Đại Hào Môn

Chương 216: Bọn bịp bợm giang hồ, hại không ít người



Về cơ bản, tất cả các nhân viên đã không còn tâm trạng làm việc, và tất cả mọi người đang khẽ bàn luận chủ đề duy nhất của cuộc thảo luận: Ngân hàng Đại Sinh sẽ đi con đường nào? Gã trẻ tuổi bảnh bao mà Giám đốc ngân hàng Từ chờ đợi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Từ Chấn Nam tự mình dẫn Tiêu Phàm và Tân Lâm thẳng lên lầu 18, đi hướng về phía văn phòng Giám đốc ngân hàng.

Tương đối mà nói, phòng làm việc của Từ Chấn Nam, khí phách còn kém xa văn phòng làm việc của Cơ Khinh Sa, toàn bộ một tầng, tất cả biến thành một hoa viên không trung. Tiêu Phàm cũng từng đến văn phòng làm việc của nhiều ông chủ lớn, cái hoa viên không trung kia củaCơ Khinh Sa, vẫn là độc nhất vô nhị.

Tuy nhiên, so với văn phòng của các ông chủ khác, văn phòng của Giám đốc ngân hàng Từ Chấn Nam cũng đủ lớn, chừng một hai trăm mét vuông. Diện tích này còn chưa tính đến phòng tắm, phòng khách và văn phòng của thư ký…

Thư ký của Từ Chấn Nam là một cô gái hai mươi mấy tuổi, dáng người quyến rũ, diện mạo xinh đẹp. Đây cũng là lệ thường rồi.

Cô thư ký lúc nãy cũng đứng ở cửa đại sảnh cũng muốn đứng chờ cùngGiám đốc ngân hàng Từ, liền bị Từ Chấn Nam liếc mắt một cái đuổi đi. Phó giám đốc ngân hàng và Chánh văn phòng đều là nam giới, đứng cùng anh ta chờ Tiêu Phàm, đó được coi là sự tôn trọng.

Bảo một cô gái xinh đẹp như vậy đứng chờ cùng, đúng là khoe khoang quá rồi.

Lúc này khoe khoang trước mặt Trưởng phòng Tiêu không phải là thất lễ sao?

Thấy Từ Chấn Nam dẫn khách vào cửa, cô thư ký vội vàng mở cánh cửa vào căn phòng phía sau.

Vừa vào cửa, đập vào mắt chính là một cái Đỉnh Đồng thật lớn. Nhìn qua, màu xanh đồng loang lổ, nghiễm nhiênđồ cổ. Trong Đỉnh Đồng, có ngọn lửa hừng hực dấy lên. Nhìn kỹ lại, chỉ là thông qua phương tiện công nghệ để tạo ảo giác, ẩn bên trong Đỉnh Đồng, không ngừng thông gió hướng lên trên, đem hàng chục lụa đỏ rung rinh phất phới lên, hơn nữa với một chút kỹ thuật chiếu sáng, giống như là một lò lửa cháy rừng rực.

Nhìn thấy lò lửa này, Tiêu Phàm không khỏi hơi sững sờ.

Nó thực sự là một cảnh tượng Tiêu Phàm chưa bao giờ từng thấy a trong văn phòng của bất cứ ai, xuất hiện một vật như vậy.

Với con mắt của Tiêu Phàm, hắn có thể nhìn ra được, Đỉnh Đồng kia chẳng qua là đồ giả cổ, không phải một đồ cổ thực sự.

Thấy thần thái của Tiêu Phàm, Từ Chấn Nam vội vàng giải thích nói:
- Tiêu trưởng phòng, cái này, có vị tiên sinh nói, tôi ngũ hành thiếu hỏa, làm cho tôi làm cái lò lửa như vậy, sẽ thịnh vượng, ha hả ••••••

- Vô nghĩa.

Tiêu Phàm nhất thời vừa tức giận lại vừa buồn cười, không kìm nổi cũng phát ra câu “Nói tục”.

Từ Chấn Nam ngay tức khắc liền ngây ngẩn cả người.

