Đại Hào Môn

Chương 230: Vu Thánh phương Nam



Thị trấn Dương Tây nằm ở vùng hẻo lánh, nhưng xung quanh vẫn có một số thôn xóm nhỏ, cũng không phải là nơi mà trong vòng vài trăm mét chỉ có một“hòn đảo đơn độc” sáng đèn.

Đám người Tiêu Phàm cứu Uyển Thiên Thiên quay về nhà trọ Dương Tây không lâu, Trì Bân dẫn theo ba tên thuộc hạ, cũng xuất hiện ở một thôn trang nhỏ nào đó cách phía đông thị trấn Dương Tây chừng ba dặm.

Nơi thôn trang nhỏ này không lớn, trong bóng đêm thấy không rõ lắm, xem chừng có khoảng hai ba mươi hộ gia đình, là một thôn trang điển hình ở vùng đồng bằng Trung Quốc, thậm chí còn có thể nhìn thấy kiến trúc của hầm trú ẩn.

Trì Bân đi về phía một hầm trú ẩn có phát ra ánh sáng.

Trong sân, một gã mặc áo bào trắng đứng chắp tay, dựa vào ánh đèn phát ra mờ mờ bên trong hầm, có thể mơ hồ phát hiện, gã mặc áo bào trắng này mũi cao mắt sâu, mặt đầy râu quai nón, màu da ngăm đen, mang theo đặc trưng rất rõ ràng của người Hồ ở Tây Vực. Bộ dạng khoảng chừng bốn mươi mấy chưa đến năm mươi tuổi.

Trì Bân chậm rãi đi qua, côn ba khúc đã được gấp lại, Trì Bân tay không đi qua, trong lòng vẫn là tập trung tư tưởng cảnh giác. Mặc dù Trì Bân cũng là tay giang hồ lão luyện, trải qua không ít chuyện, thế nhưng vị người Hồ Tây Vực mặc báo bào trắng này luôn làm cho Trì Bân có cảm giác sợ hết hồn hết vía nào đó. Giống như là mãnh thú viễn cổ đến từ thế giới hồng hoang, không để ý sẽ nhằm người mà cắn.

Trì Bân rất tin tưởng vào dự cảm của mình.

Loại giác quan thứ sáu nhạy bén này, từng cứu mạng Trì Bân mấy lần. Lăn lộn trên giang hồ, đầu óc tốt thân thủ tốt chưa phải là điều bảo đảm cơ bản cho việc “sống lâu trăm tuổi”, muốn ở trên giang hồ sống lâu hơn một chút, vận may tốt, đủ cảnh giác mới là điều quan trọng nhất.

- Trì chưởng môn, hình như không được thuận lợi ?

Mắt thấy Trì Bân chậm rãi đến gần, người đàn ông mang áo bào trắng chủ động tiếp đón, mỉm cười mở miệng nói. Người đàn ông này nhìn qua trẻ hơn so với Tát Bỉ Nhĩ một chút, thần thái so với Tát Bỉ Nhĩ thân thiện hơn vài phần, tiếng Trung nói vô cùng tiêu chuẩn, là giọng Bắc Kinh chính gốc, không mang theo nửa điểm giọng lạ đến từ khu vực khác.

- Abbas tiên sinh, xin lỗi, quả thật thất thủ rồi.

Trì Bân ở nơi cách sân ba mét liền đứng lại, chậm rãi nói, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn. Về phần trong lòng y có phải hổ thẹn hay không, không cách nào biết được.

Đối diện với bốn người Tiêu Phàm, Cơ Kinh Sa , Tân Lâm, Phạm Nhạc mạnh mẽ đến biến thái như vậy, có thể sống để đi đến đây nói chuyện với Abbas, đã xem như vận may của Trì Bân y không tệ rồi.

Thời điểm đối mặt với Tiêu Phàm, Trì Bân thậm chí còn căng thẳng hơn so với giờ phút này đối diện với Abbas.

Đó là giác quan thứ sáu bẩm sinh cảnh cáo cho y.

- Vậy thì Trì chưởng môn, giao dịch giữa chúng ta không tính là đã hoàn thành, đúng không?

- Đúng vậy .

