Đại Hào Môn

Chương 153: Con mắt tinh tường



Trở lại bên cạnh chiếc bàn nhỏ bên dưới cây đại thụ, Giản Tú Hoa quan tâm hỏi:
- Tiểu Phàm! Điện thoại của ai vậy?

Vừa mới loáng thoáng nghe được Tiêu Phàm trong điện thoại nói đến điều động cán bộ, lại nhắc đến “chú Quế”, dường như là việc cấp bách. Tiêu Trạm đối với những việc như vậy tương đối mẫn cảm, chỉ là ông trước nay đều rất ít nói chuyện với hai đứa con trai, Giản Tú Hoa khéo hiểu lòng người, liền giúp chồng hỏi một câu.

Tiêu Phàm nói:
- Là con trai của Phó Cục trưởng Quế, Quế Thanh Thu. Cậu ta trong điện thoại nói, đồng chí trong Bộ tìm Phó Cục trưởng Quế nói chuyện, khả năng trên công việc có biến động, muốn điều chú Quế đi làm trong Bộ, tạm thời vẫn chưa có sắp xếp chức vụ chính xác, có khả năng giảm đi uy thế, quyền lực.

Sắc mặt của Tiêu Trạm liền trầm xuống.

Giản Tú Hoa kinh ngạc nói:
- Con của Quế Thanh Thu gọi điện cho con nói cái này ư?

Cũng khó trách Giản Tú Hoa giật mình, bà biết Quế Thanh Thu, là Phó cục trưởng Cục thành phố Bắc Kinh, nói ra cũng là con cháu đời thứ hai nhà hào môn. Cha của Quế Thanh Thu và ông ngoại của Tiêu Phàm từng là cộng sự một thời gian, xem như là có mấy phần giao tình. Thế nhưng hai ông cụ đều đã qua đời, Giản gia và Quế gia cũng không có lui tới nhiều nữa.

Con cháu của hai nhà kết giao, thật ra tương đối bình thường, con cháu quý tộc trong thành Bắc Kinh này, đều hình thành từng vòng tròn nhỏ hẹp. Chỉ có điều Quế Thanh Thu phải điều động công việc, con trai ông ta vội vội vàng vàng gọi điện cho Tiêu Phàm, Giản Tú Hoa nghĩ tới, chuyện như vậy, thực tế không liên quan gì đến Tiêu Phàm.

Một phó trưởng phòng nhàn rỗi quản lí Cục Tôn giáo có thể quản được chuyện như thế này sao?

Tiêu Trạm sa sầm mặt nói:
- Tiêu Phàm, an tâm làm tốt chức vụ công việc của anh đi, việc như thế này, đừng hàm hồ tham dự.

Không hề nghi ngờ, Tiêu Trạm cho rằng cuộc điện thoại này là ý của Quế Thanh Thu cho con trai ông ta gọi điện cho Tiêu Phàm, muốn thông qua Tiêu Phàm, cầu viện lão Tiêu gia. Thế nhưng chuyện lớn như vậy, Quế Thanh Thu không tự mình đến cửa nhờ cậy, lại dùng phương thức quanh co này để “khéo léo” biểu đạt, không tránh khỏi trẻ con quá mức.

Tiêu Trạm là người cực kìmẫu mực, coi trọng quy củ, không hoan nghênh cách làm này.

Quế Thanh Thu xem lão Tiêu gia là cái gì? Ai cũng có thể điều khiển sao?

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Cha, việc này cha không cần phải lo lắng, để con giải quyết.

- Con ư?

Tiêu Trạm không khỏi ngẩn ra.

- Vâng.

Tiêu Phàm cũng không nhiều lời.

Tiêu Thiên ngắt lời nói:
- Anh không phải chứ, chuyện như thế này, anh cũng có cách ư?

Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc. Cậu biết rằng anh trai có bản lĩnh, xử lí Diệp đại thiếu, Uông nhị, Uông tam giống như chơi đùa vậy, nuôi một con mèo đều có thể đem chó ngao Tây Tạng dọa chết khiếp, quả thật là uy phong lẫm liệt, rung trời chuyển đất.

