Thái phu nhân trầm mặc một chút, mới nói: "Thánh ý khó dò. Tiểu Cửu còn chưa đến ba mươi, ai biết thánh thượng có thể quyết đoán dùng người trẻ tuổi hay không? Nghĩ chắc là vẫn còn đang suy xét đi."
Độc Cô thị trong lòng đại hỉ, dù chỉ là suy xét cũng đã rất không tồi, dù gì cũng biết là trong lòng thánh thượng Tiêu Tụng là người có năng lực, mặc dù năm nay không thăng chức, sang năm không thăng chức, chỉ cần không có sai lầm gì to lớn, còn sợ ba bốn năm thăng không lên sao?
Tiêu thái phu nhân gật đầu, "Ừm, trong triều nhân tài đông đúc, quan viên cùng thế hệ với Thời Văn có nhiều người đều có thể được bổ nhiệm chức Hình Bộ Thượng thư này, thánh thượng suy xét đến Tiểu Cửu, một mặt là xác thật hắn có năng lực này, một mặt khác cũng là vì an ủi Thời Văn."
Thời Văn, là tự của Tống Quốc Công Tiêu Vũ. Tiêu Vũ bị biếm, cũng không phải vì sai lầm trong chính sự, mà ngược lại, ông là người rất có năng lực, trong chính sự cũng không làm chuyện gì hồ đồ, chỉ là không chịu được đám người Phòng Huyền Linh, Ngụy Chinh, ở trên triều là động thủ với bọn họ, bị phán tội danh nhiễu loạn triều đình, thánh thượng cho rằng tính tình ông nóng nảy, bốc đồng, mới bị bãi chức thừa tướng biếm xuất khỏi Trường An để tư quá.
Tiêu Vũ là khai quốc công thần theo Lý Uyên giành thiên hạ, mà đám người Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Ngụy Chinh là trụ cột vững vàng của phủ Tần Vương năm đó, là tâm phúc của Lý Thế Dân, khi xử lý chuyện này, Lý Thế Dân khó tránh khỏi sẽ có chút bất công, có thể là sau đó vẫn luôn suy nghĩ, trong lòng cảm thấy áy náy với Tiêu Vũ, cho nên mới dùng phương thức bù đắp này để trấn an.
"Con dâu minh bạch." Độc Cô thị nói. Nói vậy thái phu nhân cũng đã biết Tiêu Vũ sáng sớm nay nghe thấy tiếng trống báo canh năm nhị điểm thì nhớ tới chuyện bực bội, trong lòng không thoải mái, mới muốn thông qua mình để an ủi ông một chút.
Mặc kệ thế nào, trong lòng thánh thượng vẫn rất coi trọng Tiêu Vũ.
"Trong lòng Thời Văn cái gì cũng minh bạch, hắn đã một đống tuổi, đối với quyền vị cũng không còn mặn mà như trước nữa, chỉ là không phục cách xử trí của thánh thượng, còn bị tổn thương, ngươi lựa lúc mềm giọng khuyên một hai câu là được." Thái phu nhân thở dài.
Độc Cô thị ứng tiếng, đỡ thái phu nhân vào viện.
Bên này mẹ chồng nàng dâu hiếm có được lúc tâm bình khí hòa, bên kia chị em dâu nhìn nhau im lặng, không khí lạnh lẽo như gió thu cuốn lá vàng.
Hai người thân phận tôn quý luôn nhất quán cao ngạo, đương nhiên không có khả năng lập tức mở lời với một tân nương có xuất thân không cao, mà Nhiễm Nhan trong xương cốt đã không có quan niệm tôn ti gì, lòng tự trọng của nàng cũng tương đối cao, dù cho lại bị Lưu Thanh Tùng giẫm đạp thêm vài lần, cũng sẽ không cố tình lấy lòng người khác. Thêm nữa, cho dù là có tâm lấy lòng, nàng cũng không biết nên nói gì, hai vị này đều đã trải qua nhiều chuyện lớn, hàn huyên xu hướng của Đường triều với bọn họ, Nhiễm Nhan sợ tự làm hố mình, trừ chuyện đó ra chẳng lẽ đi tâm sự về giải phẫu tâm đắc hay là kinh nghiệm phối độc dược?
Ở đình hóng gió ngồi trong chốc lát, Tương Thành công chúa cảm thấy Tống Quốc Công bên kia chắc đã nói xong chuyện, liền nói: "A gia mỗi lần dặn dò chuyện gì đều không dài dòng..."
