Đại Hào Môn

Chương 161: Địch trong tối, ta ngoài sáng



Quế Thanh Thu và Tiểu Quế Tử đi rồi, Tiêu Phàm rời khỏi Hội sở hoa nhài. Nhưng hắn không vội vàng trở về Chỉ Thủy Quan, mà chạy xe tới một hẻm nhỏ cách chỗ ở của ông cụ không xa. Dừng xe ở một nơi hẻo lánh, đi bộ từ từ vào tứ hợp viện.

Người mở cửa cho Tiêu Phàm chính là Hà Tứ.

Là đồ đệ thứ tư của Văn Nhị thái gia, là Hà Tứ ca cước quyền tinh thông.

Văn Thiên sống ở đây.

- Sư thúc!

Hà Tứ nhìn thấy Tiêu Phàm, vội vàng cúi người cung kính gọi hắn.

Xét về tuổi, Hà Tứ lớn hơn Tiêu Phàm 10 mấy tuổi, nhưng gọi sư thúc lại là tự nguyên kêu. Trước khi giao đấu với Tân Lâm, Hà Tứ rất tự tin với công phu quyền cước của mình. Ai biết được cao thủ đứng đầu ở ngay trước mặt, thậm chí không đỡ nổi một chiêu.

Tân Lâm vẫn chỉ là một tiểu nha đầu của tiểu sư thúc.

Có thể nghĩ võ công của tiểu sư thúc rất cao.

Về phần trình độ trên tướng mệnh, càng không cần nói. Hà Tứ không đủ để nói là đệ tử đích truyền của Vô Cực Môn, nhiều nhất chỉ xem như là vòng ngoài. Văn Nhị thái gia vẫn chưa chính thức thu nhận anh ta vào Vô Cực Môn, tướng thuật mệnh lýliên quan, ngoài Văn Tư Viễn ra, năm đệ tử khác chỉ học được chút công phu. Nhưng đối với thầy tướng bình thường mà nói,cũng coi như là rất lợi hại.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.

- Sư thúc, mời người theo con, sư phụ đang ở trong uống trà.

Ngay sau đó Hà Tứ dẫn Tiêu Phàm đi vào tứ hợp viện.

Đây là một tứ hợp việc loại trung, diện tích rộng lớn, nhiều người có thể ở. Biết đối thủ không thể coi thường, nên Văn Nhị thái gia lần này vào thành đã chuẩn bị rất nhiều. Dẫn toàn bộ sáu đệ tử đích truyền theo bên cạnh, ngoài ra còn có một số tùy tùng tài nghệ cũng không kém.

Một tập thể nhỏ với ý chí chiến đấu vô cùng dũng mãnh.

Sau khi Tiêu Phàm về kinh thành, vẫn là lần đầu đến thăm Nhị sư huynh. Với trình độ pháp thuật của hắn, thì có thể nhìn ra, tứ hợp viện này đã sớm bày ra trận pháp phức tạp. Nhị sư huynh tu luyện cao, đúng là danh bất hư truyền.

Văn Thiên hành tẩu giang hồ mấy chục năm, luôn luôn phải có chuẩn bị.

Một gian phòng ở phía Tây đã sửa thành phòng trà. Lúc Văn Nhị thái gia đang thưởng thức trà, Tiêu Phàm đi vào. Văn Thiên ngồi đối diện Văn Tư Viễn thưởng thức trà, hương trà bay thoang thoảng trong phòng.

Thấy Tiêu Phàm bước vào, Văn Tư Viễn lập tức đứng dậy kính cẩn nói:
- Sư thúc.

Văn Thiên mỉm cười nói:
- Sư đệ, đến rồi à? Mời ngồi!

- Vâng, cảm ơn Sư huynh.

Tiêu Phàm chậm rãi đi tới, Văn Tư Viễn nhường chỗ ngồi của mình cho hắn ngồi xuống.

Văn TưViễn tận tay pha một chén trà thơm cho Tiêu Phàm, trà mà Văn Nhị thái gia uống không phải là trà nghệ thuật của miền nam.

Vào kinh thành được hơn nửa năm, Văn Thiên nhìn lên tinh thần càng thêm quắc thước so với trước kia, trung khí rất dồi dào. Xem ra kẻ thù núp trong bóng tối đã kích động đến ý chí chiến đấu của Văn Nhị thái gia.

Tiêu Phàm ngồi xuống, Văn Thiên tỉ mỉ quan sát gương mặt hắn nói:
- Sư đệ, để ta bắt mạch cho đệ.

Đây là câu nói Tiêu Phàm thường hay nói với người khác, cuối cùng bây giờ cũng đến lượt mình nghe người khác nói.

Tiêu Phàm cười rồi đưa cổ tay trái ra.

Văn Nhị thái gia đặt ba ngón tay lên mạch của hắn, tập trung bắt mạch, một lát sau đổi sang tay phải, trầm ngâm nói:
- Sư đệ, nội thương hồi phục rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của ta.

Hơn nửa năm trước tại tuyệt đỉnh Thái Sơn, Tiêu Phàm nguyên khí rõ ràng đại thương, Văn Nhị thái gia suy đoán Tiêu Phàm cần phải trị nội thương, đem Hạo Nhiên Chính Khí một lần nữatrở về cảnh giới, thời gian không ít hơnmộtnămrưỡi, có lẽ là ba đến năm năm. Nhưng hiện tại xem ra nhanh hơn cả thời gian dự kiến. Cho dù vẫn chưa trở về cảnh giới một lần nữa, thì cũng không xa mấy.

Văn Thiên vô cùng vui mừng, cũng có chút ngạc nhiên.

