Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 199: Lang quân bò tường



Trước Hòa Nhã cư có một ngọn đèn, ánh sáng le lói trong bóng đêm vô định.


Tiêu Tụng đứng ở trên hành lang, có chút do dự, Hòa Nhã cư lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, nơi có thể làm phòng ngủ có đến ba bốn gian, hắn cũng không thể đi tìm từng gian một đi!


Kẽo kẹt một tiếng.


Tiêu Tụng thất kinh, còn không kịp trốn, đã thấy Nhiễm Nhan một thân áo lụa màu lam nhạt, trên người khoác áo lông chồn màu đen, bước ra từ một gian nhà kề, đứng lặng dưới trản đèn lồng kia, lông chồn màu đen làm tôn lên khuôn mặt mộc mạc trắng trẻo, dưới ánh đèn ấm áp tăng thêm vẻ đẹp linh hoạt kỳ ảo.


"Tiêu Thị lang tới rồi?" Nhiễm Nhan hạ tay xuống, ung dung mà nhìn hắn.


Tiêu Tụng bình sinh đây là lần đầu tiên cảm giác được một tia quẫn bách, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, "Ngươi biết ta sẽ tới."


"Có một thì sẽ có hai." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.


Đối với chuyện Tiêu Tụng đột nhập phòng ngủ của nàng, Nhiễm Nhan cũng không phải ghi hận gì, dù sao hắn vẫn chưa làm ra chuyện gì bất lợi với nàng, nhưng cảm giác bị người nhìn trộm riêng tư bất cứ lúc nào, là chuyện làm Nhiễm Nhan rất không vui, đây cũng là nguyên nhân mà nàng tức giận.


"Ta ban đêm tới đây, cũng bất quá là muốn nói vài lời với ngươi." Tiêu Tụng đứng cách Nhiễm Nhan khoảng ba bốn bước, ác nhân cáo trạng trước: "Ngươi đã nói là cho ta thời gian nửa năm, ta sợ ban ngày tiếp cận ngươi, sẽ có người gây bất lợi cho ngươi, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian nửa năm này, nên chỉ có thể tới buổi tối."


"Tiêu lang quân coi lễ giáo không quan trọng, lời nói ra tất nhiên là tiêu sái, nhưng ngươi đem ta để ở đâu?" Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình hỏi.


Ngũ quan vốn lập thể của Tiêu Tụng ở dưới ánh đèn hơi tăm tối có vẻ càng thêm thâm thúy, đôi môi mỏng của hắn hơi mím lại, lẳng lặng nhìn nàng. Tuyết bay lất phất bên ngoài hành lang, Hòa Nhã các có kiến trúc hình lõm, trong viện không có gió, nên tuyết rơi rất thong thả, cả thời gian cũng như chậm lại.


"Xin lỗi." Thật lâu sau, từ đôi môi mỏng của Tiêu Tụng, hai chữ khàn khàn phiêu dật tràn ra theo hơi thở đọng thành sương mù.


Nhiễm Nhan thở dài, nàng biết Tiêu Tụng không có ác ý, nhưng loại hành vi này dù có đặt ở đời sau cũng là đột nhập nhà dân bất hợp pháp, bất quá biết nhận sai thì vẫn còn tốt.


Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Tụng, đưa cho hắn đá hùng hoàng trong tay.


Đá hùng hoàng có thể nóng lên, bao ở trong tay giống như ôm một cái túi chườm nóng, tỏa ra nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng.


Dòng nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay tỏa ra khắp tứ chi, khóe môi Tiêu Tụng không tự giác mà giương lên, "Thì ra Thập Thất Nương vẫn còn quan tâm đến ta."


Nhiễm Nhan hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, mà quỳ ngồi xuống dưới hành lang.


Trong lòng Tiêu Tụng ngọt ngào, Nhiễm Nhan đoán được hắn sẽ đến, cho nên vẫn chưa nghỉ ngơi, mà chờ ở nhà kề để bắt quả tang, tuy trách cứ hành vi của hắn, nhưng lại quan tâm mà đưa đá hùng hoàng sưởi tay. Hơn nữa xung quanh cũng không có thị tỳ đi theo, với y thuật của Nhiễm Nhan, có thể là đã hạ cho các nàng một loại dược làm yên giấc, đây cũng coi như bảo toàn thanh danh cho hắn.