*a gia ở đây là chỉ Độc Cô thị, bà bà của các thím này, theo vai vế thì họ sẽ gọi Tống Quốc Công là 'A ông', ở đây là nhà chồng nên không thể lầm với 'a gia' = papa của họ.
Lời mới nói được một nửa, thì thấy một thị tỳ chạy tới, đứng ở ngoài đình, cũng bất chấp hành lễ, gấp gáp nói: "Công chúa, Huyện chủ, Cửu phu nhân, A Lang cùng Cửu Lang đánh nhau rồi!"
A Lang trong miệng thị tỳ này là chỉ Tống Quốc Công.
Nhiễm Nhan vô cùng kinh ngạc, thế gia đại tộc như vậy, niên đại coi trọng hiếu đạo như vậy, mà phụ tử cư nhiên lại xông vào đánh nhau!
Hai người này mỗi lần gặp mặt một lời không hợp là đánh, Tương Thành công chúa cùng Gia Vinh huyện chủ hiển nhiên đã thấy nhiều thành quen, Tương Thành công chúa bình tĩnh nói: "A gia đâu? Chuyện như vậy, chúng ta làm tức phụ cũng không thể nhúng tay." Dứt lời, chuyển qua Nhiễm Nhan nói: "Cửu Lang chọc a ông sinh khí, ngươi có muốn đi qua nhìn một cái không?"
Đi! Sao không đi? Thịnh cảnh ngàn năm khó gặp a! Nhiễm Nhan ở chỗ này cũng nhàm chán, liền nói: "Một khi đã như vậy, ta theo lý nên đi."
Tương Thành công chúa nhìn bộ dạng không vội không hoảng của Nhiễm Nhan, tâm cảm thấy nàng thật ra lại rất có khả năng thấy rõ tình thế, nên cũng khách khí hơn một chút.
Thị tỳ lập tức dẫn Nhiễm Nhan chạy về phía thư phòng, qua một cái cổng vòm, liền nghe thấy thanh âm ồn ào bên trong, thị tỳ kia dừng bước, hỏi: "Cửu phu nhân thật sự muốn đi vào sao?"
"Có cái gì không ổn sao? A ông không muốn để người khác nhìn thấy cảnh này?" Nhiễm Nhan hỏi lại.
Thị tỳ khó xử lắc đầu, "Cũng không phải...người ngoài thấy đương nhiên không tốt, nhưng phu nhân cũng là người Tiêu gia...chỉ sợ là sẽ vô cớ bị thương."
Nhiễm Nhan trong lòng cả kinh, hoá ra đây cũng không phải tiểu đánh tiểu nháo, nghe nói Tiêu Tụng đã có lần bị Tống Quốc Công vận dụng gia pháp đánh gần chết, phụ tử đánh nhau, Tiêu Tụng hơn phân nửa không có khả năng đánh lại Tống Quốc Công, nên ngoại trừ tự vệ thì cũng chỉ có thể để bị đánh.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan lập tức đi vào trong viện.
Hương thơm tràn vào mũi, hoa hạnh hoa đào thấp thoáng, mơ hồ có thể thấy cảnh mấy nam nhân đang lôi kéo nhau. Nhiễm Nhan đến gần vài bước, mới thấy rõ ràng, Tiêu Duệ Chi cùng Tiêu Khải Chi đang kéo Tống Quốc Công, Tiêu Khải Chi nói: "Tiểu Cửu, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với phụ thân!"
"Hai đứa bất hiếu các ngươi, buông tay ra! Để ta đập chết cái đứa hỗn trướng này!" Tống Quốc Công dù sao tuổi cũng đã hơi lớn, mệt đến thở hồng hộc.
"Phụ thân, nhi tử gánh không nổi tội danh nặng như vậy, thỉnh phụ thân bớt giận, tiểu Cửu hiện giờ đã thành gia, tất nhiên sẽ chịu nghe tổ huấn của Tiêu gia, không làm phụ thân thất vọng!" Tiêu Duệ Chi khuyên nhủ.
Hai vị huynh trưởng giữ chặt phụ thân, Tiêu Tụng đương nhiên cũng không thể động thủ, nếu là thường lui tới, hắn có thể đấu với ông già, hoặc là thành thành thật thật ăn đập, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Nhiễm Nhan bái kiến ông bà, hai cái này đều không làm được.
