"Thái Tử?" Nhiễm Nhan tỏ vẻ nghi vấn.
Lý Thừa Càn lúc còn thiếu niên vẫn khá xuất sắc, những năm đầu Trinh Quán, Lý Thế Dân thường xuyên tự mình mặc giáp ra trận, mỗi khi hắn lên chiến trường, đều là để cho Lý Thừa Càn giám quốc, hơn nữa làm cũng không tồi, nếu cứ luôn như vậy, cũng chưa chắc là không trở thành một vị quốc quân tốt. Đáng tiếc sau khi tuổi lớn hơn chút liền thanh sắc khuyển mã*, đối với sư trưởng bằng mặt không bằng lòng.
*sống xa hoa d^m dục
"Nghe nói hắn có tật ở chân?" Nhiễm Nhan không nhớ rõ là đã đọc trên cuốn sách sử nào, Lý Thừa Càn bởi vì có tật ở chân, đi đứng hơi bất tiện, hắn cảm thấy hình tượng bị ảnh hưởng, sinh ra tâm lý tự ti, cho nên mới dùng chuyện thanh sắc để hòa tan cảm giác tự ti.
Không phải là không có khả năng này, nhưng nếu nói Lý Thừa Càn sa đọa hoàn toàn là vì "chân hơi có tật", Nhiễm Nhan tuyệt đối không tin.
"Bên cạnh Thái Tử có một nội thị tên là An Cẩn, nghe nói hắn có tướng mạo tú mỹ tuyệt luân, làm người ta vừa thấy thì quên trời đất, người nào đã gặp qua hắn đều bị thất hồn lạc phách, không thể quên..." Dung Thiến cũng là gần đây mới nghe nói việc này, trong lòng cũng ngứa ngáy, rất muốn tận mắt nhìn thấy An Cẩn như thiên nhân trong truyền thuyết kia, "Ta cảm thấy Thập Lang nhà chúng ta đã là cực hạn, nhưng cũng không bị truyền đến mức huyền hoặc như vậy, thực sự có người như vậy sao?"
"Dung di là nhìn quen rồi, nghĩ chắc An Cẩn này và Thập ca so ra cũng là không sai biệt lắm đi." Có đẹp nữa, cũng bất quá là cỡ như Tô Phục, chẳng lẽ còn có thể thật sự nhiếp hồn người ta sao?
Dung thiến gật gật đầu, "Cũng phải."
Nhiễm Nhan biết trọng điểm nàng muốn nói không phải là dung mạo của nội thị này, liền lẳng lặng chờ phần tiếp theo.
"Nghe nói, Thái Tử vô cùng sủng ái An Cẩn, một ngày không thấy hắn liền ăn không thể nuốt trôi, ngồi không thể yên ổn." Dung Thiến nói vẻ ái muội.
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, nói: "Ngài là nói, hắn là nam sủng của Thái Tử?"
Dung Thiến tái mặt, vội vàng chụp tay nàng nói: "Tổ tông của ta ơi, lời này có thể tùy tiện nói bậy sao? Cẩn thận họa là từ miệng mà ra."
Ở đây tuy rằng không có người ngoài, nhưng lời đồn đãi vốn không để ý đến điều kiện và logic, trong lòng Nhiễm Nhan âm thầm kiểm điểm một chút, nói: "Đa tạ Dung di nhắc nhở."
"Người biết chuyện này thật đúng là không nhiều lắm, ta có cái thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ cùng nhau bị bán ra khỏi thôn, ta may mắn được vào Nhiễm phủ hầu hạ, còn có thể thoát khỏi tiện tạ, hắn thì thảm hơn chút, ở Đông Cung làm hoạn quan." Dung Thiến nói như đang nói đùa.
