Sắc trời mờ mờ, Nhiễm Nhan một thân áo lụa màu lam sẫm đi trong hoa viên cũng không quá gây chú ý, từ Hòa Nhã cư đến Sở Thủy cư nơi Nhiễm Mỹ Ngọc ở bất quá mấy trăm mét, nàng cố tình tránh người, đi đường mòn nhỏ bên trong, thẳng đến cửa Sở Thủy cư cũng không gặp ai.
"Thập Thất Nương?" một cô nương trên dưới mười sáu mười bảy tuổi từ phòng trong đi ra, sau khi thấy rõ người tới là Nhiễm Nhan, mặt đầy kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng ta, Thập Thất Nương rất sợ nương tử nhà nàng ta, sao có thể tự mình tìm đến cửa?
Thấy Nhiễm Nhan đi tới, thị tỳ kia mới phản ứng, vội vàng khom người hành lễ, hỏi: "Nương tử tới tìm nương tử nhà ta vì chuyện gì?"
Nhiễm Nhan không nói một lời mà đi đến trước mặt nàng ta, mở miệng hỏi: "Nhiễm Mỹ Ngọc đâu?"
"Nương tử đã đi ngủ, có cần..." thị tỳ kia mới nói một nửa, trước mắt đã tối sầm rồi lung lay ngả ra sau.
Nhiễm Nhan túm lấy nàng ta, cởi guốc giày xách trong tay, sau đó túm đai lưng nàng ta, lôi vào lại trong phòng nơi nàng ta vừa đi ra.
Bên trong truyền ra thanh âm một nữ nhân trẻ tuổi, "Ngữ Nhi, ngươi về rồi à?"
Nhiễm Nhan bôi nước thuốc lên người Ngữ Nhi, sau đó lặng lẽ rời khỏi gian ngoài. Mới đi ra chưa được vài bước, đã nghe thấy trong phòng nữ hài kia nhẹ nhàng gọi Ngữ Nhi, sau đó truyền đến một tiếng thịch trầm đục.
Mới vừa rồi Ngữ Nhi kia nói, Nhiễm Mỹ Ngọc đã đi ngủ, nghe ý tứ của nàng thì chắc là mới đi ngủ không lâu, nhìn sắc trời chạng vạng, Nhiễm Nhan phỏng đoán mình có thể đã ngủ một ngày một đêm.
Mấy cái này đều không quan trọng, quan trọng là, đến tối thì thị tỳ Nhiễm phủ sẽ trở về viện chuyên dành cho nô tỳ, trong các phòng chỉ để lại thị tỳ bên người. Mà ám vệ bình thường cũng chỉ canh giữ bên ngoài, sẽ không chạy vào trong nội viện.
Nhiễm Mỹ Ngọc có bốn thị tỳ bên người, ngoài trừ hai người này, hẳn là còn một người trực đêm ở gian ngoài, một người khác...
Ánh mắt Nhiễm Nhan chuyển qua căn phòng cách vách kia, đem mê dược từ góc kẹt cửa vẩy vào trong phòng.
Sau một lúc lâu mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng giống như tưởng tượng của Nhiễm Nhan, cũng không lớn, chỉ có hai cái giường, mỗi cái đều có màn che, một bên còn trống, bên còn lại đã rũ màn.
Nàng cứ tùy tiện đi vào như vậy, chỉ là bước chân cực nhẹ.
Người trên giường trở mình, mở mắt, còn chưa kịp có phản ứng, Nhiễm Nhan đã dùng khăn tẩm mê dược trùm lên mặt nàng ta, dùng tay đè chặt miệng nàng ta, khiến cho nàng ta không thể kêu to hoặc cắn người, nhưng vẫn để mũi cho nàng ta hô hấp.
Thị tỳ giãy giụa không đến vài cái, động tác liền dần dần chậm lại.
Nhiễm Nhan lại ngừng một lát, mới thu hồi khăn, mặt vô biểu tình mà đánh giá thị tỳ kia một cái, khom lưng một tay cầm cổ tay nàng ta, không dấu vết dò xét mạch đập, một tay thì dùng sức bẻ ra nắm tay đang nắm chặt của nàng ta, thấy bên trong có mấy sợi tơ vải bị cào ra từ trên y phục của mình, sau đó xốc chăn lên nhìn một lúc lâu, mới đắp lên. Rồi đột nhiên xoay người nhảy lên giường, gắt gao chặn tay chân nàng ta lại, đem khăn tẩm mê dược lần nữa che trên mặt nàng.