Thế nhưng phạm vi đó là không giống nhau.

Cha của Tiểu Quế Tử chính thức là Phó Cục trưởng cục thành phố Bắc Kinh, cán bộ cấp Cục. Loại sắp xếp nhân sự tầng cấp này, cho dù là Tiêu Phàm cũng không thể trực tiếp can dự, nhất định phải thông qua một loạt các hành động, mới có thể có ảnh hưởng.

Hiện tại Tiêu Phàm lại nói để hắn tự đến giải quyết, không khỏi làm cho người khác cảm thấy có chút không dám tin.

Bởi vì Tiêu Phàm nói “giải quyết”, tỏ vẻ rất chắc chắn.

Tiêu Phàm khẻ mỉm cười nói:
- Bất cứ chuyện gì trên thế gian, đều có thể tìm ra đường giải quyết, mấu chốt chính là xem ta có thể tìm được cách giải quyết chính xác hay không.

Tiêu Thiên cười nói:
-Anh, anh cũng quá huyền bí rồi? Hay là lộ một chút cơ mật đi?

Tiêu Trạm cũng rất chú ý nhìn sang. Thực lòng mà nói Tiêu Trạm hiện tại đối với hết thảy của Tiêu Phàm, càng ngày càng có hứng thú rồi. Chẳng qua với tính cách nghiêm túc của ông, vẫn còn muốn bày ra bộ dạng của người cha, có những lời lại không tiện thốt ra hỏi han.

Tiêu Phàm cười nói:
- Tiêu Thiên, có những việc chỉ có thể làm, không thể nói. Bây giờ nói rồi thì sẽ không linh nữa.

Tiêu Thiên gãi đầu.

Tiêu Trạm sắc mặt lại là trầm xuống.

Trong mắt ông, Tiêu Phàm đây chính là cố ra vẻ thần bí, vẫn là một bộ dạng thần thần quỷ quỷ. Đây là nơi khó buông xuống nhất trong lòng Tiêu Trạm, chỉ cần nghĩ đến “ công việc” của Tiêu Phàm, trong lòng Tiêu Trạm liền không khỏi nhức nhối.

Quan điểm nhân sinh, quan điểm tốt xấu, tuyệt đối không thể thay đổi dễ dàng như vậy.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn cha một cái, muốn nói lại thôi.

Tiêu Trạm hừ một tiếng nói:
- Có lời cứ nói.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, thận trọng nói:
- Cha, trong khoảng thời gian này, tinh thần ông nội sung sức, rất nhiều chuyện đích thân đi xử lí, con có ý kiến ….

- Nói đi.

Tiêu Phàm lại hướng về ông cụ, nói:
- Ông nội, ông xem, có phải nên mời bác Diệp trở về hay không.

Người gọi là bác Diệp, chính là Diệp Khí Vân, trợ thủ đắc lực do ông nội Tiêu Phàm một tay cất nhắc, trước mắt là Bí thư Tỉnh ủy của tỉnh nào đó. Giống như Tiêu Trạm, là lực lượng trung thành của gia tộc Tiêu gia.

Bố cục tổng thể hiện nay của gia tộc Tiêu gia, là người phát ngôn lớn tầng cao nhất, lực lượng trung thành lại là một nhóm quan cấp cao câos tỉnh bộ hơn năm mươi tuổi như Tiêu Trạm, Diệp Khí Vân, cộng thêm một số lực lượng bên ngoài.

Người đứng đầu bởi vì liên quan tới thân phận, một số chuyện không tiện đích thân ra mặt, thông thường đều là do Tiêu Trạm đi phụ trách giao lưu thương lượng. Thế nhưng tính cách của Tiêu Trạm quá mức cứng rắn, có những việc xử lí không phải đặc biệt tốt hết mức có thể. Lại bởi vì thân phận của ông đặc thù, là con trai ruột của ông cụ đứng đầu Tiêu gia, những đồng chí khác trong đại bang phái, có những lời cũng không tiện nói một cách rõ ràng.

Vị trí mấu chốt này, thực sự vô cùng quan trọng.