Làm hoạn quan mà vẫn còn giữ liên lạc với thanh mai trúc mã, có thể thấy được quan hệ rất không bình thường. Nàng tuy rằng dùng thái độ như kể chuyện cười nói ra việc này, nhưng đến nay vẫn không có hôn phối, mấy ngày nay Nhiễm Nhan vào Nhiễm phủ, có hỏi qua vài thị tỳ, các nàng ấy đối với chuyện này đều kín miệng, thì ra là một chuyện đau lòng.
Ở Đường triều nữ tử quá 17 tuổi mà chưa gả, cha mẹ sẽ bị phạt, nữ tử cũng phải nghe quan phủ chủ trì "hội hôn", cứng rắn phối cho một nhà chồng. Mà Dung Thiến...
Nhiễm Nhan vốn có chút đề phòng với chuyện nàng ta nhiệt tình quá mức và ca ngợi khoa trương, giờ đây xem ra, có lẽ cũng chỉ là mượn chuyện này để giải sầu thôi.
"Trong triều không có ai biết việc này sao?" Nhiễm Nhan kỳ quái nói.
Dung Thiến hạ giọng nói: "Ngoại trừ Ngự Sử Đài, trong triều có ai sẽ suốt ngày ăn không ngồi rồi mà nhìn chằm chằm Đông Cung? Thái Tử mà là nhân vật đơn giản sao? Ba cái chuyện nhỏ nhặt này vẫn có thể giấu được. Bất quá..."
Cái này thì Nhiễm Nhan tin, Lý Thừa Càn mỗi khi phạm sai lầm, đều có bản lĩnh nói có sách, mách có chứng làm cho toàn bộ thái phó nghẹn đến á khẩu không trả lời được, nếu như cho rằng đây chỉ là khôn vặt, hắn mỗi lần giám quốc đều phải xử lý chính vụ phức tạp khó khăn, hơn nữa còn xử lý rất khá, không phải chỉ nhờ vào khôn vặt mà làm được.
Dung Thiến dừng một chút, thanh âm lại thấp vài phần, "Trên đời không có tường nào không lọt gió, có thể lừa gạt được nhất thời còn có thể giấu diếm cả đời sao? Huống chi ta còn nghe nói, Thái Tử gần đây có hành vi còn hoang đường hơn, mỗi đêm đều phải có An Cẩn làm bạn, chuyện này, sợ là sắp bại lộ rồi."
Nhiễm Nhan trong lòng hơi kinh ngạc, không nghĩ ra Dung Thiến vì cái gì lại đột nhiên đi nói mấy chuyện này với nàng. Hơn nữa trọng thần trong triều thật sự là không biết gì về việc này sao? Tỷ như Trưởng Tôn Vô Kỵ, trên người Lý Thừa Càn có chảy dòng máu nhà Trưởng Tôn bọn họ, Lý Khác lại xuất sắc như vậy, vì giữ cho được trữ vị, cho dù hắn có biết được việc này, chỉ sợ không chỉ không vạch trần, mà còn phải nghĩ biện pháp che giấu hết.
"Ha hả, những việc này nghe một chút rồi thôi, cùng chúng ta cũng không có quan hệ gì." Dung Thiến thấy biểu tình Nhiễm Nhan có vẻ suy tư, liền mượn cơ hội dời đi đề tài, "Kỳ thật phu nhân sai ta tới, chủ yếu cũng là để ta nói với nương tử vài lời về Trịnh thị. Dù gì mấy ngày nữa sẽ đến lễ mừng thọ của lão phu nhân Trịnh gia, mẫu thân nương tử xuất thân từ Trịnh thị, cần phải biết rành mạch mới không làm người ta cảm thấy thất lễ."
Chỗ dựa lớn đương nhiên cần phải hiểu rõ! Nhiễm Nhan thi lễ trí tạ, thái độ vô cùng thành khẩn.
