Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 363: Lần nói dối duy nhất trong đời này



"Tùy Viễn tiên sinh vì sao không muốn giúp tiểu vương?" Lý Thái buông cái ly trong tay, tươi cười thanh thiển nhìn về phía Tang Thần.


Lý Thái phái người đi thỉnh Tang Thần vài lần, lại tự mình đi một lần, đều bị cự tuyệt, trong lòng sao có thể không tức giận? Dù cho thế nhân đem thân phận Tang Thần nâng lên cực cao, coi như là nhân vật nổi tiếng, nhưng dù là đại nho nổi tiếng như Ngu Thế Nam cũng phải cho hắn vài phần thể diện, hắn sao chịu nổi lạnh nhạt như vậy.


Tang Thần không biết giao tế trong quan trường, làm việc đương nhiên trực tiếp, được chính là được, không được là không được, bình thường sẽ không tìm lý do gì qua loa lấy lệ.


"Thời tiết nóng bức, Tùy Viễn tiên sinh chỉ cần phái người thông báo một tiếng, tiểu vương lập tức phái xe ngựa đi đón tiên sinh, sao có thể mệt nhọc tiên sinh như thế." Lý Thái chưa lộ rõ tức giận ra mặt, phất tay lệnh cho một mỹ tì tiến lên lau mồ hôi giúp Tang Thần.


Mặt Tang Thần đỏ lên, cũng không kịp trả lời Lý Thái, vội vàng né tránh, "Không dám phiền tới cô nương, tại hạ tự mình làm, tự mình làm."


Nói rồi dùng tay áo lau lung tung một lần, bộ dạng hoảng loạn của hắn chọc cho mỹ tì cả phòng che miệng cười khẽ.


"Tùy Viễn tiên sinh thỉnh dùng canh giải nhiệt." Mỹ tì hay tai bưng ly, mắt chứa thu ba lấp lánh nhìn Tang Thần. Sứ trắng trơn bóng, bàn tay mềm như ngọc, đầu ngón tay xinh đẹp như hoa đào với móng tay sáng bóng...


Mặt Tang Thần đỏ đến mang tai, run tay tiếp cái ly, dịch qua bên cạnh, cách mỹ tì kia xa một chút, "Đa tạ cô nương."


Nam tử từ hơn mười tuổi đến hai mươi mấy tuổi, là thời điểm biến hóa long trời lở đất nhất, dung sắc Tang Thần đã không thể so với năm đó. Sau nhiều năm rời khỏi Trường An, vóc người cùng dung mạo đều nẩy nở không ít, đặc biệt là gần nửa năm qua, đã lột xác từ bộ dạng thiếu niên thành một nam nhân, nhưng hắn đến giờ này vẫn không có bất kỳ nữ tử nào làm bạn bên cạnh, vẫn ngây ngô như năm đó, thật sự làm cho những nữ tử chưa gả ở Trường An yêu thích đến tận xương tủy.


"Tuổi tác của Tùy Viễn tiên sinh đã sớm nên đón dâu, không biết vì sao đến giờ chưa cưới?" Lý Thái thấy Tang Thần như thế, liền chuyển đến đề tài này.


Thần sắc Tang Thần thẹn thùng, "Tại hạ chức quan thấp kém, bổng lộc ít ỏi, sợ tương lai ủy khuất phu nhân cho nên chờ khi tại hạ tích cóp đủ tiền, lại nghĩ đến việc cưới vợ."


"Tùy Viễn tiên sinh nói phải, bất quá tiểu vương hôm nay lại muốn giúp cho Tùy Viễn tiên sinh có được mối tốt." Lý Thái khẽ cười nói.


Tang Thần mang vẻ mặt chấn kinh nhìn Lý Thái, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên dùng nguyên nhân gì để cự tuyệt, dù gì hắn đã tới tuổi đón dâu, hơn nữa ngoại trừ nhà nghèo, hắn cũng không có lý do gì thích hợp nữa.


Lý Thái phảng phất như không thấy sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: "Tùy Viễn tiên sinh cảm thấy Thanh Hà công chúa như thế nào?"


