Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 180: Khoảng cách xa xôi nhất



Sắc trời đã tối mịt, Tiêu Tụng mà còn ngồi tiếp, chỉ sợ Hình Nương sẽ qua đuổi người, nên cũng cùng Vãn Lục rời đi.


Ra khỏi nội môn, Tiêu Tụng bỗng nhiên nói với Vãn Lục: "Trời tối rồi, ngươi một mình ra ngoài cũng không an toàn, vừa lúc ta định đi nha môn, thuận tiện sai người đem bọn họ thả ra."


Huyện nha cách nhà tù cũng khá xa, cùng Tiêu Tụng cũng không tiện đường.


Vãn Lục không nghi ngờ hắn, nghĩ đến nhân thủ trong viện cũng không đủ dùng, huống hồ nàng cực kỳ sợ Tiêu Tụng, nào dám cự tuyệt, vì thế vội vàng khom người nói lời cảm tạ, "Đa tạ Tiêu lang quân."


"Không có gì." Tiêu Tụng nhàn nhạt trả về một câu, rồi nhấc chân ra cửa.


Vãn Lục nhẹ nhàng thở ra, rồi quay vào trong.


Tiêu Tụng thấy nha dịch đang chờ ở cửa, vẫy tay gọi hắn.


Nha dịch kia thân phận thấp kém, căn bản chưa gặp qua Tiêu Tụng, nhưng thấy bào phục màu tím trên người hắn, cũng đoán ra thân phận người này, nơm nớp lo sợ mà bước lại, "Tiêu Thị lang."


"Ta hiện tại không rảnh đi nhận người, tạm thời đem bọn họ nhốt lại một đêm." Tiêu Tụng dừng một chút, lại nói: "Ta nhớ rõ gian nhà tù đối diện Trang Doãn kia rộng rãi sạch sẽ, ngươi đem hai người bọn họ chuyển tới gian đó đi."


"Tiêu Thị lang, ngài có nhớ lầm không? Nơi đó là nhà tù cho trọng phạm, cực kỳ dơ bẩn." Nha dịch nhỏ giọng vừa lấy lòng vừa nhắc nhở.


Tiêu Tụng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Ta còn chưa già, trí nhớ vẫn tốt."


Ngữ điệu bình đạm không biết vì sao lại nghe ra âm trầm, trán nha dịch kia ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng tuy không rõ ý tứ của Tiêu Tụng, nhưng cũng không dám hỏi lại, nghĩ thầm ngài nói cái gì thì là cái đó, cùng lắm thì đổi một gian sạch sẽ là được.


Tiêu Tụng nhìn tên nha dịch một cái, sao có thể không rõ suy nghĩ của hắn, mới nói: "Ta nói chính là gian đối diện Trang Doãn kia, nếu ngày mai ta thấy không phải hậu quả ngươi tự hiểu."


Hắn nhàn nhạt bỏ xuống những lời này, khoanh tay đi về phía nha môn.


Nha dịch nhìn theo bóng dáng Tiêu Tụng, nhỏ giọng nói thầm: "Trang Doãn kia toàn thân đã sắp nát ra rồi, cả ta cũng không dám nhìn, vì cái gì lại muốn đem người nhốt ở đối diện hắn chớ!"


Chẳng lẽ là hai người này đã đắc tội Tiêu Thị lang? Nha dịch mang vẻ mặt khó hiểu mà chạy chậm quay lại nhà tù, cho bọn họ chuyển chỗ.


Vãn Lục trở về viện, liền nhìn thấy dưới ánh sáng đèn lồng lay động, có người làm ổ ở dưới hành lang, thân mình nho nhỏ cuộn thành một đoàn, đầu vùi giữa hai chân, chỉ có thể thấy đỉnh đầu trơn bóng.


"Huyễn Không?" Vãn Lục nhẹ giọng gọi.


Huyễn Không ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, đôi mắt to cũng sưng như hạch đào, sau khi thấy Vãn Lục, bỗng nhiên khóc nức nở ra tiếng, "Ta tìm không thấy sư huynh, ô ô ô"


Vãn Lục nghĩ một lúc mới nhớ ra, Tang Thần gọi Hoài Ẩn là sư thúc, Hoài Ẩn cùng Tịnh Huệ là tăng ni cùng thế hệ, sư huynh mà Huyễn Không nói nhất định là chỉ Tang Thần.


