắt nhìn thi thể phanh bụng kia một cái rồi nói: "Phần lưng ít vết thương, không có phát hiện hình xăm, tứ chi và bụng bị tổn thương nghiêm trọng, lượng máu quá nhiều, phải rửa sạch rồi mới có thể thấy rõ, đặc biệt là bụng và cánh tay"
Người lúc bị tập kích, nếu thật sự không thể tránh né, thì sẽ theo bản năng dùng tay để ngăn cản công kích, cánh tay của thi thể này cả xương cốt cũng đã vỡ vụn, căn bản nhìn không thấy có hình xăm hay không.
Nhiễm Nhan châm chước một chút, hỏi Tống huyện úy: "Nghe nói khất cái kia là chết ở một cái hẻm sâu, sắc trời tù mù, mưa tầm tã, vị tú nương kia là như thế nào lại phát hiện ra thi thể khất cái?"
Tống huyện úy đáp: "Vị tú nương này có tâm địa thiện lương, vẫn luôn tiếp tế Lưu Vấn, nàng hôm ấy thấy trời mưa lớn, sợ Lưu Vấn không có chỗ trú mưa, liền mang dù cho hắn, không ngờ lại chỉ nhìn thấy một khối thi thể chết đi đã lâu."
Lưu Thanh Tùng vẫn không tham gia vào cuộc đối thoại của hai người, mà sai người dùng vải trắng ngăn xung quanh thi thể, bắt đầu rửa sạch thi thể.



Chuyện về tú nương kia, nói như thế xem ra không có gì khả nghi, Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, "Tú nương bao nhiêu tuổi? Tướng mạo như thế nào? Có gia thất hay không? Có quan hệ gì với Lưu Vấn?"
Trong mắt Tống huyện úy hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng vì mặt mũi Lưu Thanh Tùng vẫn đáp: "Tú nương kia tên là La Linh, ước chừng 24-25 tuổi, đến nay chưa có hôn phối, tướng mạo năm 18 tuổi cũng không kém, bất quá hiện giờ đã là gái lỡ thì. Trong nhà có tổ mẫu hơn 80 tuổi, tổ tôn hai người sống nương tựa lẫn nhau, theo lời hàng xóm, Linh nương cũng không quen biết Lưu Vấn, bố thí đồ ăn chỉ là xuất phát từ hảo tâm."
Nhiễm Nhan gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt mà nói một câu, "Ba người chết, trong đó có hai người đã từng là ngục tốt."
Thoát khỏi tiện nghiệp lại không có tiện tịch, cho nên cũng không khó khăn, nhưng cũng không phải là một việc dễ dàng, hai người chết đã từng là ngục tốt xấp xỉ tuổi nhau, có thể cũng thoát khỏi tiện tịch cùng năm hay không?



Lặng im một lúc lâu sau, Nhiễm Nhan bỗng nhiên hỏi: "Ngươi nói người chết tên Phùng Triệu này đã phát chút tài nhỏ, mới có thể thoát khỏi tiện tịch, như vậy người chết ở khách điếm kia, có phải cũng bởi vì phát tài mới thoát khỏi tiện nghiệp hay không?"
"Đúng thì sao? Người kết phường buôn bán kiếm tiền thoát khỏi tiện tịch chỗ nào cũng có, chuyện này rất kỳ quái sao?" Vẻ không kiên nhẫn của Tống huyện úy đã lộ ra, mặc dù biểu hiện của Nhiễm Nhan khác với nương tử bình thường, hắn cũng không cảm thấy nàng có thể giải thích được gì về vụ án này.
Nhiễm Nhan thấy biểu tình của hắn, cảm thấy mình có nói cái gì nữa cũng chỉ phí công, nên cũng không tự tìm mất mặt, lẳng lặng mà bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.



