Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 173: Lòng Tư Mã Chiêu



Nhiễm Nhan hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại không để ý tới hắn, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, nàng thật sự dọa người như vậy sao? Nhớ lại, trước kia người dám đứng gần nàng ngoại trừ đồng sự thì chính là hình cảnh, hình như là rất kỳ quái...
Sấm sét nhoáng lên, chiếu sáng trong phòng. Vãn Lục và Ca Lam đi thắp đèn trong nội thất.
Một lúc lâu sau, Nhiễm Nhan mới trợn mắt nhìn Tiêu Tụng, "Ta thật sự rất đáng sợ sao?"
Tiêu Tụng cong môi lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Như vậy rất tốt."
Nhiễm Nhan tuy rằng lãnh đạm, nhưng trước nay luôn thật tình, người hiểu được nàng thì sẽ biết nàng tốt, người không hiểu, rất có khả năng sẽ bị sự thành thật của nàng làm tổn thương.



Ánh đèn ấm áp chậm rãi sáng lên, Tiêu Tụng nhìn thoáng qua khúc phổ "Quan sơn nguyệt" trên bàn, duỗi tay cầm lên, cười nói: "Lũng Bản mãn mục giai thiên nhận, duy hữu Quan sơn dĩ tú mi. Từ phía tây của Trường An một đường đi đến quan ải, rừng rậm mênh mang xanh ngút mắt, khi mặt trời mọc trên biển mây mênh mông, tuyết trắng trải ngàn dặm về phía tây, đại khí hào hùng, nhìn thấy trong lòng trống trải. Khi mưa nhỏ li ti, dòng suối róc rách, càng thêm vẻ tú lệ."
Tiêu Tụng nhìn thấy Nhiễm Nhan có chút hứng thú, đáy mắt hắn ý cười càng đậm, "Càng đặc biệt hơn, bên trong dãy núi còn có thảo nguyên, có thể cưỡi ngựa chạy băng băng, dạo chơi trên đồng cỏ, tuyệt không thể tả."
"Thật sao?" Nhiễm Nhan dĩ vãng rất ít chú ý đến các loại tin tức, mà cũng mơ hồ biết được "Quan sơn nguyệt, Nhĩ Hải tuyết" rất nổi danh.
Tiêu Tụng gật đầu, nghiêm túc nói: "Thập Thất Nương có thể suy xét cùng tại hạ đi thưởng cảnh hay không?"
"Có thể chứ?" Nhiễm Nhan là Nhiễm thị đích nữ, hiện giờ lại sắp sống nhờ ở trong nhà Tam thúc, đương nhiên không có khả năng muốn đi đâu liền đi. Nếu có thêm mấy lang quân nương tử của các môn phiệt đại tộc kết bạn cùng đi, có lẽ có khả năng, "Nhưng ngươi là Hình Bộ thị lang, không phải rất bận sao?"
"Đúng vậy, rất bận." Tiêu Tụng trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: "Bất quá, quan viên triều đình đều có thời gian một tháng nghỉ kết hôn..."
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, chợt chụp một kiện y phục bên cạnh giường ném hắn, "Âm hiểm!"
Tiêu Tụng cười sang sảng, hắn kéo y phục xuống, vội vàng đi qua kiểm tra vết thương trên tay nàng, nhìn thấy không có trở ngại gì mới nhẹ nhàng thở ra nói: "Có câu quân tử báo thù mười năm không muộn, sao một chút cũng không xem xét tình huống như vậy."
Nhiễm Nhan trừng mắt với hắn, lập tức học đi đôi với hành, nhàn nhạt nói: "Được, lời xóc hông này ta ghi sổ trước."
"Thêm lợi tức cũng có thể." Tiêu Tụng từ trên bàn rút ra một tờ giấy, đề bút viết lên một cái án tông đúng tiêu chuẩn, đại khái là vào ngày nọ tháng nọ ở trong tình huống nào đó Tiêu Việt Chi nói một câu xóc hông chọc giận Nhiễm Thập Thất Nương, có hai nhân chứng, một món vật chứng, cuối cùng là "Hung thủ" nhận tội ký tên.
Nhiễm Nhan nhìn tờ giấy này, nhịn không được nở nụ cười.
Ánh đèn màu cam trong phòng hắt ra ngoài cửa sổ, ở trong màn mưa kín trời đất lại mang vẻ ấm áp nhu hòa.



Trên đường phố trong huyện Tụ Thủy đã không còn người đi đường, rõ ràng có tiếng mưa rơi ào ào, lại cho người ta cảm giác yên lặng đến hít thở không thông.
Trước lối vào của một con hẻm chết, một bộ tố y cầm cây dù giấy cũ nát lẳng lặng đứng, nữ tử dáng người cao gầy, khuôn mặt gầy ốm. Mưa to rơi trên dù, trên mặt nàng đẫm nước, vạt áo cũng ướt sũng một mảng.
"Thập tam lang..." nàng lẩm bẩm, trên mặt hiện lên một nụ cười, "Còn ba người thôi..."
Không trung đột nhiên lóe sáng, màu trắng chiếu sáng khuôn mặt La Linh, ngay sau đó là tiếng sấm ầm vang, nàng hơi giật mình, phảng phất như mới hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn đứng ở đó một lúc lâu, mới giống như du hồn mà hướng về nhà ở thành tây bước đi.