- Rất tốt, thế thì, Trì chưởng môn có thể giải thích đơn giản cho ta một chút, nguyên nhân thất thủ hay không?

- Có thể.

Trì Bân vẫn là rất trấn định, giọng điệu bình tĩnh, miêu tả sơ lược một chút tình hình ban nãy.

Abbas nghe cực kỳ nghiêm túc, dường như là hết sức chăm chú, thậm chí còn cắt ngang sự miêu tả của Trì Bân, đặt nhiều câu hỏi, cho thấy gã đối với chuyện này vô cùng coi trọng.

- Vị tiên sinh cứu Uyển đại đương gia, là họ Tiêu phải không? Tiêu Nhất Hành?

- Phải, hắn tự xưng là Tiêu Nhất Hành.

- Tiêu tiên sinh có ra tay với Trì chưởng môn hay không?

- Không có.

Khóe miệng của Trì Bân, hơi hơi co rút lại.

Abbas đối với biến hóa rất nhỏ trên mặt Trì Bân xem như không nhìn thấy, trầm giọng hỏi:
- Trì chưởng môn, ta có một điểm không thể hiểu nổi. Dựa vào cách nói này của Trì chưởng môn, Tiêu tiên sinh hẳn là bạn bè của Uyển đại đương gia. Trì chưởng môn đả thương bạn của hắn, vì sao Tiêu tiên sinh không ra tay trả thù với Trì chưởng môn ?

Trì Bân khóe miệng lại nhẹ nhàng co giật một chút, một lát sau mới lên tiếng nói:
- Abbas tiên sinh, điểm này tôi cũng không có cách nào cho ông một đáp án chính xác, tôi không phải Tiêu Nhất Hành, cũng không phải con giun trong bụng hắn, trong lòng hắn nghĩ như thế nào, chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ.

Giọng điệu có vài phần lãnh đạm, tựa hồ đối với sự tò mò truy cứu của Abbas không phải rất hài lòng.

- Cái này đương nhiên, ta là muốn nghe sự phân tích của Trì chưởng môn đối với chuyện này.

Abbas cũng không thèm để ý sự không hài lòng của Trì Bân chút nào, tiếp tục hỏi.

Trì Bân mặc dù trong lòng bất mãn, lại cũng không thể phất tay áo bỏ đi, chỉ có thể nhẫn nại nói:
- Chiếu theo phân tích của tôi, có thể là do Uyển Thiên Thiên bị thương quá nặng. Tiêu Nhất Hành không dám trì hoãn, nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh chữa thương cho ả.

Về cơ bản, sự phân tích này của Trì Bân đã tiếp cận với chân tướng sự thật rồi.

Tiêu Phàm vừa tiếp được Uyển Thiên Thiên giữa không trung, dựa vào trực giác liền biết nàng bị thương không nhẹ, nhất định phải lập tức trị liệu, nửa phần đều không thể trì hoãn. Dựa vào chỉnh thể thực lực mà nói, bốn người bọn họ hiển nhiên mạnh hơn bốn người của Trì Bân, thế nhưng cũng khó có thể đảm bảo trong thời gian ngắn nhất có thể chiến đấu giải quyết hết.

Nhất là âm dương nhãn của Trì Bân, sức chiến đấu không phải nhỏ.

Mặc dù nói Uyển Thiên Thiên bị thương là trên hết, thế nhưng Yên Phi kiếm là loại kiếm ở đẳng cấp nào, cứng rắn bị một côn của Trì Bân đập bay, Trì Bân võ công cao cường, không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Phàm quả thực không muốn trì hoãn thời gian quá nhiều.

Hơn nữa, giao tình giữa Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên, thật sự còn chưa đến mức độ đó.

Cứu mạng cho Uyển Thiên Thiên, không thể không dùng chân nguyên bổn mạng, đó là một việc.

Lương y như từ mẫu.

Tương đồng với giáo lí của Vô Cực Môn.

Vì Uyển Thiên Thiên, ra tay giáo huấn Trì Bân, lại là một chuyện khác. Nghiêm chỉnh mà nói, Uyển Thiên Thiên vẫn chưa thể được xem là bạn của Tiêu Phàm. Nếu như Tân Lâm bị thương, hiển nhiên không phải bàn.