Ông cụ khóe miệng hiện lên ý cười, có hứng thú hỏi:
- Tại sao phải mời bác Diệp của cháu trở về?

Trong mắt toát ra thần sắc cổ vũ.

Tiêu Phàm nói:
- Cháu là suy nghĩ như thế này, cha cháu làm việc ở trung ương thời gian cũng tương đối dài rồi, chi bằng đổi một chút với bác Diệp. Hiện tại một số chính sách mới của Trung ương, các nơi đều đang làm thử nghiệm, làm rất tốt, là kinh nghiệm tiên tiến mang tính chấttoàn quốc.

Lời này nói khá hàm xúc, thế nhưng lại rất rõ ràng.

Nếu như hiện tại ông cụ đã đích thân quan tâm đến rất nhiều chuyện, thế thì địa vị “người phát ngôn” của Tiêu Trạm này lại không phải là cực kì quan trọng nữa. Hơn nữa, ý của ông cụ, trực tiếp do Tiêu Trạm truyền đạt đi ra ngoài. Tính cách của Diệp Khí Vân nhu hòa hơn so với Tiêu Trạm, thủ đoạn thành thục lão luyện, để ông ta tiến vào Bắc Kinh tiếp nhận thay địa vị hiện tại của Tiêu Trạm, so với Tiêu Trạm càng thích hợp hơn.

Tiêu Trạm ngồi vị trí quan trọng ở trung ương khá lâu, đắc tội với người khác quá nhiều, không bằng đi ra ngoài nơi khác, trực tiếp nắm một tỉnh. Cái gọi là “trời cao hoàng đế xa”, nội trong một tỉnh, Bí thư tỉnh ủy chính là số một, tính cách Tiêu Trạm có chút cứng rắn, cũng chỉ có thể là người khác đến thích ứng với ông, không phải là ông đi thích nghi với người khác.

Loại tính cách cứng rắn này, ở địa phương càng dễ dàng thi triển, cũng càng dễ dàng thêm thành tích, đắc tội người khác sẽ giảm đi nhiều.

Tiêu Phàm đây là đề nghị cha, ra ngoài “tránh đầu gió”, chuyên tâm quản lí tốt một tỉnh, lời nói càng có trọng lượng. Trước đây sức khỏe của ông cụ không tốt, Tiêu Trạm không thể tùy tiện rời thành Bắc Kinh, hiện giờ tình hình đã đay đổi, sách lược hiển nhiên cũng phải thay đổi.

Tiêu Trạm hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm trọng.

Tuy nhiên ông cụ đang ngồi, Tiêu Trạm không thể tùy tiện phát biểu ý kiến.

Ông cụ khe khẽ thở dài, nhìn phía đôi tròng mắt tinh quang lóe ra của Tiêu Phàm.

- Tiểu Phàm, kỳ thật trong Tiêu gia chúng ta, người có tính nhận thức cao nhất chính là cháu…….Đáng tiếc rồi.

Tiêu Trạm, Giản Tú Hoa không khỏi ngơ ngác.

Đây là lời tán thưởng cực kỳ cao của ông cụ.

Tiêu Phàm nếu không phải “xuất gia”, đi theo con đường làm quan, tương lai của hắn, nhất định không thể đong đếm được. Hiện giờ lại rất khó để quay đầu, thể chế hiện hành và hoàn cảnh xã hội quyết định điểm này.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Ông nội, xin hãy hiểu cho cháu, cháu sẽ tận lực giúp đỡ Tiêu Thiên.

Ông cụ gật gật đầu, nói:
- Điều này nói cũng rất có lí, trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng, mới có thể hưng vượng phát đạt. Cháu phát huy tốt có lẽ có thể giúp đỡ cho cha cháu và Tiêu Thiên.

- Vâng.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

- Giải Phóng…..

Tiêu Trạm vội vàng hướng mặt về phía cha.

- Con về sau có một số chuyện, có thể giao lưu với Tiểu Phàm nhiều hơn một chút. Sau khi tiểu Thiên đi Hồng Sơn, con cũng không cần phải luôn sa sầm mặt giáo huấn nó. Nó còn trẻ, bất cứ việc gì đều có môt quá trình học tập. Ta hiện tại sức khỏe còn tốt, có thể giúp các con bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Thế nhưng sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, có thể giúp các con đến khi nào, ai cũng đều không biết được, chỉ có ông trời mới biết.

