Đại Hào Môn

Chương 237: Tay súng độc hành bị thương nặng



Cao Tư cũng không biết gì cả, tuy nhiên sau chừng mười phút đồng hồ, tên Ninja mồm to của đảo quốc kia đã chết chỏng queo.

Cũng may nhiệm vụ đánh lén của tên đó không thành công, đối với sự sống sót trong chốc lát của Liễu Sinh Hùng Nhị, gã không có bất cứ liên hệ gì. Liễu Sinh Hùng Nhị chưa tới nửa giờ đã bị hộ vệ Tiêu Phàm đánh chết, càng hiện ra chỗ đáng ngưỡng mộ của tay súng người Đức là gã.

Nếu Liễu Sinh Hùng Nhị giết chết được hộ vệ của Tiêu Phàm có lẽ đã không cần Cao Tư gã ra tay.

Tất nhiên, Abbas vẫn trả thù lao cho tên đó.

Mọi thứ đã sớm đàm phán hết rồi.

Mặc kệ mục tiêu cuối chết trong tay ai, tất cả những ai tham dự đều có được thù lao như thỏa thuận.

Tây Ly giáo rất giàu có, làm tôn giáo khu vực Tây Á, Tây Ly giáo mà không có tiền cũng khó. Abbas càng không phải là tên keo kiệt, gã đã học qua văn học Hán, vô cùng ấn tượng với một câu nói: nếu có trọng thưởng, ắt có dũng phu!

Cao Tư vừa rời khỏi hầm trú ẩn của Abbas nhưng cũng không quay lại nhìn về phía tây kia.

Phía tây có một toàn núi bao nhỏ. Độ cao khoảng 70 mét. Với độ cao tương đối như vậy, ở đồi núi hoặc khu vực miền núi thì cũng không có gì đáng kể, mức chênh lệch tương đối của một bộ phận thôn so với mực nước biển không chỉ có một chút như vậy. Nhưng ở khu cao nguyên lại không giống như thế. Ngọn núi nhỏ này có thể nói là điểm cao nhất của trấn Dương Tây.

Hơn nữa, điểm quan trọng hơn chính là, khoảng cách từ ngọn núi bao nhỏ này tới nhà trọ Dương Tây vừa đúng 1560 mét, đối diện luôn với cửa sổ phòng khách quý nhà trọ Dương Tây.

Hoàn toàn hợp yêu cầu của Abbas.

Cao Tư đến nơi này đã hơn hai ngày, trong vòng hai ngày, hắn đã thăm dò rõ ràng địa hình vùng phụ cận. Sườn núi nhỏ này không phải điểm ngắm bắn tốt nhất của Cao Tư.

Quá xa.

Nhất là buổi tối, với khoảng cách 1560 mét này rất khó có thể đảm bảo trăm phần trăm bắn trúng mục tiêu.

Tất nhiên, trong bản ghi chép, khả năng bắn trung mục tiêu của súng bắn tỉa Barrett là 2800m. Nhưng theo Cao Tư đó chỉ là trường hợp đặc biệt, không phải là một ví dụ để làm theo.

Người Đức vốn nổi danh cẩn thận, nghiêm túc.

Đối với yêu cầu bắn tại khoảng cách 1500m của Abbas, Cao Tư không thể lí giải nổi. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại tới việc thực hiện yêu cầu đánh lén của bạn hàng.

Đối với tài bắn của mình, Cao Tư vô cùng tự tin.

Việc mình thường xuyên sử dụng súng nhắm Barrett trong cuộc sống , Cao Tư rất có lòng tin.

Khẩu Barrett của Cao Tư không phải đặc chế, số lượng súng Barrett cũng không cao, trên phạm vi thế giới thuộc dạng “hi hữu”. Mỗi khẩu súng nhắm Barrett đều là tinh phẩm hiếm có, nhưng đạn dược lại dochính Cao Tư gia công thiết kế.

Người Đức nghiêm túc, cẩn thận nên tất nhiên sẽ chiếm ưu thế trong việc gia công máy móc.

Và Cao Tư cũng là một thợ thủ công cực kì xuất sắc.

Xách theo chiếc vali xách tay màu đen, Cao Tư chậm rãi đi lên sườn núi nhỏ phía tây. Trên sườn núi cây cối thưa thớt, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu quái dị của cú vọ.

Nhưng Cao Tư không quan tâm.

Sườn bao núi này thưa thớt cây, không có khả năng có mãnh thú, nhiều nhất thì chỉ có thể là mèo hoang, thỏ hoang hoặc các loại động vật nhỏ, sẽ không thể gây cho gã bất cứ uy hiếp nào.

Tuy nhiên Cao Tư vẫn tương đối cẩn thận, thú dữ lớn trên sườn núi không có khả năng uy hiếp tính mạng gã, nhưng không có nghĩa là những động vật khác không có khả năng uy hiếp an toàn tính mạng của gã.

Ví dụ chính là: người!