Từ khi Nhiễm Nhan bị trọng thương, nàng suốt ngày bận tối mày tối mặt, mấy ngày nay cũng chưa gặp Huyễn Không, vậy mà quên mất Huyễn Không, "Tang tiên sinh một lát sẽ về, nương tử vẫn chưa ngủ đâu, ngươi có muốn đi tìm nàng trò chuyện hay không?"


Huyễn Không từ nhỏ lớn lên trong chùa, lại thêm Tịnh Huệ chưa bao giờ dạy dỗ, khiến cho nàng đối với chuyện đối nhân xử thế dốt đặc cán mai, căn bản không biết những chuyện như là nên đi thăm người bệnh.


Huyễn Không dùng tay áo lau mắt, nức nở nói: "Có thể chứ?"


"Đương nhiên có thể, ta biết nương tử rất thích ngươi." Vãn Lục đi qua nắm tay nàng, dẫn nàng cùng trở về phòng Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan vừa mới rửa mặt xong, thấy Huyễn Không lại, không khỏi mỉm cười, thanh âm bởi vì suy yếu mà cho người ta cảm giác ôn nhu, "Lâu rồi không thấy ngươi, sao không tới tìm ta?"


Huyễn Không thấy Nhiễm Nhan có vẻ ôn hòa, bớt khiếp đảm, nhỏ giọng nói: "Sư huynh nói bên ngoài không an toàn, nói ta không được chạy lung tung."


Mấy ngày nay huyện Tụ Thủy bị án mạng nháo đến mù mịt, Tang Thần nói như vậy cũng không kỳ quái, có điều Huyễn Không lại thật sự nghe lời mà ngoan ngoãn trốn ở trong phòng, hiển nhiên là ỷ lại và tin tưởng quá mức đối với Tang Thần.


Nhiễm Nhan không khỏi tự hỏi, hai con người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, sao có thể dựa vào nhau, cho nhau dũng khí?


Từ lúc Huyễn Không tận mắt nhìn thấy Tịnh Huệ chết trước mặt nàng, thì càng thêm nhát gan, có lẽ là ở trước mặt người nhỏ yếu hơn mình, Tang Thần cũng có thể dang rộng cánh tay mà che chở đi!


"Nhiễm nương tử, sư huynh khi nào trở về?" Huyễn Không ngồi xuống bên giường, nắm lấy góc áo bất an hỏi.


Nhiễm Nhan cười nhẹ nói: "Tang tiên sinh và Lưu bác sĩ cùng đi ra ngoài làm việc, trễ chút là về, ngươi nếu sợ, thì ở chỗ này của ta, hoặc là ngủ cùng Vãn Lục."


"Ừm" Huyễn Không vui mừng đồng ý, chợt chú ý tới tay Nhiễm Nhan bị băng bó đến kín mít, lại lo lắng nói: "Nhiễm nương tử, ngươi bị thương, còn đau hay không?"


Nhiễm Nhan nghe nàng quan tâm kiểu trẻ con, nụ cười trên mặt càng tăng lên, "Không đau, qua vài ngày nữa là có thể đi lại bình thường. Ngươi cùng Tang tiên sinh đi chung đến đây, có chịu khổ hay không?"


"Không có, sư huynh rất tốt, hắn còn dạy ta đọc sách viết chữ, còn dạy ta đánh đàn." Huyễn Không cười khanh khách đáp, nói đến đánh đàn, Huyễn Không kiêu ngạo nói: "Sư huynh nói ta học đàn rất nhanh, sẽ mau chóng đuổi kịp hắn."


"Vậy nữa hả, vậy Huyễn Không so với ta còn thông minh hơn." Nhiễm Nhan cũng theo nàng khích lệ tiếp một câu.


"Nhiễm nương tử không cần thương tâm, sư huynh nói ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, Nhiễm nương tử rất dũng cảm." Huyễn Không chân thành an ủi.


Nhiễm Nhan nghe phong cách nói chuyện "Tang thức" của Huyễn Không, tức khắc hoài nghi, để Huyễn Không đi theo Tang Thần học hỏi có ổn hay không đây?


"Còn học gì nữa?" Nhiễm Nhan hỏi.


"Đánh cờ, trà đạo, bất quá sư huynh ngày thường vẫn là giảng kinh Phật cho ta nhiều hơn, sư huynh xem qua thật là nhiều kinh Phật đó." Đôi mắt Huyễn Không sáng lấp lành, tràn đầy hưng phấn và sùng bái.