Tiêu Tụng quỳ ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn tuyết càng lúc càng tích dày trên mặt đất, cười nói: "Trận tuyết đầu đông này lớn như vậy, ta tới đây lại trùng hợp có thể cùng ngắm tuyết với Thập Thất Nương, có tính là duyên phận hay không?"


Nhiễm Nhan nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu ta là ngươi, bây giờ nên nghĩ xem trước tiên là phải trải qua đêm nay như thế nào, nơi này của ta sẽ không thu lưu nam nhân lai lịch bất chính."


"Ta đường đường chính chính là Hình Bộ thị lang, lai lịch bất chính chỗ nào?" Tiêu Tụng nhíu mày nói.


Đuôi lông mày Nhiễm Nhan nhướng lên: "Phải không? Leo qua tường được coi là đi đường chính?"


Tiếng cười của Tiêu Tụng nén trong cổ họng, hắn lại phát hiện thêm một ưu điểm của Nhiễm Nhan, vốn tưởng rằng bộ dáng lạnh như băng này sẽ không biết hài hước là gì, lại không nghĩ tới nàng cư nhiên còn rất thú vị.


"Không sợ ngươi chê cười, ta khi còn nhỏ luôn là người cầm đầu mấy nhóm ăn chơi trác táng, trên dưới một trăm cái phường ở Trường An này, có cái tường vây nào không bị chúng ta leo qua?" nhắc tới những hành vi hoang đường năm đó, trong giọng nói của Tiêu Tụng mang chút cảm thán, mới qua có bảy tám năm mà thôi, mà thời kỳ hắn phóng túng đó như cách bây giờ cả một thế hệ.


Trên mặt Nhiễm Nhan cũng có hai phần ý cười, "Ta thấy ngoại trừ tên tuổi Trường An quỷ kiến sầu này, ngươi sau này còn có thể được gọi là lang quân bò tường."


Danh hiệu "Trường An quỷ kiến sầu" cũng không phải đợi đến sau khi Tiêu Tụng làm quan mới có, trước kia hắn là tên xuất sắc nhất trong đám ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, dắt ngựa đi rong, đánh nhau...nơi nào hắn đi qua nơi đó chim thú chạy tứ tán, nên hắn khi đó đã ẩn ẩn mang cái danh hiệu này, sau này bị Tống Quốc Công xách về bổn gia quản giáo hai năm, thành thật hơn một chút, mới dần dần ít có người gọi.


Từ sau khi nhậm chức Hình Bộ Thị Lang, danh hiệu thời thiếu niên này vậy mà bị người cố ý moi ra, lại coi như là vinh danh.


"Ta tuy rằng trèo qua không ít tường, nhưng đây là lần đầu trèo tường vì một nương tử." Tiêu Tụng sợ Nhiễm Nhan hiểu lầm, liền giải thích.


"Cảm ơn." Nhiễm Nhan đột nhiên nói.


Tiêu Tụng sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng, "Ngươi là nói chuyện của Nhiễm Thập Lang?"


Nhiễm Nhan gật gật đầu, bởi vì việc này, nàng thật sự cảm kích hắn từ đáy lòng.


"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi." Tiêu Tụng nắm chặt đá lưu huỳnh trong tay, ôn nhu nói: "Đừng quá xúc động, A Nhan, bả vai của ta có thể gánh được trọng lượng bao nhiêu, trong lòng ta rất rõ ràng, ít nhất...có thể không để ngươi phải trải qua giấc mộng như vậy lần nào nữa."


Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, quay đầu đi...nhìn mặt đất phủ tuyết càng lúc càng trắng, hốc mắt hơi chua xót.


Từ trời cao vô biên vô hạn, màn tuyết màu trắng càng lúc càng dày, không biết là vì tuyết phản quang, hay là đôi mắt đã dần dần thích ứng với bóng tối, nên cảm thấy đêm tối sáng sủa hơn trước rất nhiều.


"Lần sau đừng trèo tường vào phủ nữa, ban ngày tới tìm ta là được." Nhiễm Nhan nhanh chóng vuốt phẳng cảm xúc, quay đầu lại cười với hắn: "Trên vai ta đây có thể thừa nhận bao nhiêu trọng lượng, ta cũng hiểu rõ, ít nhất, ta đã nói cho nhau thời gian nửa năm, thì có thể thực hiện lời hứa này. Những người nào muốn gây bất lợi cho ta, chưa chắc có thể làm gì được ta, kết quả tệ nhất cũng bất quá là một cái mệnh mà thôi."


