Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 93: 93




Trời gió lớn, Hình Huệ Ninh vội cho nha hoàn đóng cửa sớm, bên trong có lửa ấm nhiệt độ tăng lên.
Hình Huệ Nĩnh vẫn cảm thấy chưa đủ ấm, lại cho nha hoàn lấy thêm chăn đệm ra, lấy bình nước nóng đặt trong lòng Tần thị.
Tần thị ngồi trên đồ làm ấm thêu thùa, ngước mắt nhìn Hình Huệ Ninh bận rộn, mỉm vười vẫn không nói gì.
"Lấy áo khoác lông hồ cừu thêu mẫu đơn lấy ra, trong nhà kho còn mấy bộ da lông chồn, đem ủ tay cho phu nhân." Hình Huệ Ninh ra ngoài phân phó cho đại nha hoàn rồi lấy chìa khóa đưa cho nàng.
Khí trời lạnh dần, Tần thị không chịu được lạnh, phải chuẩn bị sớm hơn.
"Chuẩn bị bữa khuya chưa?" Hình Huệ Ninh phân phó cho mọi người xong, thì hỏi nhan hoàn đứng bên cạnh.

Hiện tại Tần thị vẫn phải cho An nhi bú sữa, mối tối lại có chút đói, cho nên buổi tối phải chuẩn bị thêm bữa khuya cho Tần thị.
"Ta đi thúc người một chút." nha hoàn cúi đầu lui ra ngoài.
Hình Huệ Ninh nhìn trời xuống sắc, ra ngoài kiểm tra một chút, xem các cửa có đóng kỹ chưa, còn chỗ nào bị hở không?
"Hình ma ma, ngữ tiểu thư bên kia lại nháo, không biết điên thật hay giả điên." tới cửa một nữ tử trung niên đi tới nói với Hình Tuệ Ninh.
"Che miệng lại, đừng để chạy loạn, mấy ngày nữa mang đến thôn trang đi, đừng để nói lung tung phá hủy tâm tình người khác." Hình Huệ Ninh nhướng mày nói.


Ngũ tiểu thư chính là Tô Nhược Phượng, sau khi bị hưu, thì ở an bình hầu phủ, bộ dạng điên điên khùng khùng, miệng luôn nhục mạ Tần thị và Tô Thê Thê, an bình hầu cũng không để ý, Hình Huệ Ninh cảnh cáo vài lần, xem ra là vô dụng.
"Nô tỳ biết rồi." nữ nhân kia dạ một tiếng.
"Lão gia sao rồi?" Hình Huệ Ninh hỏi một câu, lão gia chính là nguyên an bình hầu.
"Đã nhiều ngày, lão gia chỉ uống rượu, còn chọc ghẹo nha hoàn theo hầu.

Hiện tại cũng không ai dám đến hầu hạ." người phụ nữ nói.
"Tìm mấy bà hung dữ to con trước kia đến hầu đi, nếu còn tiếp tục như vậy thì ngươi đến nói với ta." Hình Huệ Ninh thêu mi nói.
"Dạ!" nữ nhân hành lễ với Hình Huệ Ninh, Hình Huệ Ninh khoát tay áo, nàng im lặng rời đi.
Hầu gia an bình hầu phủ, còn là đứa bé bú sữa, không thể gánh trách nhiệm.

Tần thị lại quá yếu đuối mềm lòng, nên những việc vặt này đều do Hình Tuệ Ninh quản thúc, mặt lạnh độc ác chuyện này đều do Hình Huệ Ninh làm thay Tần thị, để lại không gian yên bình không chút lo lắng cho Tần thị.
Hình Tuệ Ninh ra ngoài làm việc một hồi, sau đó về nội viện vào phòng Tần thị, trên người có khí lạnh, nàng cời ngoại bài tới bếp hơ ấm một chút, chân tay và người ấm rồi thì mới vào trong buồng.
"Huệ Ninh, mau đến đây....." Tần thị thấy Hình Huệ Ninh đến, buông đồ thêu trên tay xuống, lấy sữa dê nóng để trong cái hộp bên cạnh ra.
"Uống khi còn nóng đi." Tần thị cầm cái chén nhỏ tinh xảo đưa cho Hình Huệ Ninh.