Tới tận bây giờ, Cao Tư vẫn chưa biết Tiêu Phàm- mục tiêu đánh lén của gã là người như thế nào. Nhìn Abbas thận trọng như vậy, hẳn Tiêu Phàm là nhân vật rất lợi hại. Có vẻ như hắn còn hiểu được vu thuật, Abbas nói đó là sự nhạy bén của giác quan thứ sáu.

Nếu đã là nhân vật lợi hại, bài trừ được thủ hạ của hắn thì quả cũng là cao thủ.

Cao Tư không tin lời của Abbas rằng Tiêu Phàm có thể cảm giác sự nguy hiểm ở khoảng cách 1500m. Nhưng chẳng may đây là sự thật, Tiêu Phàm rất có thể đã phái một thủ hạ mai phục gã, đợi thời cơ phục kích Cao Tư.

Hoặc là, không phải Tiêu Phàm phái người mà là một thế lực khác phái ra.

Bất kể là ai phái người cũng đều có thể tạo thành sự uy hiếp với Cao Tư.

Bởi vậy Cao Tư đi rất chậm, thỉnh thoảng còn dùng dụng cụ hồng ngoại tuyến và dụng cụ nhiệt thành tượng truy tung nghi khí xem xét khu vực phụ cận. Kết quả thăm dò khiến gã yên tâm, không phát hiện động vật lớn nào.

Đương nhiên cũng không có phát hiện ra người mai phục.

Đi tới đỉnh sườn, Cao Tư lập tức đi hướng xuống tới một khối đá lồi ra, tạo thành một chỗ ẩn nấp, ẩn nấp dưới tảng đá tương đối an toàn.

Loại địa hình này là sự lựa chọn đầu tiên của các sát thủ chuyên nghiệp.

Nằm sấp ở dưới tảng đá lớn, ít nhất gã không cần phải lo lắng bị tập kích từ trên đỉnh đầu hoặc từ phía sau. Bất cứ ai muốn trèo lên đỉnh tảng đá tập kích Cao Tư, khi hắn bắt đầu công kích ở phía trước, Cao Tư đã sớm nhận ra được.

Ngoại trừ trong chiếc vali xách tay kia chứa khẩu súng bắn tỉa Barrett 50, còn giấu hai khẩu súng lục đường kính khác nhau. Ngoài ra, Cao Tư không chỉ là một tay súng, gã còn là một cao thủ quyền thuật, có thể thuần thục sử dụng nhiều loại vũ khí lạnh để đoạt mạng người khác.

Người bình thường đừng nói tiếp cận Cao Tư để làm hại gã, cho dù muốn tiếp cận gã trong vòng 10m cũng không hề dễ dàng.

Dù là vậy, Cao Tư vẫn chưa vội vã sắp xếp trận địa ngắm bắn dưới tảng đá.

Gã vẫn muốn xác nhận lần cuối sự an toàn xung quanh gã.

Bắn ngoài 1500m, bất kể là với ai đều là một yêu cầu cực cao, nhất định phải tập trung cao độ. Trong quân đội, nếu thực hiện nhiệm vụ bắn tỉa ở cự lị xa, bình thường phải có hai người tạo thành một tiểu tổ ngắm bắn. Một tay bắn tỉa, tên còn lại làm trợ thủ chịu trách nhiệm quan sát, tính toán tốc độ gió và nhân tố thời tiết, có thể kết hợp quỹ đạo đường bắn để tạo thành ảnh hưởng. Đồng thời, còn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của tay bắn tỉa.



Làm sát thủ độc hành, cao tư đương nhiên không có loại đãi ngộ xa hoa này.

Dụng cụ nhiệt thành tượng truy tung ở tảng đá lớn phụ cận tìm được hai động vật nhỏ, nhìn qua hẳn là hai con mèo hoang, dường như đang phát xuân, kêu meo meo một trận.

Trừ đó ra không còn bất luận con vật sống nào xung quanh.

Mèo hoang phát xuân kêu rất đặc biệt, nhưng Cao Tư không cần biết nhiều như vậy. Đêm hôm khuya khoắt gã tới chỗ hoang vu này không phải là tới để hưởng thụ cuộc sống mà là tới để hoàn thành nhiệm vụ đánh lén. Chẳng lẽ còn có thể đem hai con mèo hoang kia giết luôn hay sao?

Chỉ cần không uy hiếp tính mạng của gã, vậy thì không quan hệ, gã không để ý.

Cuối cùng Cao Tư bắt đầu ở dưới tảng đá xây dựng trận địa ngắm bắn.

Ở vị trí này, đối diện với tầng bốn nhà trọ Dương Tây. Phòng trọ xa hoa của nhà trọ Dương Tây hắt ra ánh đèn, tất nhiên, tấm rèm nhung thiên nga đã che hết tất cả trong phòng, khoảng cách xa như vậy, cơ bản chỉ có thể cảm nhận được đại khái phương hướng của phòng trọ. Muốn nhìn cẩn thận một chút, chỉ dựa vào mắt nhìn bình thường thì không đủ, phải nhờ tới dụng cụ.


Ước chừng 10 phút sau, một trận địa ngắm bắn đơn giản đã hoàn thành.