Vãn Lục ở một bên đã ói cả mật ra, nhưng vẫn không ngừng nôn khan.
Ánh trăng rất đẹp, bầu trời đầy sao, nếu không có vị tanh tưởi nồng nặc trong gió, thật ra là chỗ thưởng cảnh đêm không tồi.
Tiếng cây đuốc bập bùng, thỉnh thoảng còn có thanh âm buồn nôn của Vãn Lục.
"Nhiễm Nhan, mau tới đây xem." Lưu Thanh Tùng đột nhiên rống to một tiếng, làm nha dịch chung quanh hoảng sợ giật bắn mình.
Nhiễm Nhan bước nhanh qua, Lưu Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cầm cánh tay nát bét của thi thể lên, dùng cái nhíp nhẹ nhàng đẩy đẩy lớp da gần như bị phá hủy, "Nhìn thấy gì không?"
Trên da thịt bị tàn phá dính trên xương, đã được Lưu Thanh Tùng rửa ráy sạch sẽ, có thể thấy rõ hoa văn màu lục lam, "Là hình xăm. Có thể nhìn ra là hình gì không?"
Lưu Thanh Tùng lắc đầu, "Khuỷu tay bị chém ít nhất bảy tám lần, hình xăm lại không lớn, có thể tìm ra mảng da này đã rất không dễ dàng."
Tống huyện úy cũng theo tới, nghe nói trên thi thể này cũng có hình xăm, bỗng nhiên nhớ tới lời Nhiễm Nhan nói vừa rồi: Ba người chết, trong đó có hai người đã từng là ngục tốt.
Lập tức Tống huyện úy vội vàng gọi: "Người đâu?"
"Có" một bộ đầu theo tiếng.
"Đi huyện nha tra danh sách một chút, Phùng Triệu và Trương Huyễn khi nào thì rời nha môn? Sau khi tra được, lại tra lúc hai người bọn họ còn ở nha môn, có những vụ án nào, trong phòng giam đang nhốt người nào." Hiện tại có thể tra được cũng chỉ có bấy nhiêu, Tống huyện úy có chút sốt ruột, Phùng Triệu chính là người của Lạc Dương Phùng thị, cho dù không phải trực hệ, nhưng nghe nói hắn ở Lạc Dương sống thật sự không tệ, được Phùng lang quân nhìn với con mắt khác...
Nhiễm Nhan lại có vài phần xem trọng Tống huyện úy, thì ra hắn cũng không hồ đồ, còn biết có thể là oan án của rất nhiều năm trước tạo thành màn trả thù ngày hôm nay.



Nghiệm thi xong, Lưu Thanh Tùng nhanh chóng viết xuống nghiệm trạng, giao cho Tống huyện úy, rồi cùng Nhiễm Nhan lên xe rời đi.
Vãn Lục đã phun đến kiệt sức, lên xe ngựa liền hôn mê luôn, Nhiễm Nhan bắt mạch cho nàng, thấy không có gì trở ngại, mới hỏi: "Ngươi có giải phẫu không?"
"Ta sao có thể tự động làm loại chuyện này!" Lưu Thanh Tùng lập tức thề thốt phủ nhận, bất quá lại nói: "Dạ dày hắn đều rớt đầy đất, ta bất quá là lúc nhét trở về giúp hắn, thuận tiện mở ra nhìn xem."
Lưu Thanh Tùng nói, sắc mặt cũng có chút khó coi, hôm qua Nhiễm Nhan nói với hắn thông qua vật bên trong dạ dày để tìm kiếm manh mối, hắn hôm nay liền gấp không chờ nổi mà thực nghiệm, kết quả sau khi cắt ra dạ dày của thi thể, hắn quả thực cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Lúc ấy hắn liền đối với Nhiễm Nhan bắt đầu cảm thấy kính nể tự đáy lòng, cái chức nghiệp pháp y này thật không phải là để thường nhân làm.
"Có phát hiện gì?" Nhiễm Nhan rất có hứng thú hỏi.
Lưu Thanh Tùng cưỡng chế cảm giác không khoẻ, nói: "Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy bị dọa cho nhảy dựng, Phùng Triệu này cũng rất biết ăn! Hơn nữa đồ tốt đầy người, đồ ăn phần lớn đều còn nguyên, lại nồng nặc mùi rượu. Vật trong dạ dày có thể nhận ra là một món chim cút nướng sống, tên là "Trợ đầu xuân", đây là một trong những món ăn có quy cách cao nhất trong các yến hội."
Ánh mắt Nhiễm Nhan sáng lên, đôi mắt luôn trầm tĩnh ẩn ẩn kích động và hưng phấn, "Nói như vậy, hắn là ở trấn trên dùng xong cơm, sau đó liền đến nơi này, không đến nửa canh giờ liền ngộ hại?"
Gần đây không có huyện nào lớn hơn, nửa canh giờ, cho dù ngay sau ăn xong cơm chiều từ Lạc Dương một đường giục ngựa phi nhanh đến đây, cũng không kịp, chỉ có thể là dùng cơm ở trong trấn, nhưng huyện Tụ Thủy cũng không lớn, bữa tiệc lớn này, Phùng Triệu nếu không phải ăn ở tửu lầu nào đó thì cũng là làm khách ở một nhà giàu có, tra cũng không khó.
Đây đúng là một manh mối đủ để gây phấn chấn.