Tiêu Tụng nhìn Nhiễm Nhan như vậy, chỉ cảm thấy nàng ngồi trong bóng đêm, lại có vẻ chói mắt, tiêu sái không để ý sinh tử, chuyện đó cả hắn cũng không làm nổi.


Vừa mới nghĩ xong, lại thấy Nhiễm Nhan phun ra một đám sương mù, chậm rì rì nói: "Nhưng đến lúc đó nếu ta chết thật, ngươi chỉ có một lựa chọn."


Tiêu Tụng rất có hứng thú nói: "Cái nào?"


"Ngươi đường đường là Hình Bộ thị lang, dưới tình huống có phòng bị mà còn để cho ta bị người khác giết, còn có mặt mũi sống tạm bợ trên đời sao? Dù có đi báo thù, cũng không thể xóa đi thất bại của ngươi." Nhiễm Nhan dừng một chút, nhìn hắn rồi nói tiếp: "Ngươi nếu thật sự tình thâm ý trọng, không bằng liền tuẫn tình đi."


Tiêu Tụng nhìn chằm chằm đôi mắt Nhiễm Nhan, phát hiện trong đôi mắt nàng có một tia ý cưới, biết lời này của nàng là nói đùa, nhưng hắn lại cố ý nghiêm túc, "Nếu ngươi chết, ta có thể theo lời ngươi, nhưng nếu ngươi bình an thì sao?"


Nếu là bình an thì có phải sẽ tu thành chính quả, người có tình có thể về chung một nhà hay không?


Nhiễm Nhan ngạc nhiên, vốn định chọt hắn một lần, nhưng trái lại còn bị người ăn mất một nước cờ, thiếu tự tin nói: "Chuyện này vốn không có công bằng."


Tiêu Tụng cúi đầu cười. Nếu luận đến đấu đá, cả triều trên dưới trừ bỏ con cáo già Phòng Huyền Linh kia và đương kim Thánh thượng, hắn thật đúng là không ăn mệt trong tay ai.


"Cười đủ chưa?" Nhiễm Nhan thẹn quá hóa giận, quét cho hắn ánh mắt sắc lẻm.


Tiêu Tụng vội vàng trấn an: "Đừng bực, đừng bực, ta không cười nữa."


Nhiễm Nhan oán hận trừng mắt nhìn hắn, "Không cười nữa thì đi nhanh đi."


"Ừm." Tiêu Tụng đứng dậy, cúi xuống nhét đá hùng hoàng vào tay nàng, thuận tiện nắm tay nàng bóp nhẹ một cái, động tác vô cùng trôi chảy, cũng không gây nghi ngờ là cố tình đi sờ tay người ta, nhưng có tật giật mình, nên ho khan một tiếng để che dấu, rồi nói: "Ngươi vào nhà đi."


Nhiễm Nhan hồ nghi mà nhìn hắn, cũng không muốn đẩy tới đẩy đi, liền gật nhẹ đầu thi lễ, đứng dậy đi vào phòng.


Tiêu Tụng nhìn cửa phòng đóng lại, đứng yên trong chốc lát, rồi một mình quay người biến mất hoàn toàn vào trong đêm tuyết lớn tán loạn mênh mông.


Sáng sớm ngày hôm sau, canh năm nhị điểm tiếng hiểu cổ lại đúng giờ gõ vang, trên thị cũng bắt đầu lục tục mà gõ theo.


Trong bóng đêm mông lung, trên đường Chu Tước đã có không ít cỗ kiệu đi về hướng cửa cung. 3000 tiếng trống chấm dứt, văn võ bá quan đã ở trước điện chờ thượng triều.


Giây lát sau, chỉ nghe chuông 'đương' một tiếng vang lên, quan viên sắp hàng thành đội, phân ban mà đi vào.


Cảnh tượng trong điện kim bích huy hoàng, kim sơn ngự tòa chạm rỗng được thiết lập trên đài cao ba tầng có bậc thang, chung quanh mấy cây cột Bàn Long sơn màu hoàng kim, bốn góc điện đều có quân tư vệ giáp cường tráng lặng lẽ đứng.