Quả nhiên, Nhiễm Nhan gặp phải chống cự kịch liệt, nhưng Nhiễm Nhan giờ đã chiếm thế thượng phong, hơn nữa lượng mê dược rất mạnh, không quá vài giây, thị tỳ này cả người xìu xuống, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Vừa rồi khi Nhiễm Nhan cầm cổ tay nàng ta, còn đồng thời dùng sức cạy nắm tay nàng ta ra, thấy rõ mạch đập của nàng ta tăng bất thường, hơn nữa trên tay có một tích tắc chống cự, nếu thật sự hoàn toàn hôn mê, tuyệt đối sẽ không xuất hiện phản ứng này.
Lần này Nhiễm Nhan không có vội buông ra, mà xem xét động mạch cổ của nàng ta trước, xác nhận là đã thật sự ngất đi rồi, mới xuống giường.
Thị tỳ này vậy mà thông minh, vừa bắt đầu đã suy xét, phát hiện bản thân tứ chi vô lực, căn bản không phải là đối thủ của Nhiễm Nhan, liền nín thở, ý đồ qua mặt trước, rồi sau đó lại tìm đối sách, thậm chí còn cố tình cào xuống "vật chứng".
Đáng tiếc, Nhiễm Nhan trước nay đều sẽ không bỏ sót một lỗ hổng nào.
Có kinh nghiệm này, trong lòng Nhiễm Nhan thêm vài phần cảnh giác, xem ra thị tỳ bên người của Nhiễm Mỹ Ngọc cũng khá có tâm cơ và can đảm.
Sở Thủy cư không lớn như Hòa Nhã cư, có thể làm phòng ngủ chỉ có hai gian, theo tính tình của Nhiễm Mỹ Ngọc, đương nhiên sẽ lựa chọn gian vừa hoa lệ vừa lớn vừa có vị trí đẹp nhất kia, Nhiễm Nhan không chút do dự chạy lên lầu.
Đứng ở cửa phòng ngủ chính, Nhiễm Nhan cũng đem một lọ mê dược hắt vào trong như trước, tuy hiệu lực sẽ hơi chậm lại, nhưng ít ra có thể làm cho các nàng không còn sức phản kháng.
Làm xong chuyện này, Nhiễm Nhan liền dựa trên lan can, nhìn bầu trời đêm mênh mang.
Hiện tại đã đầu tháng mười hai, vầng trăng cong cong nhạt nhòa treo ở trên bầu trời cao xa, ánh sao thưa thớt, bóng đêm hun hút cơ hồ hòa vào màu trời đêm. Bóng cây tối sẫm đong đưa theo gió, như đám quái thú đang giương nanh múa vuốt.
Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, trái ngược với khi mới tới nơi này, giờ nàng đã có vướng bận, Nhiễm Vân Sinh, Hình Nương còn có Vãn Lục cùng Ca Lam, bọn họ đối với nàng đều rất tốt, đây là may mắn của nàng, nhưng cũng không biết vì cái gì, thỉnh thoảng nàng vẫn có cảm giác cô độc.
Chính bởi vì như thế, nàng mới không thể nương tay.
Chỉ số thông minh của Nhiễm Nhan cũng không phải dùng không nổi mưu kế, nhưng nàng lại không kiên nhẫn đem đầu óc dùng vào mấy chuyện tranh đấu lằng nhằng có cũng được mà không cũng được. Làm pháp y nhiều năm, có một cái đạo lý là rõ ràng nhất, đối với một người mà nói, khi sinh mệnh kết thúc thì cũng có nghĩa là hết thảy kết thúc, chỉ còn lại một khối thi thể, là còn chút bí mật chỉ có pháp y mới có thể xem hiểu.
Tính toán thời gian đã không sai biệt lắm, Nhiễm Nhan rút ra đoản đao trong ống tiêu, cạy then cửa ra, bước vào.