Tiêu Phàm lắc đầu khe khẽ.

Bây giờ bọn bịp bợm giang hồ thật phổ biến, cái gì cũng dám nói nhảm, nói hươu nói vượn.

Theo cái lắc đầu của Tiêu Phàm, tâm trạng Từ Chấn Nam liền chìm xuống một chút. Có lẽ mình bị bọn bịp bợm giang hồ lừa rồi chăng?

- Cái đồ chơi này lập tức bỏ đi. Ông ngũ hành thiếu hỏa, đó là sự thật. Nhưng không phải dùng phương thức này để bù đắp. Ông như vậy là mệnh kim, kim khí càng dồi dào càng tốt. Ngũ hành sinh khắc, hỏa năng khắc kim. Ông muốn làm lớn như vậy, đặt một lò lửa ở phòng làm việc của mình, là ngại nhiều tiền sao?

Từ Chấn Nam liền toát mồ hôi lạnh, vội gật đầu không ngừng tỏ sự đồng ý, lập tức liền ra lệnh cho cô thư ký:
- Mau, gọi mấy người đến, đem cái đồ chơi này chuyển đi, nhanh lên, nhanh lên chút••••••

Cô thư ký liên thanh trả lời, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài gọi điện liên hệ. Trong đầu lại âm thầm kinh ngạc, hóa ra anh chàng này không những đẹp trai, không ngờ cũng là vị “Đại sư”. Nhưng là thế nào Từ Chấn Nam lại xưng hô hắn là “Tiêu trưởng phòng”? Chẳng lẽ bây giờ coi bói, đều có chức vụ hành chính?

- Giám đốc ngân hàng Từ, ngũ hành thiếu hỏa, có thể đem chữ Nam trong tên của ông thêm hỏa bên cạnh, kêu Từ Chấn. Âm đọc có thể không thay đổi, vẫn là tiếng thứ hai, không đọc tiếng thứ ba.

- A, vâng vâng, tôi lập tức đi xin cải tên trong hộ tịch.

Lúc này, với mỗi một câu của Tiêu Phàm, Từ Chấn đều tôn thờ, tuyệt đối không dám vi phạm. Chỉ cần có thể cứu được ngân hàng Đại Sinh, không cần nói sửa cái tên “Nam”, cho dù bảo ông ta đem bỏ hết toàn bộ tên, đó cũng là cam tâm tình nguyện, không một chút nhíu mày nghĩ ngợi.

Tiêu Phàm ánh mắt xoáy một vòng, hai hàng lông mày lại cau lại, quay đầu hướng Từ Chấn nói:
- Giám đốc ngân hàng Từ, trước khi trang trí văn phòng này, ông mời vị tiên sinh kia xem qua sao?

Từ Chấn vội vàng nói:
- Xem qua, xem qua đấy, vừa rồi cái Đỉnh Đồng kia chính là y nói muốn đặt ở đó.

Tiêu Phàm nhíu mi hỏi:
- Vị tiên sinh xem bố cục văn phòng này, và vị tiên sinh xem phong thuỷ nền đất không phải là một người đúng không?

- Không phải... Lầu này là tôi mua lại đấy, bố cục chỉnh thể trên cơ bản không có sửa đổi.

- Ừ. Vị tiên sinh xem phong thuỷ đất này, trình độ không tồi. Nhưng vị tiên sinh làm bố cục văn phòng này cho ông, cơ bản là tên bịp bợm, ngay cả cửa cũng chưa vào, chỉ biết nói hươu nói vượn. Bàn ghế làm việc của ông đang được đặt dưới xà ngang, mặc dù đã làm một trần, linh hồn ma quỷ suy yếu rất nhiều, nhưng vẫn còn là một vấn đề lớn. Xà ngang áp đỉnh, rủi ro, vận xui, đặt ngay trên đỉnh đầu của Giám đốc ngân hàng Từ là bố cục phong thuỷ tối kỵ. Bọn bịp bợm giang hồ, quá hại người.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong những năm qua, thuật kham dư phong thủy hành nghề phổ biến và hầu hết các doanh nhân tin tưởng vào những giáo lý đó. Tuy nhiên, những lý thuyết về phong thủy, lý luận thâm thuý, sâu và rộng, không phải người bình thường nào cũng có thể tinh thông. Thị trường hưng thịnh, ngay tức khắc xuất hiện kẻ cặn bã, vàng thau lẫn lộn. Nhiều biểu ngữ bịp bợm của “bậc thầy phong thủy”, rêu rao khắp nơi gây sự chú ý.