Hình Huệ Ninh biết, đây là hộp đựng bữa khuya mới mang vào, Tần thị luôn phân phó mỗi ngày nấu thêm một chén cho Hình Huệ Ninh, Hình Huệ Ninh nhìn khuôn mặt Tần thị hài hòa, nửa quỳ trên kháng cầm sữa dê nóng hổi, đột nhiên trong lòng ấm áp, vừa rồi chịu lạnh cũng không đáng nhắc đến.
"Tú Như, trời tối, đừng làm nữa, không tốt cho mắt." Hình Huệ Ninh uống sữa dê xong, nói với Tần thị.

Tú Như là khuê danh của Tần thị, Hình Huệ Ninh từ gọi một lần, Tần thị cũng không phản đối, chỉ lúc hai người ở chung Hình Huệ Ninh mới gọi như vậy.
"Ta biết rồi, còn một chút nữa là xong thôi." Tần thị cười, tay lại cầm kim may tiếp, trong mắt Hình Huệ Ninh động tác này rất mỹ cảm.
Hình Huệ Ninh ở trước mặt Tần thị xem, tận mắt thấy thật nhiều đóa hoa, từng cái như sống dậy dưới bàn tay cầm kim, sinh ra nhiều màu sắc diễm lệ.
Thời gian im lặng trôi qua, có tiếng khóc của trẻ con phá vỡ sự im lặng.
Tần thị buông kim chỉ trên tay, kiểm tra An nhi đang ngủ một bên, được Hình Huệ Ninh giúp đỡ, thay tả thay quần sạch cho hắn, rồi lại ôm vào lòng cho bú, An nhi nhắm mắt vội vàng ăn.
Hình Huệ Ninh nhìn Tần thị mở rộng tầm mắt.
An nhi có nhũ mầu, nhưng từ khi ăn sữa của Tần thị đã không cần người khác nữa, Tần thị thương con, không ép buộc hắn, liền tự mình cho sữa, mà nàng cũng nhiều sữa, An nhi ăn dư sức, mỗi ngày tiết ra không ít.
An nhi ăn no thì ngủ, Hình Huệ Ninh đem An nhi cho vào cái giường nhỏ riêng, ở cạnh giường Tần thị.
"Mấy cái này cất vào, muộn rồi, phải nghỉ ngơi." Hình Huệ Ninh sắp xếp cho An nhi xong, thì nói với Tần thị.
"Đúng lúc, ngươi tới đây." Tần thị nhẹ nhàng nói, nhìn Hình Huệ Ninh vẫy tay.

Hinh Huệ Ninh hiếu kỳ đi tới.
"Dù dì cũng làm, ta sợ là làm không xong.

Ngươi xem thử...!đây là áo khoác lông chồn có bao đầu gối, còn cái này lau trán, thêu màu sắc hoa văn phù hợp......" Tần thị cất kim chỉ vào hộp, đem mấy thứ mình may được cho Hình Huệ Ninh xem.
Đầu gối Hình Huệ Ninh bị thương, mỗi khi trời mưa sẽ có chút đau nhức, bình thường Tần thị không nói gì, nhưng lại hay quan sát cẩn thận, cho nên đặc biệt làm.
Hình Huệ Ninh cũng không ngờ Tần thị sẽ làm những thứ này, nàng cho rằng Tần thị đang may đồ cho mình hoặc An nhi, không ngờ có ngày, nàng còn nhận được đồ Tần thị may cho mình.
"Sao hả? có thích không?" Tần thị nhìn Hình Huệ Ninh ngốc lăng hỏi.
"Sao lại không thích? ta rất thích....." Hình Huệ Ninh vội nói.
"Thích là tốt rồi, ngươi lấy đi! mấy ngày tới có thể dùng." Tần thị nói.
"Ừ....." Hình Huệ Ninh gật đầu, nhìn Tần thị cười ấm áp.