Kết cấu trong phòng ngủ hơi giống với gian của Nhiễm Nhan, chỉ có một vài chỗ bài trí bất đồng, ở gian ngoài thị tỳ còn y phục ngã trên giường, nhìn dáng vẻ có lẽ là định cởi áo ngoài đi ngủ, thì bị mê dược làm ngất đi.
Nhiễm Nhan biết nàng ta sẽ không hoàn toàn bất tỉnh, liền đi tới cho nàng ta thêm chút mê dược, chờ nàng ta hoàn toàn ngất xỉu, thì giúp nàng ta cởi quần áo, đặt lên giường, sắp xếp thành bộ dáng ngủ ngon. Quần áo cũng bắt chước Vãn Lục làm như thường ngày, treo trên bình phong nhỏ ở đuôi giường.
Vào nội thất, Nhiễm Nhan thong thả ung dung ngồi xuống bên giường, trầm lãnh nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc. Thị tỳ gian ngoài kia còn không hoàn toàn hôn mê, Nhiễm Mỹ Ngọc ngủ ở trong nội thất, càng không có khả năng hoàn toàn ngất xỉu, hiện tại đại khái chỉ là lúc buồn ngủ còn thêm mê dược, cho nên mới tiến nhanh vào mộng đẹp.
Nhiễm Nhan xốc đệm chăn lên, xoẹt một cái để dao ngay ngực Nhiễm Mỹ Ngọc, không chút nương tay đâm thủng làn da.
Nhiễm Mỹ Ngọc đang ngủ say, đột nhiên ăn đau, vô ý thức hét lên, nhưng bởi vì trúng dược của Nhiễm Nhan, tiếng hét kia đến bên miệng đã biến thành tiếng rên rỉ, nàng mở mắt, hoảng sợ nhìn "hung thủ", đến khi phát hiện là Nhiễm Nhan, tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, "Nhiễm Thập Thất, ngươi muốn làm gì?"
Trong bóng đêm, Nhiễm Nhan nhướng mày, thanh âm nghẹn ngào trầm lãnh, "Giết người, nhìn không ra à?"
Nhiễm Mỹ Ngọc run lập cập, một chút cũng không dám hoài nghi tính chân thật trong lời Nhiễm Nhan, "Ngươi điên rồi!" trong mắt nàng ta, cho dù muốn giết người cũng phải nghĩ biện pháp che dấu, kiểu gì cũng không thể trắng trợn táo bạo như vậy! Nghĩ đến đây, Nhiễm Mỹ Ngọc lấy lại chút tự tin, há mồm gọi tên thị tỳ, "Đào nhi, Đào nhi!"
Nhiễm Nhan đem khăn phất nhẹ lên mặt nàng ta, làm dược lực lại tăng thêm vài phần.
Nhiễm Mỹ Ngọc không rõ nguyên do, chỉ ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy mí mắt nặng thêm một chút, cả người không thể dùng lực, muốn động cũng không động được, muốn kêu lại kêu không ra tiếng, như bị bóng đè.
"Ngươi vì cái gì lại muốn giết ta?" thanh âm Nhiễm Mỹ Ngọc suy yếu, sợ hãi nhìn con dao còn cắm trên ngực mình kia, thêm khuôn mặt vô cảm của Nhiễm Nhan, nàng ta cảm thấy mình khẳng định là đang ở trong ác mộng.
Dược Nhiễm Nhan dùng không giống với mê dược bình thường, hít vào một chút, liền giống như hút ma túy, thần kinh cảm giác cả người bị trì độn, cảm giác đau sẽ yếu hơn rất nhiều so với bình thường, bất đồng chính là, ma túy sẽ làm người ta lâm vào trạng thái phấn khởi điên khùng, mà dược này thì sẽ làm người dần dần mất đi ý thức.
"Lý do ta phải giết ngươi quá nhiều, còn phải liệt kê ra hết sao?" Nhiễm Nhan thu hồi đao, đi đến trước kỷ châm lên một trản đèn tứ giác.
Ánh sáng mỏng manh mờ nhạt chiếu lên mặt nàng, nhưng bộ dáng kia lại lạnh lẽo, càng làm người không rét mà run.
"Nghiêm khắc mà nói, ta đây đã không phải là lần đầu tiên giết người." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nói, phảng phất như đang lẩm bẩm, chẳng qua nội dung lại làm sống lưng người ta phát lạnh.
