Đối mặt với Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Nhan cũng không có chút thẹn thùng gì, hờ hững nhìn hắn một cái, rồi nâng bước vào trong.
Lưu Thanh Tùng vội vàng gọi nàng lại, "Ê ê, ta có việc tìm ngươi."
"Cái gì ê ê, gọi Cửu tẩu." Tiêu Tụng bất mãn nói.
Nhiễm Nhan hơi kinh ngạc, nàng vốn cho rằng Tiêu lão thái thái đem Lưu Thanh Tùng nuôi như khuê nữ, bất quá là cho vui mà thôi, thì ra thật sự là coi hắn như người trong nhà. Cũng không biết Tống Quốc Công và Độc Cô thị có thừa nhận hay không...
Nhiễm Nhan nghĩ thầm, cả người không đáng tin cậy như Lưu Thanh Tùng còn có biện pháp đạt được sự tán thành của người Tiêu gia, nàng nếu làm không được, thật sự quá tổn thương tự tôn.
Lưu Thanh Tùng biết nghe lời phải, "Cửu tẩu, ta có chính sự tìm ngươi."
Nhiễm Nhan dừng chân, "Chuyện gì?"
Lưu Thanh Tùng cười nịnh nọt với Tiêu Tụng: "Cửu Lang a, ta có thể nói vài câu với Cửu tẩu hay không?"
Tiêu Tụng khẽ nhíu mày, liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, gật đầu nói: "Ta đi thư phòng."
Hắn rõ ràng là rất bình tĩnh, Nhiễm Nhan lại cảm nhận được là hắn sinh khí, chẳng qua lập tức che giấu. Thê tử cùng huynh đệ nói muốn bàn chuyện bí mật ngay trước mặt hắn, chuyện này gặp nam nhân khác, chỉ sợ đã sớm phát hỏa, cũng không trách hắn sinh khí.
"Qua đình bên kia nói đi." Nhiễm Nhan nói, nâng bước về hướng đó.
Lưu Thanh Tùng hôm nay hiển nhiên cũng không có bao nhiêu hứng thú đùa giỡn, lập tức đi theo.
Hai người vừa ngồi xuống, Lưu Thanh Tùng đã gấp không chờ nổi nói: "Tấn Dương công chúa ba ngày trước phát bệnh, ngươi đang chuẩn bị hôn lễ, cho nên ta chưa nói, nghe nói lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần trước, thánh thượng rất phiền lòng, chính là thời cơ tốt để chúng ta ra tay."
Hắn dừng một chút nói tiếp: "Mùa xuân dễ sinh bệnh, hiện giờ đã trung tuần tháng Ba, thêm một thời gian nữa chỉ sợ phải chờ tiếp, mặc dù lần này không thể thành công vào mắt thánh thượng, cũng nên là thời điểm chúng ta chọn đội, là đầu nhập vào Lý Thái hay là mượn tay Thái Tử, ta nói Nhiễm nữ sĩ, ngươi tốt xấu gì cũng cho ta một câu trả lời a, để ta còn chuẩn bị tâm lý."
Việc này cần phải thương lượng cùng Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan không muốn ở tân hôn ngày thứ hai đã đàm luận chuyện này với hắn, nhưng những việc như vậy vẫn nên sớm biết ý của hắn mới thỏa đáng, liền nói: "Ngươi về trước đi, ta tối nay sai người truyền tin cho ngươi."
Lưu Thanh Tùng nhướng mày nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu, "Không mời cơm à?"
"Tang Thần không cho ngươi ăn cơm?" Nhiễm Nhan vừa nói, vừa đứng dậy, vuốt thẳng nếp váy, nói: "Phu quân nhà ta kiếm tiền không dễ dàng, ta phải tiết kiệm một chút, ngươi muốn cọ cơm không bằng đi tìm a Vận, nàng không phải là tiểu Loli biết kiếm tiền sao?"
"Cửu Lang cả cái này cũng nói với ngươi?" Lưu Thanh Tùng hoài nghi có phải những chuyện mình từng trải qua, Tiêu Tụng đều kể cho Nhiễm Nhan nghe hay không, lần này thì xong rồi, chịu một mình hắn đè đầu cũng đã rất bi thảm, thêm một Nhiễm Nhan...Lưu Thanh Tùng thật sự không dám chờ mong Nhiễm Nhan sẽ "Thiện lương".
"Ừm, đúng rồi." Nhiễm Nhan đi đến chỗ bậc thềm, quay đầu lại nói: "Trong hồi môn của ta có một cửa hiệu mặt tiền trong chợ đông, ta tính toán tìm a Vận thương lượng một chút, hợp tác mở cái y quán, nàng ấy làm chưởng quầy, ngươi ngồi khám bệnh, ta ra mặt tiền cửa hiệu, doanh thu thì a Vận bốn thành, ngươi ta mỗi người ba thành, ý của ngươi như thế nào?"
Lưu Thanh Tùng thật sự muốn nói một câu, thật là ngốc đại tỷ a! Bất quá nghĩ lại, bỗng hiểu ra, mục đích của Nhiễm Nhan căn bản là không phải ở kiếm tiền, mà là một cái kế hoạch "Tài bồi", thân phận nàng hiện giờ cũng không thể tùy tâm sở dục, biện pháp duy nhất là lui ra sau màn, tìm một người đứng ra, năng lực của hai người đều quy về thành một người, tạo nên tên tuổi, như vậy muốn nhờ cậy vị hoàng tử nào cũng có sức thuyết phục hơn, người ta cũng có thứ để coi trọng.