- Ồ? Chiếu theo ý này của Trì chưởng môn, Uyển đại đương gia bị thương rất nặng.

Abbas dường như càng lấn tới! Nhiều hứng thú hỏi han, đối với sự thất thủ của Trì Bân, chưa mở được chiếc hộp đen Abbas vẫn là không quá quan tâm.

Trì Bân hừ lạnh một tiếng.

- Abbas tiên sinh, ông đây là không tin tôi sao?

Nụ cười nhạt trên mặt Abbas dần dần biến mất không dấu tích, sắc mặt ngăm đen trở nên nghiêm túc, hai tròng mắt hõm sâu chuyên chú nhìn Trì Bân, chậm rãi nói:
- Trì trưởng môn, ông hiểu lầm rồi, ta không phải không tin ông, mà là ta nhất định phải làm rõ một số tình tiết. Tựa như ông cảm giác như vậy, Tiêu Nhất Hành là đối thủ rất đáng sợ, đối với nhất cử nhất động của hắn, ta rất muốn tìm hiểu rõ ràng hơn một chút.

Chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn.

Đây là thân phận thật sự của Tiêu Phàm.

Khi sư huynh Tát Bỉ Nhĩ từ phía Diệp Cô Vũ có được thông tin này, tất cả Vu thánh Tây Ly giáo đều sợ ngây người. Thật không thể ngờ tới, vị đích tôn trưởng thâm tàng bất lộ này của lão Tiêu gia, lại có một thân phận “dã man” như vậy.

Làm đệ tử đích truyền của Dung Thiên Tổ Sư, Vu Thánh phương Nam của Tây Ly, Abbas đương nhiên rất rõ ràng, chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn là ý vị gì. Khó trách sư phụ đích thân xuất thủ, chẳng những không nắm được lão Tiêu gia, ngược lại còn làm cho thân mình trọng thương, cho tới nay còn đang bế quan tĩnh dưỡng.

Ai có thể ngờ tới, cháu đích tôn trưởng của lão Tiêu gia, cư nhiên lại là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn.

So sánh với đại sư huynh Tát Bỉ Nhĩ mà nói, Abbas càng thêm trầm ổn, tính cách càng thêm biết mình biết ta. Sự phân công của huynh đệ bọn họ cực kì rõ ràng, Dung Thiên Tổ Sư sớm đã không đếm xỉa đến việc dạy dỗ các giáo tục, dạy dỗ giáo tục ngày thường, đều do đại đệ tử Tát Bỉ Nhỉ chủ trì. Mà Abbas thì phụ trách “bộ môn hành động” cụ thể, nói cách khác, “lực lượng vũ trang” của Tây Ly giáo là nằm trong tay của Abbas.

Abbas nguyên là trấn thủ ở tổng đàn của Tây Ly giáo, sau khi xác định thân phận của Tiêu Phàm, Tát Bỉ Nhĩ lập tức triệu tập gã từ Tổng đàn khẩn cấp quay về, chuẩn bị toàn lực ứng đối phó với Tiêu Phàm.

Nhìn qua, Tiêu Phàm dường như không có trở ngại gì lớn, thế nhưng lần đấu pháp hơn nửa năm trước, Tát Bỉ Nhĩ là tận mắt nhìn thấy, Dung Thiên Tổ Sư bị công kích một phía, còn trọng thương nôn ra máu, lập tức bế quan chữa thương. Tiêu Phàm vì lão Tiêu gia nghịch thiên cải mệnh, đồng thời còn muốn ngăn cản Dung Thiên tấn công, tuyệt đối không thể không có tổn thương. Chiếu theo lí mà nói, hắn bị thương so với Dung Thiên Tổ Sư còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trước mắt hẳn là thời điểm suy yếu nhất của Tiêu Phàm, cũng là thời điểm đối phó tốt nhất.

Cơ hội này, nhất định phải nắm chặt.

Vốn dĩ nhiệm vụ này để cho Diệp Cô Vũ đi hoàn thành tốt hơn so với việc triệu tập Abbas qua đây, công việc “giết người” này, Mộc Thứ Di và Diệp Vương mới là nhân sĩ chuyên nghiệp thật sự.