Người ngoài ngành thuần túy như Từ Chấn, làm sao có thể nhận biết được thật giả?

Đột nhiên trên trán đều sáng long lanh, mồ hôi chi chít rỉ ra. Nếu không phải đang ở trước mặt Tiêu Phàm, Giám đốc ngân hàng Từ thật sự sẽ chửi ầm lên rồi. Bọn bịp bợm giang hồ này đã đẩy Từ Chấn y vào bể khổ.

Gian phòng này của Từ Chấn quá lớn, hoành lương chính vừa khéo nằm ởtrên trục trung tâm của văn phòng. Theo trường phái phong thuỷ trong nước, trên phòng làm việc và kiến trúc học, đều chú ý “Trời tròn đất vuông”, hai phía đối xứng.

Cái người gọi là tiên sinh phong thủy kiađể Từ Chấn đặt vị trí làm việc ở giữa văn phòng, đối xứng thì đúng là đối xứng rồi, nhưng lại hoàn toàn ở dưới xà ngang, phạm vào một điều cấm ký rất lớn trong bố trí bố cục phong thuỷ.

- Giám đốc ngân hàng Từ, bố cục văn phòng này, nhất định phải điều chỉnh một lần nữa, lấy giấy bút lại đây.



- A, dạ dạ...

Từ Chấn gần như chạy lon ton đi đến trước bàn của mình, nhặt một chồng giấy văn phòng và bút Parker ngòi vàng rất đẹp, lại vội vội vàng vàng chạy lại, hai tay đưa đến trước mặt Tiêu Phàm, vẻ mặt khâm phục cùng kính trọng và ngưỡng mộ.

Tiêu Phàm tùy tay vẽ một mô hình đơn giản trên giấy, ghi chú đánh dấu trọng tâm, rồi đưa lại cho Từ Chấn.

Từ Chấn tuy rằng không hiểu thuyết phong thuỷ, nhưng nhìn hình vẽ rõ ràng như vậy, lại cung kính nhận lấy, lại một lần nữa sóng lòng nổi lên.

Lúc này, cửa vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập, một vài nhân viên đến, cô thư ký lệnh rằng bằng cách nào đó họ sẽ phải đem cái Đỉnh Đồng lớn ra ngoài. Đỉnh Đồng lớn này đặt trên mặt thảm, toàn bộ di chuyển đi, không ảnh hưởng đến bố cục khác trong văn phòng.

- Ơ kìa, mang thứ này đi, quả nhiên chỗ này trước mắt liền trống trải hơn… Tiêu trưởng phòng, tôi lập tức dựa theo ý kiến của cậu, đem văn phòng sửa chữa một chút, tên tôi cũng ngay lập tức đi thay đổi hộ tịch.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Từ Chấn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi han thăm dò:
- Tiêu trưởng phòng, chuyện này, có phải sau khi đem mấy thứ này sửa đổi, tôi, vận mệnh của tôi sẽ lại được vựng dậy?

- Không thể nào.

Tiêu Phàm thản nhiên đáp.

Từ Chấn lập tức lại ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ phấn khích.

- Nhất thiếu, cậu đang trêu chọc tôi phải không?

Không thể sửa vận mệnh, bảo tôi làm như thế để làm chi?

Chỉ có điều ở dưới ảnh hưởng của Tiêu Phàm, Từ Chấn trong khoảng thời gian ngắn không dám nói gì khác lời của Tiêu Phàm nói, chỉ có điều vẻ mặt cầu xin, cầu khẩn nói:
- Tiêu trưởng phòng, cậu nhất định phải giúp tôi một tay, tôi. . . tôi thật sự. . .