Dung Thiến vội vàng nâng nàng dậy nói: "Tình huống của Trịnh thị Hình Nương so với ta còn rõ ràng hơn nhiều, ta nói đây chỉ là tình huống nhà Trịnh tướng quân, dù gì ta vẫn luôn ở Trường An, mấy chuyện ngoài mặt này, cũng có thể biết được chút da lông."
Nhiễm Nhan nghĩ thầm, ngài mà biết da lông gì, sợ là cả áo lót ra sao cũng biết rõ ràng.
"Trịnh tướng quân bổn gia không ở Trường An, cho nên chúng ta chỉ nói về gia quyến của hắn. Chính phu nhân của hắn là Đỗ thị, là đích nữ đại phòng của Kinh Triệu Đỗ thị, trên nàng ta còn có một đích tỷ, gả cho Anh Quốc Công Lý Tích làm vợ. Đỗ phu nhân tính tình ôn hòa, nhưng quá chú trọng lễ tiết, cho nên ở trước mặt nàng ta trăm triệu lần không thể thất lễ. Trịnh tướng quân còn có hai trắc phu nhân, một là Giả thị, cũng có xuất thân thế gia, một người khác là Công Tôn thị. Ngoài ra còn có thiếp thất sinh được nhi tử..." Dung Thiến như đang nói chuyện nhà mình, đem hết tất cả bản tính, sở thích của mấy vị phu nhân nói ra hết một lần.
Nhiễm Nhan nghe đến choáng váng, may mà chỉ mới nói một nhà của Trịnh Nhân Thái này, nếu đem toàn bộ Huỳnh Dương Trịnh thị nói hết một lần, phỏng chừng ba ngày ba đêm cũng nói không xong.
Chờ đến khi Dung Thiến hạ màn, Nhiễm Nhan tự rót cho nàng ta chén nước, "Ta buổi tối đều viết hết xuống, cố gắng nhớ rõ ràng."
Dung Thiến nói lời cảm tạ, nhấp ngụm nước, gật gật đầu, "Nương tử nghiêm túc như vậy, ta cũng an tâm rồi, hôm nay nói đến đây thôi, ngày mai ta lại đến nói cho nương tử về 27 vị tỷ muội tương đối quan trọng của lệnh từ* Trịnh phu nhân, mừng thọ lão phu nhân, các nàng có thể sẽ đến."
*là kính ngữ dùng khi đề cập đến mẹ của ngôi thứ 2
Tay Nhiễm Nhan đang bưng cái ly run lên, "27 vị?"
Này cũng quá là mắn đẻ đi! Nhiễm Nhan cảm thấy Nhiễm thị nhiều con cái như vậy, xếp thứ tự đến số hai mươi mấy là đã khó lường lắm rồi, mà 27 vị của Trịnh thị này còn là tương đối quan trọng.
"Nương tử!"
Dung Thiến đang định nói tiếp, Vãn Lục ở bên ngoài bẩm báo: "Chu Y lệnh bên Thái y thự tới xem bệnh cho ngài."
"Chu Y lệnh?" Dung Thiến kinh ngạc nói. Thái y thự có hai vị Trưởng quan, được gọi là Y lệnh, Nhiễm gia sao có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được đến Y lệnh của Thái y thự?
"Đúng vậy, nói là Tiêu Thị lang nhờ ông ấy đến." Vãn Lục đáp.
Dung Thiến trong lòng đã hiểu rõ, lại cười nói: "Chu Y lệnh cùng Tiêu gia quan hệ không cạn, bất quá Tiêu gia trừ phi Thái phu nhân có bệnh, còn bình thường cũng không mời đến ông ấy, xem ra nương tử mặt mũi cũng không nhỏ!"
Nhiễm Nhan sờ sờ lên cổ, chút thương tích này nàng đương nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng khi biết trong lòng Tiêu Tụng cứ nhớ thương, đáy lòng nàng lại có chút cảm xúc không hiểu được.
Hắn không phải là đã thấy dấu hôn trên cổ nàng rồi sao? Thật sự không thèm để ý?