Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 167: Ngươi sao bây giờ mới đến



Hắc y nhân vung tay lên, sáu bảy tráng hán liền vọt lại, không cho một cơ hội thở dốc nào.
Lưỡi đao lóe hàn quang vút qua tóc mai của Nhiễm Nhan, trong lòng Nhiễm Nhan biết bọn họ đã hạ sát tâm, lập tức vừa tránh né đao kiếm vừa giương giọng nói: "Trang Doãn bị ta hạ độc, ngươi dám giết ta, vừa lúc kéo hắn chôn cùng."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Nhiễm Nhan rõ ràng cảm giác được công kích của hắc y nhân chậm lại, người cầm đầu nọ đứng yên bên cạnh một lúc lâu.
Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng đây cho bọn hắn bắt lấy, nàng đã sớm phát hiện những khe hở của hàng rào trong suối nước không nhỏ, một tráng hán có thể không chui lọt, nhưng nàng có thể chui qua.
Đúng lúc này, giữa trời đêm vang lên tiếng huýt gió bén nhọn, thanh âm lúc dài lúc ngắn, như là loại tín hiệu nào đó.
Hắc y nhân đều khựng người lại, Nhiễm Nhan nhân lúc này, chạy đến bên dòng suối. Mới vừa rồi cách khá xa, trên dòng suối phản xạ ánh trăng, thoạt nhìn tưởng cạn, hiện tại tới gần mới phát giác vậy mà nhìn không thấy đáy.
Hắc y nhân cầm đầu phản ứng trước tiên, giương giọng nói: "Có người vào trang không cần cọ xát, cứ diệt khẩu."
Hắn vừa nói xong những lời này, Nhiễm Nhan cắn răng một cái từ trên bờ cao một trượng nhảy thẳng vào trong nước.
'Ùm' một tiếng, bọt nước bắn lên, dưới nước tràn ra một đóa hoa máu, rồi nhanh chóng khôi phục tĩnh lặng.
"Thủ lĩnh?" mấy người đứng trên bờ chần chờ không biết có cần nhảy vào nước truy bắt người hay không.
Người cầm đầu quay đầu nhìn thoáng qua ánh lửa càng lúc càng gần, quyết đoán nói: "Không kịp rồi, rút lui."
Những người còn lại nghe được mệnh lệnh, nhanh chóng trèo tường nhảy ra ngoài viện.



Nhiễm Nhan rơi vào dòng nước lạnh băng thấu xương, ngực vô cùng đau đớn, máu tanh ngọt không chịu khống chế mà phun thẳng ra ngoài, những chỗ bị cào rách dưới chân cũng đau, Nhiễm Nhan trong lúc còn ý thức, biết có thể là bị cú nổ mạnh vừa rồi gây tổn thương rồi.
Bóng tối cứ một đợt một đợt mà quét tới, ở trong nước không ngừng chìm nổi, Nhiễm Nhan muốn chụp lấy hàng rào để ổn định thân mình, đáng tiếc lúc này sức lực cả người nàng cũng không thắng nổi dòng nước chảy xiết, chỉ có thể thả trôi theo dòng nước về phía hạ du.
Hiện tại Nhiễm Nhan chỉ có thể kiệt lực mà bảo trì tỉnh táo, nàng nhớ rõ phía trước không xa có một cái hồ nước.
Nhiễm Nhan nín thở, thường xuyên dùng sức nổi lên mặt nước để hô hấp, động tác cứ quán tính mà lặp lại như vậy, nàng trong mơ mơ hồ hồ liền nghĩ, nếu nàng ngất xỉu bây giờ, sáng sớm ngày mai có thể có ai phát hiện một khối nữ thi ở hồ nước hay không, nếu có khả năng đó, vẫn là nhanh chóng vớt lên hoả táng, đừng chờ đến nhiều ngày sau mới phát hiện một người cực kỳ mập mạp màu xanh đen...



Còn có dòi bọ gì đó nữa...vô cùng đáng ghét...



Cả người đau đớn, Nhiễm Nhan dùng chút ý thức còn sót lại cố chống chọi với cảm giác choáng váng của thân thể. Ở trong nước, nàng đã mất đi khái niệm thời gian, phảng phất như chỉ mất một lúc, lại như đã qua nửa ngày, mới cảm thấy dòng nước quanh thân dần dần chậm lại.
Nhiễm Nhan sặc nước, phát hiện mình có thể đã uống phải không ít nước, nàng giãy giụa dùng hết sức lực toàn thân, một tay bơi về hướng bờ. Nhiễm Nhan không thích ngồi thuyền, không phải là sợ nước, mà ngược lại nàng bơi rất tốt, môn thể thao yêu thích nhất trước kia chính là bơi lội.
Không biết dùng bao nhiêu sức lực, đầu ngón tay mới chạm được lá cỏ, Nhiễm Nhan vội vàng duỗi tay bắt lấy.
Cỏ khô hết sức yếu ớt, vừa tóm lấy liền đứt ra, Nhiễm Nhan không chút nào nhụt chí, chịu đựng không khỏe trong thân thể, cùng trước mắt từng đợt biến đen, cắn răng từng chút một mà bơi về phía trước, rốt cuộc cũng bắt được một đám lá cỏ được coi là cứng cáp.
Nhiễm Nhan thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại phát giác nhiệt lượng trong thân thể đang dần xói mòn, đầu cũng vô pháp ngăn chặn từng cơn choáng váng, Nhiễm Nhan suy đoán bản thân có thể là mất máu quá nhiều.
Hiện tại cách sáng suốt nhất là leo lên bờ rồi lập tức cầm máu, nhưng nhìn cái bờ cao ba thước, nàng cảm thấy xa xôi như không thể với tới.
Trên thực tế, không phải chỉ là cảm giác của Nhiễm Nhan, dù là một người thân thể bình thường, dưới tình hình không có sự giúp đỡ của ngoại lực cũng rất khó bò lên trên cái bờ bị gọt thẳng tắp này, đừng nói là Nhiễm Nhan hiện giờ chỉ có một tay có thể dùng lực, lại còn đang trong tình trạng hư thoát.
Nhiễm Nhan ngửa đầu nhìn lan can bên trên, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, vội vàng cởi xuống đai lưng của mình.