Mưa to tầm tã, thời gian buổi chiều có vẻ rất ngắn ngủi, rất nhanh trời đã tối.
Tiêu Tụng bồi Nhiễm Nhan nói chuyện cả buổi trưa, phần lớn thời gian đều là Tiêu Tụng nói, Nhiễm Nhan thì mang biểu tình miễn cưỡng lắng nghe một chút.
Đến lúc cơm chiều, ngoài viện bỗng nhiên xôn xao, ngay sau đó Phùng huyện lệnh vội vã vọt vào, "Tiêu Thị lang! Tiêu Thị lang!"
Tiêu Tụng hơi giật mình, đứng dậy đi ra ngoài.



Phùng huyện lệnh tuy có bung dù, nhưng cả người đều đã ướt đẫm, bộc đầu cũng nhỏ nước, nhìn thấy Tiêu Tụng vội vàng nói: "Hạ quan vô lễ, xông vào viện..."
"Nói chính sự." Tiêu Tụng nhàn nhạt ngắt lời hắn.
"Dạ, dạ" trong tiếng mưa lớn Phùng huyện lệnh hầu như phải gào lên, "Hồi bẩm Tiêu Thị lang, lại chết thêm một người! Qua nhận dạng, là Vương Tứ ở Lạc Dương, chết ở trên đê mười dặm ngoài thành, bị người chém chết."
Tiêu Tụng mày kiếm nhăn lại, tia chớp sáng ngời, chiếu sáng thiên địa.
Phùng huyện lệnh đang ngửa đầu chờ chỉ thị, trong tích tắc hắn thấy khuôn mặt lạnh lùng Tiêu Tụng, phảng phất như mang khí thế vạn quân lôi đình, so với tiếng sấm ầm ầm bên tai càng đáng sợ. Lập tức nín thở, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
"Đi tới hiện trường." Tiêu Tụng lời còn chưa dứt, người đã vào trong mưa.
Phùng huyện lệnh vội vàng bung dù, đáng tiếc Tiêu Tụng cao hơn hắn một cái đầu, người cao chân dài, vài bước liền đem hắn ném ở phía sau.
Rất nhanh ngoài cửa đã vang lên tiếng vó ngựa, dần dần đi xa.



Vãn Lục đứng bên ngoài phòng, trong tay nâng một cây dù, sửng sốt một lúc lâu, nàng thật sự không thể tin được, người toàn thân mang sát khí kia là lang quân thoải mái hài hước mới vừa rồi còn cười nói trêu chọc nương tử nhà mình.
Gió lạnh thổi vào phòng, Vãn Lục run lập cập, vội vàng chạy vào nội thất, "Nương tử, Tiêu lang quân đi quá gấp, nô tỳ không kịp đưa dù."
"Vậy quên đi." Nhiễm Nhan có chút buồn ngủ, Ca Lam thấy thế liền đứng dậy đi xem Hình Nương nấu xong dược hay chưa.
Vãn Lục gác dù qua, mới thở ra một hơi, "Nương tử, ngài không thấy đâu, mới vừa rồi Tiêu lang quân rất đáng sợ. Biệt hiệu gì kia của hắn..., đúng rồi, 'Trường An quỷ kiến sầu', nô tỳ cảm thấy danh xưng này vẫn còn khách khí."
Nhiễm Nhan không để bụng nói: "Hung thủ này quá kiêu ngạo, duỗi tay bứt râu của lão hổ, hắn có thể không nổi bão sao?"
Vãn Lục gật đầu, lúc dọn dẹp án kỷ, cầm tờ 'án tông' kia hỏi: "Nương tử thứ này cất ở đâu?"
Bên môi Nhiễm Nhan nổi lên ý cười nhàn nhạt, "Để ta nhìn xem."



Mới vừa rồi nàng chỉ thoáng nhìn qua vài lần, vẫn chưa nhìn kỹ, trước mắt thoạtnhìn, án tông này viết thực sự chuyên nghiệp, trật tự rõ ràng, nhân chứng vậtchứng đều đầy đủ hết, chỉ là ở chỗ động cơ phạm tội còn chừa trống.
"Ồ, xem ra còn phải thẩm vấn một chút về động cơ phạm tội." Nhiễm Nhan thu hồiánh mắt.
Vãn Lục lẩm bẩm: "Nương tử ngày thường rất thông thấu, có chút cái này lại hồ đồ,động cơ phạm tội này còn phải thẩm vấn sao? Rõ ràng là lòng Tư Mã Chiêu ngườiqua đường đều biết, động cơ chính là: Tính toán đem nương tử lừa về nhà làm phunhân."
Nhiễm Nhan đột nhiên cảm thấy máu dâng lên, thẳng tắp vọt lên mặt, nàng ho khanvài tiếng, "Vãn Lục, ngươi về sau hàm súc chút đi."
"Nô tỳ trước kia rất hàm súc, nhưng lần trước Ca Lam kể cho nô tỳ, ngài bắt lấytay Tiêu lang quân hỏi là thổ lộ hay là đùa giỡn, nô tỳ cho rằng nương tử thíchnhư vậy mà." Vãn Lục vừa trêu ghẹo Nhiễm Nhan, vừa đem "án tông" cẩn thận cất đi,đặt chung chỗ với cây trâm hoa đào.
Nhiễm Nhan nhìn nóc nhà giả làm thi thể, thầm nghĩ Ca Lam ngày thường thoạtnhìn nghiêm trang, sao cũng bát quái như vậy?
"Nương tử..." cảm xúc của Vãn Lục bỗng nhiên hạ xuống, "Ca Lam còn có thể nóichuyện không?"
Nhiễm Nhan thu hồi tinh thần, "Dây thanh của nàng đã khôi phục đến không sai biệtlắm, hẳn là có thể phát ra âm thanh, có thể là do nàng lâu quá không nói ra,quên nên mất phát ra tiếng như thế nào, ngày thường để nàng luyện tập thêm vớingươi...lại đây, ta dạy cho ngươi..."