Nhiễm Mỹ Ngọc giãy giụa muốn ngồi dậy, cả người lại như bị rót chì, dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, mới nhúc nhích được một chút, nàng ta run giọng nói: "Nơi này là dưới chân thiên tử, ngươi giết ta, cũng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!"
"Phải không? Ta không thể không nói cho ngươi..." Nhiễm Nhan vừa nói, vừa xốc lên chăn, duỗi tay tuột quần Nhiễm Mỹ Ngọc xuống, "...ta ngần ấy năm, cái gì cũng chưa học, lại chỉ biết một thứ, chính là mổ thi, đương nhiên, người sống cũng mổ được như thường, hơn nữa còn bảo đảm người khác không biết là ta làm."
Cả người Nhiễm Mỹ Ngọc run rẩy, không biết là bởi vì thân thể chưa bao giờ bị người nhìn qua của mình lại bại lộ trước mắt Nhiễm Nhan mà xấu hổ và giận dữ, hay là bị sợ hãi chấn trụ, thân thể không nghe sai sử mà run lên.
Nhiễm Nhan dùng dao nhỏ đẩy ra đai lưng trung y và dây lưng hạ tử, thân thể vừa ngây ngô vừa thành thục của Nhiễm Mỹ Ngọc lộ ra hoàn toàn trước mặt Nhiễm Nhan.
Nhiễm Mỹ Ngọc xấu hổ giận dữ mà trừng mắt nhìn Nhiễm Nhan, lại không biết dùng ngôn ngữ gì mới có thể biểu đạt được phẫn nộ của bản thân, trong đôi mắt xinh đẹp cơ hồ phun ra lửa.
Nhiễm Nhan từ trong tay áo móc ra một tấm bạch điệp bố, chà lau lưỡi đao, rồi sau đó kéo cánh tay mảnh khảnh của Nhiễm Mỹ Ngọc qua, duỗi tay thử thăm dò, vừa xem thử nên hạ thủ từ đâu, vừa nhàn nhạt nói: "Muốn trách thì trách ngươi xuẩn, tin hay không mẫu thân ngươi hiện tại đã biết ta giết người không chớp mắt? Bà ta bây giờ nhất định rất sốt ruột, hối hận để ngươi tới Trường An, bởi vì...ở gần mối nguy như vậy."
Buồn cười, Nhiễm Mỹ Ngọc nằm trong tay Nhiễm Nhan, lại không biết "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng".
Nhiễm Nhan nhìn thân thể tươi sống trước mắt này, trong đôi mắt đen kịt phát ra ánh sáng cuồng nhiệt mà người thường nhìn không hiểu, mỗi khi nàng giải phẫu thi thể mà gặp phải khiêu chiến thì mang vẻ mặt này, mà lần đầu tiên cắt người sống, cũng vẫn có thể được xem là một loại khiêu chiến.
Chính vẻ mặt này đã làm Nhiễm Mỹ Ngọc sợ tới mức khóc lên, thanh âm nho nhỏ, mang theo nức nở, tràn ngập sợ hãi. Nhiễm Nhan bây giờ không phải là người nàng ta nhận thức kia, ở trong mắt nàng ta, ác quỷ đòi mạng bất quá cũng như thế thôi!
Nhiễm Mỹ Ngọc dù sao cũng là một khuê nữ được bảo hộ kỹ trong khuê các, tuy tâm địa ác độc, lại thật sự chưa trải qua tình huống như vậy, thấy dao của Nhiễm Nhan sắp đâm vào da, vội vàng khóc lóc xin tha, "Tha cho ta! Cầu ngươi tha cho ta, ta sẽ không dám nữa, là Bùi Cảnh bắt ta, muốn đem ta hiến cho Thái Tử làm sủng vật, ta sợ hãi, ta không muốn làm sủng nô, dưới tình thế cấp bách mới có thể...A!"
Lời nàng ta còn chưa dứt, dao của Nhiễm Nhan đã cắt vào da, máu tươi đỏ rực rỉ ra từng giọt như hạt đậu đỏ, trên nền da trắng nõn tinh tế, vô cùng quyến rũ.