Cao tư chậm rãi mở chiếc vali đen, thản nhiên bắt đầu lắp ráp súng nhắn Barrett 50 dưới ánh trăng.

Cho dù ở trong đêm, Cao Tư cũng có thể lắp ráp xong khẩu súng trong thời gian cực ngắn. Làm một sát thủ bắn tỉa, sự quen thuộc đối với súng ống đã gần như trở thành bản năng.

Rất nhanh, khẩu súng Barrett đã lắp ráp xong, Cao Tư nhấc súng bắn tỉa lên, bắt đầu nhìn qua hồng ngoại tuyến xuyên màn đêm quan sát tình huống trong phòng khách quý.

Bộ hồng ngoại tuyến nhìn ban đêm này cũng là do Cao Tư chính mình thiết kế, độ chính xác cực cao.

- Hửm?

Tình cảnh bên trong qua hồng ngoại tuyến nhìn ban đêm khiến Cao Tư thoáng ngẩn ngơ.

Trong phòng khách quý, không có phát hiện bất cứ mục tiêu sống nào.

Dụng cụ này là do Cao Tư tự tay thiết kế chế tác, độ chính xác của hồng ngoại nhiệt tuyến nhiệt tượng giống như dụng cụ nhìn ban đêm, có thể bắt được bất cứ sinh vật còn sống trong phòng. Theo tình báo thì Tiêu Phàm đang ở trong phòng chữa thương cho một cô gái. Hiện tại, cái gì Cao Tư cũng tìm không ra.

Cao Tư xác định lại tọa độ một lần nữa, xác định không có lầm, hiện tại quan sát lại thì đúng là nhà trọ Dương Tây. Hai ngày cũng đủ để Cao Tư đánh lên mỗi phòng ốc trấn Dương Tây một kí hiệu riêng của chính mình rồi.

Cao Tư chậm rãi di động họng súng, từ trong phòng khác, gã có thể dễ dàng nắm bắt được mục tiêu.

Tại một phòng ngủ khách của một khách nhân khác, Cao Tư có thể nhìn thấy vô cùng rất rõ ràng.

Duy chỉ có phòng của Tiêu Phàm, không có bất cứ cái gì.

- Chuyện gì thế này?

Cao Tư có chút mụ mị lẩm bẩm một mình.

Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian gã đi lên sườn núi, Tiêu Phàm đã rời khỏi phòng rồi sao? Nếu thật là như vậy, quan sát viên Abbas phái tới nhà trọ Dương Tây sẽ báo cáo lại đây, Abbas sẽ thông báo cho gã đầu tiên, hủy bỏ kế hoạch ngắm bắn.

Mà hiện tại, bên tai gã lại vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ thanh âm gì.

Nói cách khác, quan sát viên tại nhà trọ Dương Tây vẫn chưa phát hiện ra điều gì dị thường.

- Vu thuật?

Trong óc Cao Tư bỗng nhiên hiện lên danh từ này.

Chỉ cần là người sống, nhất định sẽ có nhiệt năng phát ra, cũng bị hồng ngoại tuyến thành tượng giống như dụng cụ ban đêm bắt được. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, trừ phi có tác dụng của lực lượng tự nhiên siêu nhiên nào đó.

Nhưng Cao Tư đã không còn cơ hội làm rõ vấn đề kia nữa rồi.

Ngay lúc ấy, Cao Tư bỗng nhiên cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm bay nhanh về phía mình với tốc độ cực nhanh, vượt qua giới hạn của loài người.

Cao Tư mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ngay trên bầu trời đêm lấp lánh, có hai ngôi sao xanh biếc thật lớn… Ô, không đúng, không phải sao, đó là một đôi mắt!

Một đôi mắt xanh biếc, lóng lánh hàn quang ác nghiệt, mang theo hơi thở thần chết nồng đậm.

- Là mèo ư?

Phản ứng của Cao Tư tuyệt đối không chậm, gần như ở trong nháy mắt gã liền đoán được, đây là một con mèo, nhưng sự phán đoán này cũng không khiến lòng Cao Tư buông lỏng, ngược lại còn lông tóc dựng đứng, một cỗ hàn khí xông tới tận xương, trong phút chốc theo đuôi nó bay lên.

Đây quả là con mèo muốn lấy mạng người mà.

Trực giác của một sát thủ cho gã biết, con mèo này không hề tầm thường.

Cao Tư không chút do dự giơ súng lên.

Nhất định phải xử con yêu mèo này!

Điều đáng tiếc là, Cao Tư động tác dù nhanh, nhưng so với Hắc Lân, vẫn là chậm không chỉ một nhịp.

Đầu ngón tay gã mới chạm tới chuôi thương, Hắc Lân đã từ trên đỉnh tảng đá nhảy xuống.

Móng vuốt sắc bén lóe lên.

Cao Tư chỉ thấy cổ chợt lạnh, khí lực đều theo máu tươi rất nhanh phun ra. Sau một lúc, ý thức của tay súng độc hành bắt đầu mơ hồ…