Ông cụ chậm rãi nói, giọng điệu hết sức trịnh trọng

- Vâng.

Tiêu Trạm vội vàng gật đầu, thế nhưng trong mắt đều là ý kinh hãi, bất luận thế nào đều khó có thể che dấu.

Những lời này của ông cụ hôm nay chẳng khác gì là chính thức mở “cửa lớn” của Tiêu gia cho Tiêu Phàm, từ nay về sau Tiêu Phàm không chỉ là cháu đích tôn của ông cụ, con trai của Tiêu Trạm, mà còn là thành viên quan trọng của tập đoàn gia tộc Tiêu gia.

Điều này thật sự là một quyết định trọng đại làm người ta giật mình.

Tiêu Thiên tạm thời còn chưa nghĩ được xa như vậy, giống như lời nói của ông cụ, mọi chuyện đều có quá trình học tập. Hôm nay cha đồng ý về sau không thường xuyên sa sầm mặt răn dạy, trong lòng Tiêu Thiên vui như thế, cả người đều cảm thấy thoải mái thư thái rồi.

- Tiểu Phàm, chú ý nắm giữ đúng mực, phải chú ý cực vật tất phản, chín quá hóa nẫu.

Ông cụ lại trịnh trọng dặn dò Tiêu Phàm.

- Vâng, ông nội, cháu nhớ kĩ rồi.

Tiêu Phàm cũng rất trịnh trọng mà đáp.

Buổi trưa liền ở lại tứ hợp viện cùng ăn cơm trưa với ông cụ. Sau khi cơm nước xong, Giản Tú Hoa gọi Tiêu Phàm qua một bên, muốn nói lại thôi.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Mẹ, có lời gì, mẹ cứ hỏi đi.

Giản Tú Hoa do dự một lát, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Phàm, mẹ sao lại nghe tin con và một cô gái người nước ngoài ở cùng nhau? Cô gái đó còn là ca hát ở hộp đêm?

Tiêu Phàm hơi có chút bất ngờ, không ngờ chuyện liên quan đến Ager lena đã truyền đến tai mẹ.

Thấy Tiêu Phàm không lên tiếng, Giản Tú Hoa càng thêm lo lắng, nói:
- Tiểu Phàm, mẹ nói rõ với con thái độ của mẹ nhé, chuyện này tuyệt đối không được. Nhà Tiêu gia, Giản gia chúng ta, với người bình thường không giống nhau, lấy một cô gái người nước ngoài về, vậy không được. Càng không cần phải nói đến làm việc ở cái nơi đó, tuyệt đối không được.

Tiêu Phàm cười nói:
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con tự hiểu rõ.

Giản Tú Hoa lại rõ ràng không yên tâm, nói:
- Tiểu Phàm, mẹ biết con rất thông minh, vừa rồi ông nội đều khen ngợi con rồi. Thế nhưng con vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi ư, trước những chuyện như thế này rất khó nắm chắc. Cái này mẹ biết. Con gấp rút cắt đứt với cô gái ngoại quốc kia, đừng dây dưa không dứt nữa, truyền ra ngoài thật không tốt, đúng không? Lại thêm, con tuổi cũng không nhỏ nữa, chính là lúc chính thức tìm bạn gái rồi. Hay là, mẹ xem xét cho con một người, có được không ?

- Yên tâm, đảm bảo gia thế tốt, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, mẹ chắc chắn không thể để con trai mình thiệt thòi, phải không?

Dường như sợ Tiêu Phàm không đồng ý, Giản Tú Hoa lại nói thêm.

- Vâng.

Tiêu Phàm cười gật đầu, không ngờ cũng không thoái thác.

- Thật không? Được, con có động thái này, mẹ liền vui rồi?

Giản Tú Hoa không ngờ con trai đáp ứng một cách sảng khoái như thế, không kìm nổi vui mừng quá đỗi, khắp mặt đều là thần sắc vui vẻ.