Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 43: 43




"Phúc bá, bắn tín hieuej1 Lan Tú hỗ trợ Phúc bá!" Lục Phương Đình thở hổn hển nói với Phúc bá đang đánh phía trước, vỗ xuống xe ngựa một cái, rút ra một cái ống đồng đỏ.
Phúc bá cầm ống đồng có kíp nổ, châm lửa vật kia bay lên cao, nổ thành pháo hoa màu đỏ, cho dù ban ngày cũng thấy rõ, đây là pháo hoa của Đại Sở.
"Kiên trì một chút viện binh sẽ đến!" Lục Phương Đình nói, tay giữ chặt Tô Thê Thê.

Dựa vào kinh nghiệm của nàng nhìn đám người đằng trước, tuyệt đối không đơn giản.
Nếu chỉ là binh sĩ, đạo tặc, thì những người trong Lục gia dư sức đánh lại, nhưng mà những người này, cưỡi ngựa rất giỏi, độc ác như sói săn, ra tay độc mà chuẩn, nhất định là tinh binh được huấn luyện nghiêm ngặt, vậy thì Lục gia phải huấn luyện một đội người ngựa đặc biệt thì mới thắng được bọn họ.
Lần này ra ngoài chỉ có 20 người, trong đó còn có Tô Thê Thê, Cơ Đạm, Tử Nhụy hoàn toàn không biết võ công.
Những người có võ công thì lại có tật trên người.

Đây không phải do Tô Thê Thê muốn giúp gia tướng tàn tật kiếm miếng ăn, mà là hiện tại hoàng đế kiêng kỵ Lục gia, kiêng kỵ đến mức những người khỏe mạnh lành lặn không cho ở lại.
Những người ở lại Lục gia đều trung thành và tận tâm, thề sống chết cũng phải bảo vệ Lục Phương Đình, dĩ nhiên sẽ không lùi bước.
Nhất thời khói bụi mù mịt, máu me khắp nơi, tiếng hét tiếng khóc, âm thanh rầm rầm, tiếng đao xé thịt đan xen.
Nghe âm thanh này, nhìn máu dưới đất, Lục Phương Đình cảm giác lạnh cả người, nàng đang cố gắng áp chế độc tính, cố gắng phát lực, một khi bắt đầu thì phải giết hết tất cả!
"Tốc chiến tốc thắng!" pháo bay lên trời, phía kia người dần đầu cao giọng hô, những người còn lại chém giết càng mãnh liệt hơn.

Xung quanh bị bao vây, nhưng người còn lại trên xe ngựa đã xuống tới bảo vệ xe ngựa của Lục Phương Đình, bọn họ biết phải kiên trì chờ viện binh đến.
Mà mã tặc cũng biết, trước khi viện binh đến phải hoàn thành nhiệm vụ!
Mã tặc thêm hung ác, ở trên xe ngựa còn tránh thoát được, nếu ra ngoài sẽ mất mạng.
Hạ nhân bên ngoài bảo vệ Lục gia đã bị thương chết hơn phân nửa, Lục Phương Đình và Tô Thê Thê trong xe ngựa tuy được bảo vệ, nhưng mã tặc đã phá vòng vây chạy vào, lật ngược xe ngựa, vung đại đao chém đôi xe ngựa, Phúc bá liền đưa tay cầm roi da cản lại, máu văng khắp nơi.
Phúc bá không kêu một tiếng, tay kia bắt được đại đao của đối phương liền quần ẩu với hắn, Lan Tú ở bên cạnh hỗ trợ.
Tô Thê Thê và Lục Phương Đình vẫn ở trong xe ngựa trốn, hiện tại vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Tô Thê Thê che trước người Lục Phương Đình, trên người trên mặt đều dính máu, nàng không có vũ khí, tháo trâm xuống cầm trên tay, cảm giác thở không nổi, nước mắt chảy xuống mà không biết, nàng hận không thể có vũ khí phòng thân, chỉ tiếc nghiên cứu còn chưa có thành quả, không thể dùng được, nếu không hiện tại lấy dùng, có thể bắn được đám người này.
Lục Phương Đình dựa vào xe ngựa, trên người đã dày một lớp mồ hôi, hiện tại nàng cũng không còn sức hoạt động, nàng nhìn thấy kẻ dẫn đầu đeo mặt nạ phía trước, hắn mặc đồ võ sĩ màu đen, vóc người to cao, ánh mắt âm độc, mặc dù không ra tay, nhưng cũng khiến Lục Phương Đình cảm giác là kẻ nguy hiểm nhất.
"Thê Thê, mau, nằm xuống!" Lục Phương Đình thấy người kia cầm cây cung lớn, kéo tiễn lên, cảm giác không ổn, vội nói với Tô Thê Thê, tay thúc Tô Thê Thê, cũng không có lực gì nhiều, căn bản không thể đẩy người trước người nàng, Tô Thê Thê thề phải bảo vệ nàng.
Tô Thê Thê căng thẳng nhìn xung quanh, nghe Lục Phương Đình nói nhìn về phía trước, chỉ thấy một mũi đên xanh đen xuyên qua đám người phá không lao đến.
Nếu lúc này Tô Thê Thê nằm xuống Lục Phương Đình sẽ bị lộ ra, Tô Thê Thê sao có thể nằm xuống được?
Tô Thê Thê xoay người ôm Lục Phương Đình, muốn dịch nàng qua một bên, cố gắng tránh mũi tên kia, nhưng lại thấy đằng sau đau xót, trong họng tanh tanh, vị máu xộc lên miệng.
Đầu tiên Lục Phương Đình cảm thấy trên người một đoàn mềm nhũn, sau đó trước ngực bị đau, chỗ đau còn cảm thấy có dịch nóng chảy ra, tựa như muốn thiêu cháy nàng.
Đầu Lục Phương Đình trống rỗng, máu nghịch chuyển, thân thể lạnh băng liền phát nhiệt, mắt đổ sậm lại, từ lúc sinh ra cho đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy sợ, sợ mất đi.