Sư phụ đưa tiểu đệ tử áo cà sa, là chân nhân chưởng giáo đời thứ 64 của Vô Cực Môn, thiên phú của Tiêu Phàm không thể nào phủ định được. Nhưng thiên phú mạnh tới trình độ như vậy cũng không tránh khỏi khiến người khác khâm phục.

Tiêu Phàm cười và nói:
- Sư phụ, mấy ngày trước con gặp may.

- Vậy à, gặp may như thế nào?

Văn Thiên cũng cảm thấy thú vị hỏi.

Tiêu Phàm hơi cúi đầu, lấy miếng ngọc và viên trân châu đen ở trên cổ xuống, đưa cho Văn Thiên.

Văn Thiên nhận lấy, khẽ vuốt miếng ngọc, sắc mặt lập tức thay đổi, lông mày trắng như tuyết khẽ giật lên, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt viên trân châu đen, cảm nhận kỹ càng. Một lát sau, lông mày giãn ra, Văn Thiên thở một hơi dài và nói:
- Sư đệ, quả nhiên là gặp may, quả thật không thể coi thường chủ nhân của 2 món đồ này.

Tiêu Phàm có thể cảm nhận được linh lực nguyên khí dồi dào ẩn trong miếng ngọc và viên trân châu đen, Văn Thiên cũng có thể cảm nhận được như vậy.

- Đúng là như vậy, đệ suy đoán có khả năng là di vật của Dương Minh tiên sinh.

Văn Thiên là người từng trải, nhưng nghe vậy cũng phải giật mình:
- Di vật của Dương Minh tiên sinh ư?

- Đúng, hai món đồ này, có được cũng xem như là có duyên.

Tiêu Phàm nói qua loa chuyện gặp gỡ với Uyển Thiên Thiên.

Văn Nhị thái gia vuốt vuốt hàm râu bạc trắng, mỉm cười nói:
- Thì ra hai món đồ này là trên người cô bé này tới, thảo nào. Tiểu nha đầu này điên quá rồi, so với sư phụ tinh linh cổ quái của cô ta, thì tiểu nha đầu này điên quá rồi, điên gấp ba lần, mộ nào cũng dám đào, đồ của ai cũng dám lấy.

Tiêu Phàm cười:
- Sư phụ quen với Yên Chi Kiếm?

Văn Nhị thái gia cười nói:
- Đánh nhau hai lần với Uyển Thiên Thiên, và truyền nhân Yên Chi Kiếm đời trước, cũng chính là sư phụ của Uyển Thiên Thiên, giao đấu khá nhiều. Những thứ hiện giờ ta cất giữ rất nhiều, đều là những vật lấy từ tay sư phụ của cô ta. Cũng không biết vì sao, truyền nhân của hai đời Yên Chi Kiếm đều rất điên. Hoành hoành vô kỵ, thủ đoạn độc ác.

“Hoành hoành vô kỵ, thủ đoạn độc ác” tám chữ này với ngữ khí ung dung như vậy mà nói, chỉ sợ vẫn là xưa nay chưa thấy.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Truyền nhân hai đời Yên Chi Kiếm đều có tính cách như thế, không có lợi với bọn họ. Đệ thấy âm sát khí trên người Uyển Thiên Thiên vô cùng nặng, không còn cách nào hóa giải sớm, sợ là sớm muộn sẽ gây hại lớn.

Văn Nhị thái gia gật đầu, nói:
- Lời nói của sư đệ rất có lý. Ban đầu ta cũng nói với sư phụ của Uyển Thiên thiên như thế, nhưng bà ấy không quan tâm. Sau đó tuổi còn trẻ đã rút khỏi giang hồ, cũng không biết bà ấy hiện giờ như thế nào rồi. Người kế thừa Yên Chi Kiếm vô cùng tài giỏi, bất kể kiếm thuật hay tu luyện nội công đều có bí kíp độc đáo, không thua gì truyền thừa của Thất Diệucung. Nhưng việc này là do bọn họ lực chọn.

Nói đến đây, Văn Thiên khẽ lắc đầu, dường như có chút thương tiếc.

- Có một số ngôi mộ có thể đào lên, có một số ngôi mộ lại không thể tùy ý đụng vào. Ví dụ như nơi Dương Minh tiên sinh đang an nghỉ, thực sự thì không nên quấy rầy. Sư phụ của cô ta không nghe lọt lý lẽ này, hiện tại nha đầu Uyển Thiên Thiên chỉ sợ là phải theo gót sư phụ của nó.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, sắc mặt ngưng trọng.

Văn Nhị thái gia thở dài, ngay sau đó lông mi trắng giãn ra, cười nói:
- Nhưng đối với sư đệ mà nói, thì lần này thật sự là một nhân duyên. Dương Minh tiên sinh là bậc thầy của phái Tâm Học, thậm chí có thể nói là người sáng lập phái Tâm Học. Vật tùy thân của ông ấy là nguyên khí tinh túy ẩn chứa suốt đời, sư đệ từ từ luyện hóa, thảo nào hồi phục nhanh như vậy. Xem ra còn một khoảngthời gian nữa, Hạo Nhiên Chính Khí có thể tu luyện đến cảnh giới viên mãn một lần nữa. Qủa thật là một vận may hiếm có.

Tiêu Phàm gật đầu đồng ý, có thể sớm đem Hạo Nhiên Chính Khí trở về cảnh giới, đến lúc đối địch, nắm chắc càng tăng lên nhiều.

- Sư đệ, đệ tu luyện ở cảnh luân hồi như thế nào rồi?

Văn Nhị thái gia hỏi nghiêm túc, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

Khách quan mà nói, Văn Thiên càng chú ý tới tình hình của Tiêu Phàm vê%