Đai lưng bằng lụa hơi mỏng quấn mấy vòng trên người, kéo hết ra ước chừng dài hơn một mét, cùng dây váy nối lại được chừng hai mét. Nhiễm Nhan nhanh chóng buộc một đầu bên dưới nách mình, đầu còn lại thì cột vào một cái bình sứ, sau đó dùng sức ném qua lan can, để nó rơi xuống tới.
Nhiễm Nhan giữ chặt một đầu, nâng thử thân mình lên, xác nhận cho dù nàng có hôn mê đi, phần đầu cũng sẽ không bị chìm vào trong nước, mới cột chắc phần đầu dây còn lại trên eo mình.
Làm xong hết thảy, Nhiễm Nhan đã hoàn toàn không còn một tia sức lực nào.
Nàng có thể làm, chính là tận lực tăng khả năng sống sót cho bản thân, còn có sống được hay không, phải xem Vãn Lục bọn họ có kịp thời lại đây hay không.
Gió xuyên qua y phục ướt, đâm vào làn da, đau đến có chút chết lặng, Nhiễm Nhan cuối cùng cũng không chống đỡ được sự mỏi mệt và trọng thương cùng nhau công kích, hôn mê bất tỉnh.



Trong thiên địa mênh mang, một mảnh trắng xoá, Nhiễm Nhan chân trần đứng trên nền tuyết đầy trời, phảng phất như đã đứng cả một năm, cả người lạnh cứng, giống như một khối bia đá đứng sừng sững. Tầm mắt Nhiễm Nhan như đang ở phía chân trời, nhìn lại chính mình, lại rõ ràng cảm nhận được rét lạnh cô độc.
Có một nam nhân thân hình cao lớn từ phía sau đem nàng ôm vào trong ngực, ấm áp nháy mắt bao bọc lấy nàng, hai chân nàng xoa vào nhau, muốn quay đầu lại nhìn hắn, nam nhân lại một tay đem nàng ôm ngang vào ngực, khoanh chân ngồi trên mặt tuyết, bàn tay to ấm áp bao bọc lấy chân nàng.
Trong nháy mắt, toàn bộ ủy khuất của Nhiễm Nhan đều tràn lên trong lòng, thanh âm nghẹn ngào trách cứ hắn: "Ngươi sao bây giờ mới đến!"
Động tác của nam nhân dừng một chút, thanh âm khàn khàn khô khốc, lại mang theo nhàn nhạt ý cười, "Ừ, ta đã tới chậm, về sau ta đem ngươi buộc ở trên đai lưng, đi chỗ nào cũng mang theo."
"Vì sao không phải là ôm trong ngực?" Nhiễm Nhan nhíu mày ép hỏi.
Nam nhân cười ra tiếng, "Được, ôm trong ngực."
Nhiễm Nhan mày nhíu chặt, nàng đã bình tĩnh lại, cho nên không khỏi nghĩ, mình vì cái gì sẽ hỏi mấy câu kỳ quái này, thầm nghĩ chẳng lẽ đúng là tịch mịch lâu rồi, lại mơ mộng hão huyền như vậy. Nàng tuy nghĩ vậy, người lại chui rút vào lồng ngực ấm áp kia, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi là ai?"
Động tác của nam nhân lại dừng một chút, thanh âm khàn khàn cười nói: "Nằm mơ còn cảnh giác như vậy."
"Đúng vậy, ta cũng biết là mình đang nằm mơ..." Nhiễm Nhan dán vào lồng ngực to lớn ấm áp của hắn, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, lẩm bẩm vài câu, không ngờ lại ngủ mất.
Giấc ngủ này ngủ đến ấm áp thơm ngọt, không có nằm mơ.



Cũng không biết ngủ bao lâu mới tỉnh lại, Nhiễm Nhan mở mắt, trong mông lung thấymột gương mặt tuấn lãng như điêu khắc, nàng ngẩn ra một chút, chợt nghĩ đến cảnhtrong mơ kia. Lại tập trung nhìn kỹ, nam tử kia dựa vào mép giường, một tay chốngđầu, tóc đen hỗn độn búi thành một búi trên đỉnh đầu, vài sợi tóc thưa thớt rơitrên trán và gò má, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, trên hàm dưới còn lún phún râu.
Nhiễm Nhan ngơ ngác mà nhìn một lúc lâu sau, mới nhận ra người này vậy mà lạilà Tiêu Tụng. Hắn hiện giờ không còn hình tượng ngay ngắn giỏi giang như xưa nay,mà bộ dáng lôi thôi gầy ốm cơ hồ nhìn không ra bản tôn.
Tiêu Tụng tựa hồ cảm giác được động tĩnh, chậm rãi mở mắt, cặp mắt kia đen láyphảng phất như trời sinh đã mang nhuệ khí bức nhân, lúc đối diện ánh mắt của NhiễmNhan tức khắc nhu hòa xuống rất nhiều, thanh âm khàn khàn, "Tỉnh rồi?"
"Ngươi..." Nhiễm Nhan muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra lại không biết nóinhư thế nào, chỉ hỏi: "Ngươi như thế nào đã trở lại?"