Chân mày Tô Thê Thê vừa giãn ra, khóe miệng liền chảy máu.
"Thê Thê..." Lục Phương Đình răng lập cập gọi tên Tô Thê Thê.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ, nàng nhắc nhở Tô Thê Thê, nhưng Tô Thê Thê vẫn giúp nàng đỡ mũi tên này.
"Ta nói, rồi, phải bảo vệ ngươi...!ta, không đau...!ngươi không sao, là tốt rồi...!nhưng mà, ta sợ chết, ta còn chưa sống đủ...!còn chưa giúp ngươi chữa khỏi bệnh, còn chưa cùng ngươi trồng hoa, cùng nhau đi chơi thuyền, đi bơi chung..." khóe miệng Tô Thê Thê cong lên, máu trong miệng chảy ra, chữ không thành câu.

Thật ra nàng rất đau, thở cũng khó khăn, cảm giác máu chảy không ngừng, tinh thần dần tan rã.
Nơi trúng tên, mặc dù Tô Thê Thê không biết về y học, nhưng cũng biết rất nguy hiểm, sợ là mình không xong rồi, cảm giác sinh mệnh đang trôi đi, nàng còn muốn ở cùng Lục Phương Đình, bạc dầu giai lão....
Lục Phương Đình dùng tay che miệng vết thương trên người Tô Thê Thê, cố gắng ngăn máu chảy, nhưng lại không thể ngừng được, vết thương bị xuyên thủng, từ sau lưng đến trước ngực Tô Thê Thê, vừa Lục Phương Đình cảm thấy đau là vì đầu tiễn đánh vào ngực nàng.
Lục Phương Đình thở cũng nặng nề hơn, cả người dùng sức áp chế độc tính, gân xanh trên cổ nổi lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn nam nhân đứng đằng xa, người kia lại chuẩn bị bắn thêm một mũi tên nữa tới.
Khi người kia tìm được góc độ, phát lực kéo tiễn bắn ra, Lục Phương Đình còn chảy mồ hôi ôm Tô Thê Thê bất lực, một giây kế liền xoay người từ dưới thân Tô Thê Thê đứng dậy, mạnh mẽ bắt được đầu tiễn bay đến.
Tay Lục Phương Đình đã chảy máu, nàng không để ý, nàng không muốn để Tô Thê Thê lại đau thêm.
Lục Phương Đình buông tiễn, cúi đầu điểm huyệt cầm máu cho Tô Thê Thê, lấy trong ngực ra hai lọ thuốc, một lọ đổ vào miệng Tô Thê Thê, một lọ thì rắc bột lên ngực Tô Thê Thê.
Trong mắt Tô Thê Thê mờ ảo một màu đỏ, ánh mắt không thể tập trung, tinh thần mơ màng, nàng muốn ôm Lục Phương Đình, nhưng không cảm giác được Lục Phương Đình, chỉ hé môi đã nhiễm đỏ máu kêu khan ục Phương Đình tỷ tỷ.

Ánh mắt Lục Phương Đình nhu tình tay vuốt ve khuôn mặt dính máu của Tô Thê Thê, sau đó xoay người, thần sắc không còn chút nhu tình, hai mắt đỏ ngầu mang theo khí thế giết người, lượm cây tiễn trước đó ném ra ngoài cùng Lan Tú và Phúc bá đánh trả, tên bị phóng trúng mắt, hắn gào lên một tiếng, bị Phúc bá đánh ngã, Lan Tú vung đao chém tới.
"Lan Tú, trông chừng thế tử phi!" Lục Phương Đình lạnh giọng hạ lệnh, đầu ngón chân đá lên thanh đao vừa rồi của người kia, thanh đao bay lên Lục Phương Đình bắt vào tay.
Chỉ thấy nàng vung lên chém xuống, giết người tựa như thái rau, cùng một mẫu đao, nhưng trong tay tựa như rất sắc bén.