Nhiễm Nhan từ trước đến nay là một người thích dùng sự thật nói chuyện, nàng cảm thấy cho dù nói nhiều, người khác không tin thì vẫn không tin.
"Hai bút cùng vẽ a, Nhiễm nữ sĩ." Lưu Thanh Tùng cười hắc hắc, vốn dĩ thấy nàng cứ thong thả, còn lo nữ nhân sau khi gả chồng thì không còn tinh thần phấn đấu, bây giờ mới được ăn một viên thuốc an thần.
"Đây chỉ là ý tưởng bước đầu của ta, chờ ta quy hoạch ra một cái phương án kỹ càng tỉ mỉ, chúng ta lại nghiên cứu tiếp, ngươi nếu có ý tưởng gì hay, tùy thời có thể tới thương lượng." Nhiễm Nhan bổ sung một câu: "Bất quá nhà chúng ta không bao cơm."
"Ta nói Nhiễm Nhan, lương tháng của Cửu Lang có bao nhiêu là gạo thóc ăn không hết, ngươi không cần keo kiệt như vậy có được không?" Lưu Thanh Tùng hừ hừ nói.
Bổng lộc của quan viên triều đình không chỉ có tiền, còn có bổng mễ, đồng ruộng, người hầu v.v., so ra, bổng mễ và đồng ruộng chiếm tỷ lệ rất lớn.
Nhiễm Nhan cũng không để ý tới hắn nữa, đi thẳng tới thư phòng tìm Tiêu Tụng.
Thư phòng của Tiêu Tụng vẫn đầy án tông chồng chất như núi, mùi giấy mực nồng đậm xông vào mũi, bên cạnh cái bàn dài trong phòng cơ hồ không có chỗ đặt chân. Tiêu Tụng thì đang ở giữa đống án tông, vùi đầu đọc sách.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu thấy là Nhiễm Nhan, đứng dậy bước ra, cười nói: "Nói xong rồi à?"
Nhiễm Nhan cẩn thận nhìn kỹ hắn một chút, nhìn không ra chút nào khác thường, có lẽ trong thời gian này, hắn đã có thể khống chế tốt cảm xúc của mình. Nhiễm Nhan nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Phu quân."
"Ừm." nụ cười trên mặt Tiêu Tụng rõ ràng sáng hơn vừa rồi, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý cười. bước lại cầm tay nàng, nói: "Ta từng nói qua, đại hôn thời điểm sẽ mang ngươi đi quan ải, chờ ba ngày hồi môn xong, chúng ta liền khởi hành đi đi."
Một loạt phản ứng này tuy rằng rất nhỏ, Nhiễm Nhan lại không hề xem nhẹ, chuyện này làm nàng ý thức rõ, đích xác là hắn vừa mới sinh khí.
"Ừm." Nhiễm Nhan cầm lại tay hắn, "Ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng."
Tiêu Tụng ngồi xuống tịch, ôm nàng vào lòng, "Chuyện gì vậy?"
"Ta muốn tiếp tục nghiệm thi." Nhiễm Nhan dùng chuyện căn bản nhất để thăm dò thái độ của Tiêu Tụng trước, nếu hắn phản đối chuyện này, thì những chuyện sau đó có nói ra cũng uổng công.
Tiêu Tụng vỗ nhẹ eo nàng, gật đầu nói: "Chuyện này, ngươi không nói ta cũng biết. Ta không tính toán ngăn cản ngươi, nhưng trong nhà sẽ không đồng ý việc này, chỉ có thể ủy khuất ngươi trộm làm."
"Đương nhiên rồi. Bất quá ta cho rằng nghiệm thi đôi khi có tác dụng quan trọng nhất trong việc phá án, cho nên hy vọng nghề này không chỉ một mình ta biết, nhưng để đạt được mục tiêu ta muốn, không chỉ cần thời gian rất dài, cũng cần tiếp xúc quyền lợi cao nhất, nếu được triều đình duy trì, mở rộng ra sẽ rất dễ dàng." Nhiễm Nhan trước tiên nói qua ý tưởng đại khái một lần.
Tiêu Tụng ngẩn ra một chút, cũng không tiếp tục ăn đậu hủ nữa, nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới nói: "Cho nên ngươi muốn mượn trợ lực từ một vị hoàng tử nào đó?"
"Ừm, cho nên ta muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút, ai thích hợp hơn?" Nhiễm Nhan ngữ khí có vẻ hơi chột dạ, dù gì ở đây cũng không phải đời sau, nàng muốn phấn đấu như thế nào thì liền phấn đấu như vậy, ở đây, nàng gả cho Tiêu Tụng, đã chú định trên lưng đeo rất nhiều trói buộc, mà Tiêu Tụng lại là người cổ đại chính cống, hắn có thể dung túng nàng đến cỡ này, đúng là hiếm có.
Ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng lại cho một câu trả lời rất rõ ràng, "Thái Tử."
Hắn thấy Nhiễm Nhan có chút kinh ngạc, hơi mỉm cười, tiếp tục nói: "Vô luận như thế nào, hắn cũng là trữ quân, sau lưng có Trưởng Tôn thị duy trì, hơn nữa mấy năm gần đây, thánh thượng đối với hắn càng thêm bất mãn, hắn sao có thể không gấp? Lý Thái hắn dã tâm không nhỏ, hành sự lại không có quân chủ khí độ, tuy rằng cũng từ Trưởng Tôn hoàng hậu mà ra, nhưng ta đoán Trưởng Tôn quốc cữu cũng không quá xem trọng hắn. Còn về phần Lý Khác, ta hy vọng ngươi không suy xét đầu nhập vào hắn."
"Mang thù." Nhiễm Nhan cười nói.