Ngay trước mặt cô thư ký, có mấy lời Từ Chấn cũng không muốn nói ra khỏi miệng.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, lập tức ngồi vào một bên ghế sa lon bằng da thật, Tân Lâm không nói một tiếng đứng ở sau lưng hắn.

Thấy cái này tư thế, Từ Chấn lại một lần nữa bị kinh hãi, luôn miệng nói:
- Tinh Tinh, mau mang trà mời khách… A không, vẫn là tự tôi tự mình đi lấy, lá trà, lá trà để ở đâu?

Luống cuống tay chân.

Cô thư ký cố nén ý cười, chỉ chỗ cho ông ta lấy lá trà.

Thật vất vả, Giám đốc ngân hàng Từ mới pha xong trà, hai tay bưng tới.

- Tiêu trưởng phòng, mời dùng trà! Tân tiểu thư…

- Đặt đó đi.

Tân Lâm thản nhiên nói.

- Được, được…

Từ Chấn theo lời Tân Lâm đem cốc nước trà đặt trên bàn trà, đứng cung kính ở trước mặt Tiêu Phàm, hơi hơi xoay người, bày ra một bộ dạng thái độ của học sinh tiểu học cung kính được dạy bảo.

- Giám đốc ngân hàng Từ, vấn đề của ông, chủ yếu không phải tại phong thủy của phòng làm việc. Chủ yếu vẫn là đoạn vận mệnh này của ông không tốt.

Dựa theo miêu tả của“Vô Cực Cửu Tương Thiên, Kiếp Khổ Tương”, theo Tiêu Phàm, lúc này Từ Chấn đang phải trải qua một ngưỡng lớn nhất trong đời ông ta, cũng là “Vận rủi” điển hình.

- Giám đốc ngân hàng Từ, đuôi lông mày ông tán loạn, dựng thẳng, nhọn, sát khí thật mạnh, đây là rủi ro đại kiếp nạn. Bọn bịp bợm giang hồ chỉ cho ông bài bố bố cục văn phòng lung tung, chỉ là làm tăng thêm mức độ nghiêm trọng của vận rủi này. Hiện tại, sửa lại bố cục văn phòng, về cơ bản không thay đổi số mệnh của chính bản thân ông được.

Từ Chấn nghe mơ hồ, ngập ngừng hỏi:
- Điều đó, Tiêu trưởng phòng, số mệnh của tôi không thể thay đổi được sao?

Tiêu Phàm thản nhiên cười, nói:
- Nếu không đổi được, hôm nay tôi còn đến nơi này của ông để làm gì?

Tinh thần Từ Chấn vựng dậy, vội vàng nói:
- Vâng, tôi biết Tiêu trưởng phòng là người có tài thực sự, nhất định có biện pháp cứu tôi…

Tiêu Phàm nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ngừng lại lời nịnh nọt của Từ Chấn, nói:
- Giám đốc ngân hàng Từ, số mệnh của ông vốn không tệ. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, mấy năm nay sự sắc sảo của ông thái quá, đã gây nhiều chuyện thiệt người lợi mình. Số mệnh này của ông là bị chính ông làm suy sụp đấy. Muốn sửa vận, ông nhất định phải lập tức thay đổi phương thức làm việc của chính mình, làm nhiều việc thiện, lo tích đức. Nếu vẫn sống như trước, e rằng không có cách nào giúp được ông.

Mồ hôi lạnh của Từ Chấn toát ra ướt đẫm áo sơ mi, lại liên tiếp cúi đầu, luôn miệng nói:
- Vâng, Tiêu trưởng phòng, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi nhất định sửa, tôi lập tức sửa, kiên quyết sửa!

- Ừ. Giám đốc ngân hàng Từ, kiếp số này của ông quá lớn, ngoài việc đó ra, phải sửa vận, còn một điều rất trọng yếu!

- Ngài nói, ngài nói...

Lỗ tai Từ Chấn liền lập tức dựng lên, hết sức chăm chú nhìn Tiêu Phàm, chỉ sợ nghe lọt mất một chữ.