"Có muốn nói việc này cho Tống huyện úy không?" Lưu Thanh Tùng nói.
Nhiễm Nhan lùi về vách xe, hờ hững nói: "Tùy ngươi."
Nàng hiện tại đã càng ngày càng khuyết thiếu tinh thần trọng nghĩa, chẳng qua là đem chuyện này coi như một câu đố để tống cổ thời gian, ở Đại Đường, không có mục tiêu để nỗ lực cho tương lai cùng với cảm xúc phiêu bạc này, đã làm nàng cảm thấy càng ngày càng mê mang, bản thân dần dần bị lạc đường.
Ngay cả Lưu Thanh Tùng cũng nhìn ra cảm xúc của nàng, "Ngươi không nói muốn chinh phục Đại Đường sao, sao nhanh như vậy đã hành quân lặng lẽ rồi?"
Nhiễm Nhan nhướng mắt liếc hắn một cái, "Lúc ngươi bình thường, cũng không khó ưa lắm."
Vãn Lục mơ mơ màng màng tỉnh lại, ở trên xe lắc lư, lại muốn bắt đầu phun, lập tức vội vàng kéo một cái bát không biết dùng làm gì trong xe, ôm ở trước mặt mà phun mãnh liệt.
"Uy, ta khi nào không bình thường hả?" Lưu Thanh Tùng chống tay trên cái rương, ra vẻ nhu nhược, "Ngươi là trụ cột chống đỡ tinh thần cho ta sống sót, cũng không thể nhanh như vậy liền đổ a! Cho dù sông cạn đá mòn, thương hải tang điền, Nhiễm pháp y ngươi nhất định phải sừng sững không ngã như trụ chống trời! Ta đây toàn phải dựa vào ngươi."
Vãn Lục nôn mửa càng thêm lợi hại, hữu khí vô lực mà ngẩng đầu nói: "Lưu y sinh, nương tử nhà ta chống không được trời của ngài, ngài vẫn nên bỏ tâm tư đó đi! Ụa..."



Lúc xe ngựa sắp đến khách điếm, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Một lát sau, ngoài xe có người nói: "Lưu y sinh, huyện lệnh cho mời Lưu y sinh cùng với lệnh sư."
Chức Huyện lệnh ở trên Huyện úy, đây còn chưa được bao lâu, cái chết của Phùng Triệu đã kinh động đến huyện lệnh? Lưu Thanh Tùng vén mành lên, thấy là một bộ đầu quen mắt, liền nói: "Là việc công hay là việc tư?"
"Vụ án mấy ngày gần đây liên lụy rộng, huyện lệnh muốn thỉnh giáo nhị vị, tất nhiên là việc công, chỉ là huyện lệnh có công vụ quấn thân, không thể tự mình đi thỉnh nhị vị, mong thứ lỗi." Bộ đầu chắp tay nói.
Lưu Thanh Tùng liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy nàng không phản đối, liền nói: "Dẫn đường đi."
"Dạ."