Rèm châu bên trái lay động, bốn thị tỳ tuổi thanh xuân đi trước mở đường, vén mành lên, Lý Thế Dân sải bước đi vào trong điện, sau khi ngồi yên ổn trên ngự tòa, dựa theo trình tự, nhận lễ của văn võ bá quan.


Lý Thế Dân nhẹ nhàng phẩy tay ra hiệu, chúng thần chỉnh tề tự tản ra, đôi tay chấp hốt*, trở lại quỳ ngồi trên tịch trước án, trong đại điện to lớn như vậy, nhất thời chỉ có âm thanh vải vóc cọ vào nhau loạt xoạt.


*hốt là thanh ngà voi màu trắng mấy ông quan cầm bằng hai tay nâng trước mặt


Chờ mọi người quỳ ngồi trở lại trước án, một hoạn quan y theo lệ thường tiến lên hô: "Có việc khởi tấu, không việc bãi triều!"


"Thần, môn hạ Thị trung Ngụy Chinh, có việc muốn tấu." Một người đứng dậy từ tịch bên trái, đứng ở giữa đại điện, hắn nhìn qua chừng hơn 40 tuổi, gương mặt gầy ốm, mũi thẳng, dưới cằm nuôi một bộ râu rất đẹp, mặt mũi lại rất hòa khí.


Ngụy Chinh ở trên triều cũng không thường xuyên lên tiếng, hắn tuy thích can gián trực tiếp, nhưng cũng tuyệt đối không vì một chuyện cỏn con mà chọc Thánh thượng không vui. Bởi vậy, hắn vừa ra khỏi hàng, văn võ cả triều tuy đều mang bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà tĩnh tọa, nhưng lỗ tai cả đám đều đã dựng thẳng lên.


"Chuyện gì?" Lý Thế Dân ngồi thẳng dậy, tập trung tinh thần ứng đối.


"Thần muốn tham tấu buộc Hình Bộ Thượng Thư Trương Lượng, Hình Bộ Thị lang Tiêu Tụng, tội không làm tròn trách nhiệm." Ngụy Chinh từng chữ nói ra vô cùng khí phách.


Lý Thế Dân khựng lại, sớm biết rằng Ngụy Chinh một khi mở miệng thì tất nhiên không phải việc nhỏ, nhưng lập tức đã đem lãnh đạo lẫn phó lãnh đạo của Hình Bộ ra buộc tội hết một lúc, vẫn làm cho ông hơi kinh hãi.


"Nói rõ từ đầu." Lý Thế Dân nhích ra sau, giọng điệu phảng phất như không quá để ý.


Ngụy Chinh nói: "Tháng Ba ở thành đông của Trường An phát sinh đại án mạng, Hình Bộ hiện giờ lại bỏ mặc, trong tháng Tám, Hình Bộ thị lang Tiêu Tụng lại tự xin đi đến vùng Giang Nam hiệp trợ tra án, Hình Bộ Thượng Thư Trương Lượng hết sức ủng hộ, lại chưa báo cáo cho bệ hạ chuyện này, Hình Bộ phá án lại chẳng phân biệt nặng nhẹ nhanh chậm, chẳng phân biệt trình tự trước sau, đem mấy đại án kéo dài đến hôm nay, thân là Hình Bộ Thượng Thư cùng Hình Bộ thị lang, không thể thoái thác tội của mình."


Từ tháng Ba đến giờ, đã hơn tám tháng, gần một năm! Lý Thế Dân hơi nhăn mày, quét mắt về phía Trương Lượng và Tiêu Tụng một cái, thanh âm uy nghiêm to lớn vang dội, "Có việc này sao?"


Hình Bộ Thượng Thư Trương Lượng không nhanh không chậm đứng lên từ trên tịch, bước đến đứng sóng vai với Ngụy Chinh ở giữa đại điện. Mà Tiêu Tụng cũng đứng dậy theo, lùi lại phía sau một bước, vững vàng đứng giữa điện.


Trương Lượng đôi tay chấp hốt, hơi khom người nói: "Khởi bẩm thánh thượng, không có việc này."


Lời này vừa nói ra, trong đại điện một mảnh yên lặng.


Lời editor: nói Tiêu Tiêu hiền nên bị ăn hiếp thìthấy quá ngượng miệng, nhưng mà nhìn Tô Tô đi, treo tòn teng trên nóc phòng boss,ngủ chung phòng, thậm chí chiếm luôn cái giường mà còn ko bị mắng câu nào, đâylà do ăn ở à?