Có lẽ ở trong lòng Huyễn Không, Tang Thần cũng là một ngọn núi kiên cố. Nhiễm Nhan nói: "Ngươi cảm thấy Tang tiên sinh giảng kinh ra sao?"


Huyễn Không thành thật trả lời, "Sư huynh nói hắn không có tuệ căn, không hiểu ý tứ của kinh Phật, chỉ giải thích cho ta ý nghĩa từ mới, để ta tự mình tìm hiểu."


Một hồi hỏi chuyện, Nhiễm Nhan cảm thấy Tang Thần trời sinh nên trở thành nhân vật đại nho nổi tiếng, lấy dạy học và giáo dục làm mục tiêu phấn đấu.


Lại hàn huyên thêm chốc lát, Nhiễm Nhan thấy Huyễn Không có chút buồn ngủ, liền để Vãn Lục mang nàng đi nghỉ ngơi, buổi tối để Ca Lam trực đêm.


Nhiễm Nhan nằm trên giường, tuy rằng uể oải, lại ngủ không yên, lăn qua lộn lại trong đầu đều là vụ án ban ngày Tiêu Tụng nói với nàng.


Tô Phục đã từng nói qua, mẫu thân hắn là sát thủ, Dương phi năm đó đem đôi tỷ muội Hồ cơ này tặng cho Tô Thịnh Bạch, tất nhiên là có mục đích, một khi đã như vậy, vậy mẫu thân của Tô Loan có khả năng cũng là sát thủ hay không? Từ đó suy đoán, Tô Loan có khả năng cũng giống Tô Phục có võ công cao cường hay không?


Nàng ta đã có động cơ giết người, lại có điều kiện giết người... hơn nữa chuỗi ngọc kia...chuỗi ngọc kia...Nhiễm Nhan nhìn đăm đăm ánh trăng xuyên thấu qua cánh cửa sổ đâm vào bóng đêm, nghĩ đi nghĩ lại, có nên báo việc này cho Tiêu Tụng hay không.


Tô Phục là xuất từ tín nhiệm mới nói với nàng việc này, mà nàng nếu lại đem nói cho Tiêu Tụng, có tính là bán đứng không? Vấn đề này vẫn luôn dằn vặt Nhiễm Nhan, thẳng đến khi quá buồn ngủ, mới chậm rãi thiếp đi.


Sáng sớm ngày hôm sau, Tang Thần và Lưu Thanh Tùng mặt mũi xanh lè được thả ra.


Trơ mắt nhìn thân mình thối rữa của Trang Doãn, bộ dáng kia đáng sợ đến mức cả Lưu Thanh Tùng cũng có chút kinh hoàng, khỏi nói đến Tang thần vốn mang một bộ gan thỏ.


Tang Thần từ trong lời lải nhải của Lưu Thanh Tùng biết được đó là độc do Nhiễm Nhan hạ, trong lòng càng kinh hãi, ra khỏi nhà tù hít vào không khí trong lành, trong đầu lại nhớ tới lời Lưu Thanh Tùng nói tối qua: khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian, không phải ngươi yêu nàng, nàng không yêu ngươi, mà là ngươi yêu nàng nhưng lại sợ nàng.


Cho tới giờ, Tang Thần chỉ biết là mình muốn cùng Nhiễm Nhan ở bên nhau, còn yêu là gì, mình có yêu Nhiễm Nhan hay không, hắn cũng không xác định, nhưng hiện giờ hắn có thể rành mạch xác định, hắn sợ nàng.


Đêm qua tiết sương giáng, trên cỏ khô ven đường dính một tầng sương trăng trắng, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, không khí lạnh thấu tim phổi.


Tiêu Tụng đứng trong gác mái bên cạnh nhà tù, vẫn một thân áo tím, lười biếng dựa bên cửa sổ, chung trà trong tay bốc lên nhiệt khí hôi hổi, lượn lờ trước mắt, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn có thể quan sát rõ thần sắc của Tang Thần. Nhìn trong chốc lát, hắn nhàn nhã mà nhấp ngụm trà, khóe môi tràn ra ý cười không rõ nghĩa, đem ly gác trên bàn, xoay người đi xuống lầu.


Mấy ngày kế tiếp, cũng không xảy ra chuyện gì nữa, trôi qua vô cùng an bình.