Thanh Hà và Tấn Dương hai vị công chúa đều rất được thánh sủng, Tấn Dương công chúa thể nhược, vẫn luôn được bệ hạ tự mình dưỡng bên người, mà Thanh Hà công chúa được thụ phong năm Trinh Quán thứ Hai, lúc ấy chỉ có bốn tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong số công chúa được thụ phong, đủ để thấy thánh thượng rất yêu thích nàng.


"Tại hạ thân phận thấp kém, trăm triệu lần không xứng với công chúa tôn sư." Tang Thần nhẹ nhàng thở ra, lúc này xem như cho hắn lý do.


Lý Thái nhìn hết thần thái của hắn, hơi mỉm cười, bưng Phù Tang lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rì rì nói: "Tùy Viễn tiên sinh không tiếc tổn thương thể diện công chúa, tiểu vương lại biết lý do."


Trong lòng Tang Thần căng thẳng, lại nghe Lý Thái tiếp tục nói: "Kỳ thật người trong lòng Tùy Viễn tiên sinh còn nhớ thương là Hiến Lương phu nhân đi!" Tang Thần tái mặt, rồi lại nghiêm mặt, ánh mắt luôn ôn hòa khiếp nhược lúc này có chút lạnh lùng, "Điện hạ không thể tin lời nói bậy, làm nhục trong sạch người khác như vậy thật sự không phải việc một quân tử làm."


"Tại hạ không thành phu quân của nương tử, không có danh phận cũng được..." Lý Thái đạm nhiên cười, nhìn Tang Thần gắt gao mím môi, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Tang tiên sinh sẽ không quên lời chính mình đã từng nói với Nhiễm thị đi! Ta không tin, với tư dung phong thái của tiên sinh, nói ra những lời này, có nữ tử nào không động tâm, hai vị đến tột cùng có dan díu với nhau hay không, chỉ cần báo việc này cho Tương Võ Hầu, hắn nếu muốn tra ra chân tướng hẳn là không cần tốn nhiều sức."


Nói ra câu nói kia, là Tang Thần không đúng, nhưng lúc ấy Nhiễm Nhan chưa thành thân, trai chưa cưới nữ chưa gả, hắn vì cầu ái mà "không từ thủ đoạn" thực sự không có gì quan ngại, chỉ là hiện giờ Nhiễm Nhan đã gả làm vợ người ta, nhắc lại chuyện này trước mặt người khác, thì liền có ý tứ khác, đây là nghi ngờ đạo đức của Tang Thần hắn, cũng là nghi ngờ trinh tiết của Nhiễm Nhan.


Ánh mắt Tang Thần không sợ mà nhìn hắn chằm chằm, "Tại hạ cùng với Hiến Lương phu nhân thanh thanh bạch bạch, không sợ bất luận kẻ nào đi tra. Tại hạ vốn tưởng rằng Ngụy Vương là quân tử chính trực, té ra đều là tỏ vẻ cho thế nhân nhìn, xin thứ cho tại hạ khinh thường cùng tiểu nhân như ngươi làm bạn"


Dứt lời, liền đứng phắc dậy.


Tất cả mọi người trong phòng bị biến cố đột ngột này làm cho ngơ ngẩn, tất cả đều cúi đầu nín thở.


Tang Thần đi tới cửa lại bị hai hộ vệ ngăn lại.


Lý Thái hơi giơ tay, người trong phòng thối lui toàn bộ, mới đứng dậy bước đến bên cạnh Tang Thần, khẽ cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy bổn vương là tiểu nhân, vậy bổn vương hôm nay liền làm tiểu nhân, người đâu!"


Tang Thần hừ lạnh một tiếng, hắn biết lời vừa rồi của hắn đã hoàn toàn đắc tội Lý Thái, nhưng hôm nay quang minh chính đại đến bái kiến, ngày mai còn phải điểm danh, hắn không tin Lý Thái dám giam hắn lại.


"Tùy Viễn tiên sinh nhìn xem đây là cái gì?" Lý Thái cầm một tờ giấy mở ra trước mặt Tang Thần.


Chữ viết bên trên nét bút như rồng bay, khí khái xinh đẹp, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn...là bút tích của chính hắn! Nhưng mà nội dung lại không phải hắn viết.