Nhưng Dung Thiên Tổ Sư còn đang bế quan, Tát Bỉ Nhĩ không dám đưa ra quyết định này.

Chiếu theo “hiệp nghị”, Tây Ly giáo chỉ có Vu Vương Dung Thiên mới có thể trực tiếp đề ra mệnh lệnh đối với Diệp Cô Vũ, thậm chí ngay cả Tát Bỉ Nhĩ cũng không rõ ràng, giữa sư phụ và Diệp Cô Vũ năm đó rốt cục đã đề đạt ra cái thỏa thuận gì.

Theo Tát Bỉ Nhĩ, Diệp Cô Vũ là có thể tin tưởng, thế nhưng Giang Đạo Minh thì rất khó nói.

Tát Bỉ Nhĩ không có cách nào phán đoán, người đàn ông trung niên ở căn phòng tổng thống trong khách sạn Trung Thiên , rốt cuộc là Diệp Cô Vũ hay là Giang Đạo Minh?

Quyết đoán này, vẫn là giao cho sư phụ đi làm đi.

Làm đại đệ tử của Tây Ly giáo, đứng đầu Ngũ Đại Vu Thánh, Tát Bỉ Nhĩ thực ra không được xem là một nhân vật thống soái anh hùng tài ba. Chính bởi vì như vậy, cho tới bây giờ, Tát Bỉ Nhĩ chỉ là thay thế sư phụ xử lí một số việc thường ngày trong giáo, Dung Thiên chưa hề chính thức lập Tát Bỉ Nhĩ làm người kế thừa vị trí giáo chủ.

Nếu như sư phụ còn đang bế quan, Tát Bỉ Nhĩ liền chiếu theo “quy trình” trong quy củ làm việc.

Đối với cái này, Abbas hiển nhiên không có ý kiến.

Tát Bỉ Nhĩ không tin được Giang Đạo Minh, Abbas càng không thể tin được, thậm chí ngay cả Diệp Cô Vũ đều không tin. Mặc dù sư phụ từng nói, Diệp Cô Vũ là Diệp Cô Vũ, Giang Đạo Minh là Giang Đạo Minh, không thể vơ đũa cả nắm. Thế nhưng trong mắt Abbas, Diệp Cô Vũ chính là Giang Đạo Minh, Giang Đạo Minh chính là Diệp Cô Vũ.

Bọn họ vốn dĩ chính là cùng một người.

Chuyện lớn như đối phó với chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn, đương nhiên phải do Tây Ly giáo tự mình đi hoàn thành, làm sao có thể mượn tay người ngoài?

Hơn nữa thân phận của người ngoài như Diệp Cô Vũ này, cũng không tránh khỏi quá nhạy cảm.

Chuyện khác có thể mời hắn hỗ trợ, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho hắn dính vào. Thân là đại thuật sư, đối với những người mà bản thân mình hoàn toàn nhìn không thấu, theo bản năng sẽ đi bài xích, mà không phải là tin tưởng.

- Abbas tiên sinh, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho ông, nếu như không lập tức tiến hành cấp cứu, dựa vào thương thế của Uyển Thiên Thiên, ả không thể duy trì quá ba ngày.

Trì Bân lạnh lùng nói.

Đối với uy phong nhất côn của chính mình, Trì Bân vẫn là cực kỳ tự tin.

Abbas nhẹ nhàng thở phào một cái, trên khuôn mặt ngăm đen lại hiện ra một nụ cười.

- Rất tốt, Trì chưởng môn.

- Trì chưởng môn, ông có thể về nghỉ ngơi rồi. Đương nhiên, giao dịch của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, khi cần, ta sẽ có lời mời với Trì chưởng môn.

Abbas khẽ cười nói, giọng điệu rất mừng rỡ.

Trì Bân "hừ" một tiếng, chậm rãi lùi về phía sau, vẫn trực tiếp đối diện với Abbas, dường như không muốn đem phía sau lưng của y lộ trước mặt người này.

Khóe miệng Abbas cực kỳ nhanh hiện lên một tia châm chọc.