Nhiễm Nhan lại không còn thấy ác mộng, ngẫu nhiên sẽ mơ thấy những thi thể đặc thù mình từng giải phẫu qua, với nàng mà nói vậy cũng không tính là gì.


Tiêu Tụng thường xuyên tới bồi nàng trò chuyện, mang nàng ra ngoài phơi nắng. Nàng cũng từng nhắc nhở Tiêu Tụng, Tô Loan có thể là biết võ công, lại không giải thích nguyên nhân, Tiêu Tụng cũng không truy vấn.


Mà Tang Thần từ sau khi trở về thì trực tiếp chui đầu vào trong phòng mình, cả ngày xuất quỷ nhập thần, hễ gặp người là lủi.


Thẳng đến sáng sớm ngày thứ sáu, Tô phủ phái người lại thỉnh Nhiễm Vân Sinh và Nhiễm Nhan qua xem kịch. Lần này Tô phủ không mời tiệc lớn, chỉ mời vài nhà ngày thường kết giao chặt chẽ qua góp vui.


"Nương tử, trên người ngài có mấy miệng vết thương còn chưa tróc vảy, phải cẩn thận một chút." Hình Nương vừa sửa y phục trên người Nhiễm Nhan, vừa không ngừng dong dài.


Vãn Lục cũng gật đầu nói: "Thập Lang nói, mấy ngày nữa sẽ đi Lạc Dương, ở Lạc Dương dưỡng thương có thể tốt hơn so với ở huyện Tụ Thủy, chúng ta còn có thể đi ra ngoài chơi."


Hình Nương cười trách mắng: "Chỉ biết chơi!"


"Chứ sao, ta cũng muốn đi Lạc Dương nhìn xem mà." Nhiễm Nhan vốn cũng có ý định kiến thức một chút tòa thành cổ lớn lưu danh kim cổ này, "Chỉ là, ta bị thương lần này, cũng không biết đã chậm trễ bao nhiêu việc của Thập ca."


Hình Nương cùng Vãn Lục còn chưa kịp tiếp lời, đã nghe thanh âm mang theo ý cười của Nhiễm Vân Sinh ngoài cửa, "Ta đây còn chưa vào cửa mà đã nghe A Nhan nói lời ấm áp như vậy."


Từ hôm Nhiễm Vân Sinh trở về từ Lạc Dương đến nay tâm thần luôn không yên, thẳng đến hôm nay Nhiễm Nhan mới lần đầu cảm giác hắn đã khôi phục như thường, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, "Thập ca vào đi."


Nhiễm Vân Sinh đi vào trong, hắn mặc một thân hồ phục viên lãnh màu trắng, mang bộc đầu màu đen, mặt như trăng sáng, tóc mai như đao, dù Nhiễm Nhan đã nhìn quen dung mạo của hắn, vẫn cảm thấy trước mắt sáng ngời.


"Những sinh ý đó trước kia đều là a Gia xử lý, dù ta không có mặt cũng không có trở ngại, A Nhan không cần lo lắng." Nhiễm Vân Sinh nói.


Nhiễm Nhan gật gật đầu, lại nhìn Nhiễm Vân Sinh một cái, bình luận: "Thập ca mặc càng thuần tịnh, thì phong tư càng tự nhiên."


Nhiễm Vân Sinh kinh ngạc nói: "Phải không?"


Vãn Lục và Hình Nương cũng phụ họa theo, sắc mặt Nhiễm Vân Sinh thay đổi không chừng, không phải không cao hứng cũng không phải cao hứng, mà là có chút lo lắng.


Nhiễm Vân Sinh luôn không hài lòng với dung mạo của mình, nhưng trước nay lại không có vẻ khác thường như vậy, Nhiễm Nhan âm thầm để tâm, lại không dò hỏi.


Chờ Nhiễm Nhan trang điểm xong, hai người mang theo lễ vật, bước lên xe ngựa, đến Tô phủ ở thành đông.


Xe ngựa một đường vững vàng, ước chừng qua nửa khắc đã tới nơi.


So với vẻ quạnh quẽ thường ngày, hôm nay hiểnnhiên là náo nhiệt hơn, ở cửa có bốn chiếc xe ngựa ngừng, Mộc quản gia đã sớm chờở cổng lớn, thấy Nhiễm Vân Sinh xuống xe, đi nhanh tới đón.