Lý Thái chỉ để Tang Thần nhìn lướt qua, nhưng Tang Thần lại thấy rõ ràng nội dung viết bên trên, là viết cho Nhiễm Nhan, đại khái ý tứ là: Tang Tùy Viễn đang ở trong tay chúng ta, thỉnh Hiến Lương phu nhân tự mình đến đón người. Phía dưới viết địa chỉ.


"Bổn vương luôn luôn rất yêu thích bút tích của Tùy Viễn tiên sinh, bởi vậy góp nhặt rất nhiều, hồ sơ khoa cử của Tùy Viễn tiên sinh mấy năm trước toàn bộ đều ở trong phủ bổn vương." Lý Thái đưa tờ giấy này cho hộ vệ bên cạnh, móc quạt xếp từ trong tay áo ra, xoẹt một tiếng mở ra nhẹ nhàng phe phẩy, "Tuy chỉ được đến bảy tám phần khí khái của tiên sinh, nhưng lừa người bình thường một chút cũng đủ rồi."


Mặt Tang Thần trắng bệch, thanh âm run rẩy, lại không chịu yếu thế, "Ngươi muốn làm cái gì?"


"Thay y phục cho Tùy Viễn tiên sinh!" Lý Thái nói.


Hai thị vệ lập tức áp Tang Thần đi ra sau bình phong. Cái gọi là thay y phục, bất quá là lột áo ngoài của hắn ra, hộ vệ đều là thô nhân, đương nhiên sẽ không hầu hạ người khác mặc quần áo, chỉ xách một kiện bào phục tơ lụa tay rộng màu lam đã chuẩn bị trước đó tròng lung tung lên người hắn, Tang Thần giãy giụa yếu ớt căn bản không tạo chút tác dụng gì.


"Chậc, Tùy Viễn tiên sinh quả nhiên phong thái bức người." Lý Thái nhìn Tang Thần bị thị vệ áp giải ra từ sau bình phong, không khỏi thở dài.


Lý Thái thật ra không có ý châm chọc, Tang Thần xưa nay không mặc áo vải màu xám thì cũng mặc quan phục, chưa từng mặc hoa phục. Người đẹp vì lụa, dù cho hắn hiện tại thoạt nhìn có chút chật vật, lại không mất vẻ tuấn mỹ.


"Lý Thái, ngươi tên tiểu nhân vô sỉ này! Thủ đoạn bỉ ổi như thế, đừng nói là Ngô Vương, so với Thái Tử một phần vạn ngươi cũng không bằng, ta dù có chết thì như thế nào, Tang Tùy Viễn ta hôm nay dám đánh cuộc thề, nếu tiểu nhân như ngươi có thể làm vua, thì ta đời đời kiếp kiếp trở thành tiện tạ, vĩnh viễn không thể xoay người!" Tang Thần đỏ mặt tía tai.


Vẻ mặt vẫn luôn cười cợt của Lý Thái rốt cuộc đổi sắc, theo những gì hắn hiểu biết thì Tang Thần vẫn luôn ôn hòa, còn có chút ngu đần, làm người cố chấp, thường hay cùng người khác nháo đến tan rã không vui, nhưng trước nay chưa từng nói lời nào tàn nhẫn như vậy.


"Bổn vương thật sự xem thường ngươi." Thanh âm Lý Thái lạnh lùng, vốn cho rằng Tang Thần là một nho sinh, lòng mang nhân nghĩa, một lòng theo đuổi học vấn, lại chưa từng nghĩ hắn vậy mà có thể một lời chọc thủng suy nghĩ trong lòng mình.


Cho dù trong mắt người ngoài, Lý Thái là vương gia được sủng ái, hành vi của Thái Tử lại đang làm người thất vọng, hắn đích xác có khả năng bước lên vị trí trữ quân, nhưng những thứ này là sự thật khách quan, hắn tỏ vẻ một lòng với chuyện thư văn, nếu nội các có mấy người có thể nhìn ra dã tâm của hắn cũng chẳng có gì lạ, nhưng Tang Thần cũng nhạy bén nhận ra được việc này, thật sự không thể không làm hắn thấy kinh hãi.