Xe ngựa quẹo lại, đi về hướng thành đông.
"Xem ra Phùng Triệu này bối cảnh rất thâm a!" Lưu Thanh Tùng chậc lưỡi nói.
Nhiễm Nhan dựa vào vách xe híp mắt dưỡng thần, chậm rãi nói: "Phùng Triệu bối cảnh có thâm nữa cũng có thể thâm bằng ngươi sao?"
Đây là ngụ ý, huyện lệnh thỉnh Lưu Thanh Tùng qua chắc không chỉ về vụ án, chẳng qua là nương theo vụ án để lấy quan hệ với Lưu Thanh Tùng thôi.
"Bên dưới đại thụ quả thật rất mát mẻ a!" Lưu Thanh Tùng mang vẻ mặt ái muội cười nói: "Kỳ thật gốc đại thụ này đặc biệt nguyện ý để ngươi dựa vào, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ngươi muốn dựa vào chỗ nào cũng được."
"Phải không?" Nhiễm Nhan không để tâm, nàng biết Tiêu Tụng có ý với nàng, nhưng nàng cũng chưa bao giờ quá tự tin, gặp gỡ vài lần mà thôi, có thể sinh ra cảm tình sâu nặng gì? Hoàn toàn không có đạo lý.
Ở cổ đại, nam nhân thích một nữ nhân, đương nhiên sẽ che chở nàng, nhưng nếu phải làm một món đồ phụ thuộc, Nhiễm Nhan tình nguyện ở vậy.
"Ta thấy Cửu Lang đối với ngươi rất để bụng, ta biết xưa đâu bằng nay, nhưng hoàn cảnh cũng không giống nhau, ngươi không phải nói ta nhận không rõ sao, ngươi kiên trì như vậy, có phải cũng coi như là nhận không rõ hiện thực hay không? Nhập gia tùy tục mà..." Lưu Thanh Tùng mang bộ dáng người từng trải.
Nhiễm Nhan mở mắt, nhìn hắn nói: "Nhập gia tùy tục? Ngươi định tam thê tứ thiếp là chuyện của ngươi, muốn ta cùng với nữ nhân khác chung chồng, tuyệt đối không thể."
"Ta mới không cần." Lưu Thanh Tùng rống như quỷ rống, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết cung tâm kế gì đó sao? Nữ nhân lúc cơ khát mãnh liệt như sài lang hổ báo, ta thứ nhất không muốn hậu trạch cháy, thứ hai không muốn tinh tẫn nhân vong, quan trọng nhất là người bình thường cũng không thể tam thê tứ thiếp a."
Nhiễm Nhan tu dưỡng cho dù có tốt đẹp nữa, cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt với hắn, khinh thường nói: "Chủ yếu là lý do cuối cùng đi."


Lưu Thanh Tùng âm thầm cảm thấy năng lực bát quái của mình bị thuyên giảm, đụng tới Nhiễm Nhan, vẫn luôn bị nàng dẫn trước đề tài.
Xe ngựa dần dần chậm lại, bên ngoài xe truyền vào thanh âm của bộ đầu, "Lưu y sinh, đã tới huyện nha."
Lưu Thanh Tùng thuận tay đẩy ra mành nhìn thoáng qua, phát hiện xe ngựa đã vào trong một cái nhà, bố trí tuyệt đối không phải là huyện nha. Hai bên xe ngựa đứng hai hàng đại hán mặc hắc y, người nào cũng uy vũ bất phàm, không phải nha dịch bình thường có thể so sánh.
Nhiễm Nhan phát hiện sắc mặt Lưu Thanh Tùng khẽ biến, không khỏi đưa mắt dò hỏi.
Lưu Thanh Tùng dùng khẩu hình nói: Có thể là bẫy rập.