Máu bắn đầy người Lục Phương Đình, bộ bạch y cũng thành hồng y.
Lục Phương Đình từng bước đến gần gã dẫn đầu, mã tặc ban đầu có ưu thế dần chuyển thành bại thế.
"Rút lui!" gã dẫn đầu híp mắt quát một tiếng.
Lục Phương Đình sao có thể để cho bọn họ đi?
Trường đao phóng ra, trực tiếp lao tới chỗ gã dẫn đầu, đao cắm vào thân ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, hất ngã tên kia xuống, Lục Phương Đình mượn lực, nhảy vài bước, tới trước mặt gã dẫn đầu, trong mắt hắn lộ ý cười, vì số mã tặc còn lại bỏ trốn nhiều như vậy nhất định sẽ có người lọt ra bỏ trốn thành công, mục đích của bọn họ đã đạt được.
"Tiêu diệt toàn bộ, không tha một ai!" Lục Phương Đình nhìn gã hô to một tiếng, âm thanh khàn khàn.
Hắn kinh ngạc, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
"Dạ!" âm thanh đồng loạt vang lên, không biết đám kỵ binh áo giáp hắc y từ đâu đến, vài tên mã tặc còn lại bỏ chạy đều bị chém chết.
Lục Phương Đình không cầm vũ khí, tay không đánh với hắn, sức hắn rất lớn, nhưng vẫn thua Lục Phương Đình một chút, hắn như kẻ khát máu, ra tay tàn nhẫn, cảm nhận được Lục Phương Đình còn đáng sợ hơn, càng đánh càng sợ, nhưng lúc này đã trễ.
"Đừng để hắn chết!" cuối cùng Lục Phương Đình bẻ các đốt tay của hắn, nhìn binh sĩ đã chém chết đám mã tặc nói.
"Dạ!" binh sĩ hắc giáp dẫn đầu nhận lệnh.
Lục Phương Đình cảm giác vừa rồi dùng quá sức, dùng nội lực áp chế độc tính sắp bộc phát rồi, nhưng vẫn cố gắng đi tới chỗ xe ngựa có Tô Thê Thê.

"Gia, thể tử phi, hơi thở của nàng càng lúc càng yếu!" Lan Tú cũng bị thương, cũng chưa xử lý vết thương của mình, thấy Lục Phương Đình đã vội nói, không có kinh ngạc khi Lục Phương Đình mạnh mẽ như vậy.

Nếu trước kia còn coi thế tử phi Tô Thê Thê là người ngoài, nhưng nàng vì Lục Phương Đình cản lại mũi tên này, Lan Tú cũng coi nàng như một phần của Lục gia.
"Ngươi cưỡi khoái mã gọi Chung Ly tiên sinh đến biệt trang! nàng sẽ có người chiếu cố!" thần sắc Lục Phương Đình không động, chỉ tìm Thanh Chỉ ra dấu tay với nàng.
Thanh Chỉ ôm Cơ Đam bị thương hôn mê nhíu mày, nghe Lục Phương Đình nói thì thả Cơ Đam xuống xoay người tới chỗ binh sĩ hắc giáp tìm ngựa.
"Những người còn lại xử lý vết thương trước, để lại một chiếc xe ngựa, một xa phu giỏi, đến biệt trang ta trước!" Lục Phương Đình lại phân phó với mọi người, liền có người mang một chiếc xe ngựa nguyên vẹn đến.
Lục Phương Đình cẩn thận bế Tô Thê Thê lên xe ngựa, Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê không nhúc nhích, cây tiễn cần phải lấy ra rồi mới băng bó được.
"Ngươi lại phát độc rồi? nhìn không ổn, để ta xem trước cho ngươi." Chung Ly Diêu đến thấy Lục Phương Đình nói.
"Xem cho nàng trước!" Lục Phương Đình trầm giọng kiên trì nói.
"Môi tím rồi, máu cũng thành màu đen, mũi tên có độc, ai lại ác như vậy? đúng là muốn lấy mạng của ngươi a.

Ngươi gồng mình chịu đựng như vậy khiến ta cũng kinh ngạc đó, không ngờ mặt lòng lạnh ngắt như ngươi lại vì nàng mà lộ thân, chắc là lúc này hạ nhân nhà ngươi không biết sẽ nhớ ngươi kiểu gì a?" Chung Ly Diêu nhìn Lục Phương Đình, xem bệnh cho Tô Thê Thê nói.
"Chữa thế nào? phải lấy mũi tên này ra!" Lục Phương Đình không để ý lời Chung Ly Diêu, tỉnh táo nói.
"Đương nhiên phải lấy rồi, nhưng phải chuẩn bị một chút, ngươi cởi y phục của nàng đi." Chung Ly Diêu nhìn Lục Phương Đình nói.
Lục Phương Đình cầm kéo cắt y phục của Tô Thê Thê, thần sắc chăm chú, sắc mặt lạnh lùng, tay không chút run, tựa như mọi thứ không liên quan gì đến nàng..