Là che dấu không tốt? Hay là Tang Thần đích xác có năng lực? Lý Thái càng nguyện ý tin tưởng cái sau.


"Đem áo ngoài của Tùy Viễn tiên sinh, cùng với lá thư kia, đưa đến Tương Võ Hầu phủ." Lý Thái trầm giọng nói.


Hộ vệ cột Tang Thần lên trên cây cột, rồi lui hết ra ngoài.


Lý Thái quỳ ngồi trên chủ tọa, ánh mắt biến hóa mấy lần, cuối cùng ngữ khí hòa hoãn nói: "Kỳ thật tiên sinh hà tất phải cố chấp như thế? Tiểu vương cũng không bắt tiên sinh làm chuyện gì mà không nhìn được mặt người khác, chỉ là soạn sách mà thôi, nếu bộ sách này xuất thế, tất nhiên có thể có lợi không ít cho thiên hạ sĩ tử, người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ nhớ rõ chỗ tốt của tiên sinh."


Tang Thần hung hăng nhìn chằm chằm hắn, không hề dao động.


Nếu Tang Thần thật sự chỉ là một con mọt sách, nói không chừng ngay lần đầu tiên Lý Thái mời liền vô cùng cao hứng mà đáp ứng, nhưng có một số việc hắn chỉ là không muốn nghĩ tới, chứ không phải là thật sự không biết.


"Tiểu vương biết Tùy Viễn tiên sinh vì sao phản ứng lớn như vậy." Lý Thái cũng không nhụt chí, bởi vì hắn cảm thấy đã bắt thóp được Tang Thần, "Tiên sinh là thật sự rất thích Nhiễm Thập Thất Nương đi? Luận tài học, nhân phẩm, ngươi đều cao hơn Tiêu Tụng không ít, nhưng ngươi có biết vì sao nàng không lựa chọn ngươi không?"


Lý Thái thấy Tang Thần rũ mắt, không căm tức nhìn hắn nữa, lại mang một bộ dạng nhắm mắt ngăn cách với thế nhân. Khóe môi Lý Thái hơi nhếch lên, "Bởi vì tiên sinh không muốn nhận Thôi gia, bởi vì tiên sinh không có quyền thế, không có địa vị."


"Ngươi nói bậy, Thập Thất Nương không phải nữ tử như vậy" Tang Thần lập tức phản bác.


Ý cười trên mặt Lý Thái càng đậm, thanh âm cũng khôi phục nho nhã nhu hòa như thường ngày, "Tiểu vương cũng không có ý hạ thấp Nhiễm Thập Thất Nương, có điều tiên sinh có từng nghĩ tới hay không, Thập Thất Nương không phải nương tử nhà bình thường, một thị tộc cơ hồ sắp mất trắng thanh danh, thật vất vả mới có được cơ hội liên hôn để tăng thực lực như vậy, Thập Thất Nương mặc dù có thích tiên sinh cũng không thể lựa chọn."


Là đạo lý này không sai, Tang Thần vẫn luôn biết. Có điều người trong lòng Nhiễm Nhan căn bản không phải là hắn.


"Tình yêu là thứ gì? Nữ tử một khi qua tuổi ảo tưởng, thì bất quá là muốn tìm người để dựa vào thôi, nếu Tiêu Tụng không còn, tiên sinh lại duỗi tay về phía Nhiễm Thập Thất Nương, lại thêm việc tiên sinh vì nàng mà chờ đợi rất nhiều năm, nàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt." Lý Thái tiếp tục hướng dẫn.


"Phải không?" Tang Thần lẩm bẩm tự hỏi, ra vẻ nghi hoặc, nhưng trong lòng hắn ẩn ẩn minh bạch, Nhiễm Nhan là người quyết đoán quyết tuyệt, không giống nương tử bình thường. Huống chi, hắn hiện giờ vẫn sợ nàng.


Lý Thái ngàn tính vạn tính, cũng sẽ không tính ra, Tang Thần đối với Nhiễm Nhan là vừa yêu vừa sợ.


"Được, ta đáp ứng ngươi." Tang Thần nói giọng khàn khàn.


Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này của hắn, nói ra lời nói dối.