Nàng vẫn luôn chiếu cố Tần thị, Tần thị trước giờ luôn ỷ lại nàng, nàng cũng không nghĩ đến, Tần thị có thể mang gì đó tặng lại, đây hết thảy đều là nàng cam tâm tình nguyện, nhưng mà Tần thị chỉ cần có một chút đáp lại thì nàng liền vui vẻ, chỉ cảm thấy nên đối với người này tốt hơn, như vậy cũng chưa đủ.
Nha hoàn bên ngoài đã chuẩn bị nước xong, Hình Huệ Ninh đỡ Tần thị đi rửa mặt, nhiệt độ giảm xuống, trong phòng vẫn ấm áp như xuân, cũng không lo Tần thị bị cảm mạo.
Tần thị tắm xong thay đồ sạch sẽ đi ngủ, được Hình Huệ Ninh hầu hạ lên giường, Hình Huệ Ninh mới đi rửa mặt.
Tần thị nhìn Hình Huệ Ninh ra ngoài, khẽ thở dài một cái.
Nữ nhi Tô Thê Thê cũng đã nhìn ra, Hình Huệ Ninh có tình cảm với mình rất sau, nàng lại chậm chạp vô cảm, nếu không phải lần trước nữ nhi quay về nói ra một câu, nàng sợ là còn ngốc tiếp, che dấu chính mình, chỉ vẫn xem Hình Huệ Ninh là người hầu trung thành, tỷ muội thôi.

Hình Huệ Ninh luôn kín đáo kính lễ, chưa từng làm quá gì, sợ nàng lo lắng.
Tần thị sờ mặt có chút nóng lên, không biết nên nói gì với Hình Huệ Ninh, nàng cũng đã do dự rất lâu.
Tần thị bên này còn đang suy nghĩ, Hình Huệ Ninh bên kia đã rửa mặt xong, lau khô tóc, thả dây cột xuống, khuôn mặt bình thản vì sắc thái nhu hòa mà có vài phần lệ sắc.
"Tú Như, còn có chuyện gì sao? muộn rồi, nghỉ ngơi thôi." Hình Huệ Ninh làm cho ánh nến mờ đi một chút, nhìn Tần thị nằm trên giường hỏi.

Bình thường, Hình Huệ Ninh ngủ giường ở phòng ngoài, để chờ Tần thị phân phó.
"Huệ Ninh, bên ngoài gió lớn, như quỷ gào, ta sợ....." Tần thị nhìn Hình Huệ Ninh một lúc lâu rồi nói.
"Hả?" Hình Huệ Ninh đơ ra, Tần thị lúc sinh cơ thể không tiện, thời gian đó Hình Huệ Ninh ngủ cùng với Tần thị, sinh xong thì hết rồi, không ngờ hôm nay Tần thị lại nói vậy.
"Ta sợ ngủ một mình." Tần thị lặp lại, chỉ cảm thấy thẹn thùng, ngón chân cũng đỏ, rồi xích ra một chút nhìn Hình Huệ Ninh.
Hình Huệ Ninh nhìn Tần thị bất động, cảm giác như nằm mơ, nàng không biết có phải mình bị nhầm không? Tần thị sao lại nói với nàng sợ ngủ một mình, mà còn nghe rất rõ ràng.
Hình Huệ Ninh hơi run, không khống chế được bản thân mình, đi tới trước, đến trước mặt Tần thị, Tần thị cũng không dám đối mặt, che chăn lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Hình Huệ Ninh cũng không còn khẩn trương nữa, mặt đầy ý cười, vén chăn lên chui vào, đem cơ thể Tần thị mềm mại ôm vào ngực.
"Tú Như, hảo Tú Như của ta, ta và ngươi, được không?" Hình Huệ Ninh ôm người yêu vào lòng, nhỏ giọng nói.
Tần thị không nói gì, hai tay mảnh khảnh ôm chặt cổ Hình Huệ Ninh, hai thân thể hơi run run dính chặt hau, sưởi ấm cho nhau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đây một phát mụ mụ tổ phiên ngoại, mụ mụ tổ mặt khác một đôi, suy nghĩ một chút, dường như không có gì tốt viết rồi, đã đại hòa rồi, ân.