Bởi vậy Tiêu Duệ Chi vừa dứt lời, Tiêu Tụng đã bước xuống bậc thềm, vén vạt áo lên, quỳ gối trước mặt Tống Quốc Công, "Ta sai rồi, mặc cho phụ thân trách phạt."
Hành động này của hắn, làm tất cả mọi người ở đây sửng sốt, cả cơn giận của Tống Quốc Công cũng bị sự kinh ngạc thay thế, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Tụng cho dù có bị đánh bầm dập cũng tuyệt đối không nhận thua, tuy gần đây trở nên càng ngày càng xảo quyệt, mỗi lần đều có thể đem chuyện nhẹ nhàng đẩy đi, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng nói một câu "Ta sai rồi".
Đột ngột như vậy, Tống Quốc Công lại không biết nên nói cái gì nữa, nếu lại tiếp tục cắn lấy không bỏ, thì có vẻ ông quá hẹp hòi, lặng im một lát mới nói: "Thôi, ngày khác lại nói."
Dứt lời phất tay áo mà đi, lập tức hướng Nhiễm Nhan bên này đi tới.
Nhiễm Nhan cũng không tránh né, nhìn thấy Tống Quốc Công liền nhún người hành lễ, quy quy củ củ mà gọi một tiếng, "A ông."
Nhiễm Nhan gợn sóng bất kinh làm Tống Quốc Công nhìn nàng thêm vài cái, khẽ ừ một tiếng, rồi đi qua người nàng.
"Phu nhân." Tiêu Tụng kêu.
Bị Nhiễm Nhan nhìn thấy tình cảnh chật vật như vậy, hắn không hề có cảm giác quẫn bách, ngược lại một tiếng "Phu nhân" còn làm Nhiễm Nhan có chút ngượng ngùng.
Nhiễm Nhan hành lễ với Tiêu Duệ Chi và Tiêu Khải Chi, nhìn hai người bọn họ rời đi, mới duỗi tay cầm tay hắn nói: "Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao? Một hai phải chọc cho a ông phát hỏa!"
Tiêu Tụng nghe nàng kêu "A ông" còn trôi chảy hơn kêu "Phu quân", không khỏi có chút chua chua nói: "Ông ấy tính tình quá lớn, ta biết làm sao, cả người trung dung như Phòng tướng, cũng có thể chọc cho ông ấy tức đến động thủ, ta tự hỏi bản thân không bằng Phòng tướng."
Phòng Huyền Linh mấy năm gần đây trên chuyện chính sự có thể nói là tầm thường vô vi, không có chút thành tựu, đem hai chữ "Trung dung" phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, một khi hỏi ý kiến của ông, ông tất nhiên sẽ nói là như thế này cũng đúng như vậy cũng có đạo lý, nói đến tích thủy bất lậu, nhìn như rất có giá trị, kỳ thật căn bản không có ý tứ gì hết, bởi vậy tấu chương buộc tội ông rơi như tuyết trên ngự án của Lý Thế Dân.
Nói ngắn gọn thì, Phòng Huyền Linh mấy năm nay càng ngày càng có khuynh hướng làm người điều giải, ba phải, tách bản thân mình ra, cả người như vậy cũng có thể gây chuyện với Tống Quốc Công, có thể thấy 'công lực' của Tống Quốc Công thật sự đáng nể. Vua đánh nhau "Danh xứng với thật", cũng chẳng trách bị biếm xuất khỏi Trường An để tư quá.
"Cảm ơn ngươi." Nhiễm Nhan đáy lòng ấm áp, Tiêu Tụng làm như vậy là vì cái gì, nàng cũng minh bạch.
Tiêu Tụng nắm chặt tay nàng, cười nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, trong lòng ông ấy không thuận, là cảm thấy ta cùng một loại người với đám Phòng tướng, Trưởng Tôn quốc cữu, đều là tiểu nhân. Nam nhi lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ông ấy là phụ thân ta, quỳ ông ấy cũng không mất mặt."
Tống Quốc Công là phái dương mưu, mà Tiêu Tụng hiển nhiên là người âm mưu dương mưu gì cũng chơi, khi Tiêu Tụng còn nhỏ, thái độ của Tống Quốc Công là giáo dục nhi tử, nhưng hiện giờ đã thăng cấp thành không hợp chính kiến.
Nhiễm Nhan tâm than một tiếng, cái nhà này thật thích giận dỗi a!