Đại Hào Môn

Chương 266: Thế cục không lạc quan



- Cơ tổng, tôi có một đề nghị.

Tiêu Phàm không có vội vã trả lời ngôn ngữ của Cơ Khinh Sa, trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói.

- Nhất thiếu, mời nói.

- Bất kể là đại nhân vật hay là tiểu nhân vật, tôi đề nghị vẫn là do người khác đi giải quyết. Bất kể là Yến Bắc hay là địa phương khác, dù sao đều là thiên hạ chấp chính Đảng.

Ngữ khí của Tiêu Phàm rất là nghiêm túc.

Cơ Khinh Sa liền ngơ ngẩn một chút.

Địa vị “Ngọc Quan Âm" của Cơ Khinh Sa sớm đã giành được công nhận của đồng đạo giang hồ. Trong dân gian, Cơ Khinh Sa gần như có địa vị vô thượng nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng loại địa vị giang hồ này, tự nhiên không có khả năng thật sự lên được bàn tiệc. Tiêu Phàm đây là đang nhắc nhở Cơ Khinh Sa, chuyện giữa đại nhân vật, tuyệt đối không nên xen vào quá sâu.

Lão gia tử của Cơ Khinh Sa năm đó cũng là bởi vì sa vào trong "bàn cờ" nói không rõ ràng, mới trong lúc cực kỳ hưng thịnh mà bỗng nhiên gặp chuyện không may, khiến Cơ Khinh Sa tuổi trẻ không thể không vội vã trở về, nhận lấy tập đoàn Cơ thị bấp bênh.

Sau đó Cơ Khinh Sa cũng quả thật biểu hiện ra năng lực rất mạnh, thậm chí có đồn đại nói, Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Yến Bắc từ chức, đều có liên hệ chặt chẽ nào đó với Cơ Khinh Sa.

Đương nhiên loại đồn đại giang hồ này chưa bao giờ được qua nghiệm chứng thực sự.

Nhưng mà cho dù coi tin đồn đại là sự thật, Cơ Khinh Sa thực sự có cái năng lực khiêu động chính đàn tỉnh này, Tiêu Phàm cũng cho rằng cô nhất định phải càng thêm chú ý cẩn thận. Một người không thuộc thể chế, xen lẫn vào trong thể chế đánh cờ sâu như thế, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Dựa vào thân phận đích tôn trưởng Tiêu Gia của hắn, tham dự chính trị đánh cờ, cũng chỉ có thể chạy ở bên cạnh, có tác dụng hiệp trợ bên cạnh, tướng quân thực sự, vẫn phải là những quan lớn trong thể chế là Tiêu lão gia tử, Tiêu Trạm, Diệp Khí Vân.

Cơ Khinh Sa cũng không có chỗ dựa vững chắc mạnh mẽ như hắn.

Hơn nữa số nhân mã tham dự "Đánh cờ" lần này là Phương Lê, Hoàng Đại Bằng, Đổng Thiên Lỗi, mỗi người đều không thể coi thường. Mạng lưới quan hệ mà Cơ Khinh Sa cực khổ bện lên kia, bên trong bàn cờ thuộc loại trình độ này rốt cuộc có thể cung cấp cho cô bao nhiêu trợ lực, thật sự khó có thể nói.

- Nhất thiếu, kỳ thật tôi một chút cũng không muốn xen vào ••••••

Cơ Khinh Sa nói, trong giọng nói, xen lẫn bất đắc dĩ nhè nhẹ.

Tôi không muốn xen vào, nhưng lại không thể không xen vào.

Người trong giang hồ, có những việc không thể làm chủ!

- Đúng rồi, Nhất thiếu, cái hộp đen kia mở ra được chưa? Bên trong có bảo bối gì tốt a?

Cơ Khinh Sa lập tức từ trong cô đơn thoát ra, mỉm cười hỏi, giọng điệu lại trở nên tao nhã khoái trá. Cơ Khinh Sa kho giống với Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên, cô không muốn lộ bộ mặt yếu ớt của mình ở trước mặt Tiêu Phàm. Hơn nữa, cô vẫn luôn chú ý tới cái hộp đen mà Uyển Thiên Thiên lấy về từ Tần Quan kia, không biết cổ nhân rốt cuộc đặt vật gì tốt ở bên trong đó.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Vẫn chưa mở ra được, thứ này, khác nghề như cách núi, không tìm được người lành nghề thật đúng là không dễ giải. Tuy nhiên phỏng chừng cũng không bao lâu nữa có thể phá giải được.

- Vậy là tốt rồi.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, cùng Tiêu Phàm hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày dần dần vắt thành hình chữ "Xuyên".

Lúc cùng uống rượu với Nhiêu Ngọc Sinh, Tiêu Phàm đối với chuyện này cũng không quá để tâm. Dựa vào thân phận của Nhiêu Ngọc Sinh, thực lực của Nhiêu gia, chỉ cần không phải là cái sọt lớn, nói chung cũng không có phiền toái quá lớn. Hiện tại, đương nhiên không giống với lúc trước. Có thể khiến cho Cơ Khinh Sa nói ra những lời kia với hắn, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của việc này đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Mạng lưới quan hệ mà Cơ Khinh Sa thêu dệt kia không phải là nhỏ, khách quý của Cơ Khinh Sa thậm chí còn có thành viên hội nghị trưởng lão. Có mạng lưới quan hệ hữu lực, mạnh mẽ như vậy, phiền toái bình thường, Cơ Khinh Sa tuyệt đối có thể hóa giải được một cách dễ dàng, quyết không đến mức chủ động cầu viện hắn.

Sự kiêu ngạo trong nội tâm Cơ Khinh Sa cũng là không thể nghi ngờ.

Đồng dạng, Phương Lê bị cuốn vào trong chuyện này cũng là điều Tiêu Phàm không muốn nhìn thấy. Qua cố gắng của hắn, bây giờ Phương gia chưa tới mức chuẩn bị kết thành đồng minh với Tiêu Gia, nhưng tối thiểu cũng xem như là lui tới thân thiết. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Phương Lê cũng là tin vào "dự đoán" của hắn nên mới quyết định đi Yến Bắc nhậm chức. Tiêu Phàm nói rất dứt khoát, Tây Nam sáu trăm dặm, là"Phúc địa" của Phương Lê. Hiện giờ vừa mới nhậm chức liền gặp phải loại đại phiền toái không dễ xử trí này, chỉ sợ cảm nhận đối với Tiêu chân nhân hắn phải chuyển biến đột ngột.

Mercedes Benz chậm rãi lái vào ga ra tầng ngầm của Chỉ Thủy Quan.

Chỉ Thủy Quan vốn không có ga ra tầng ngầm. Lúc Chỉ Thủy tổ sư xây dựng Chỉ Thủy Quan, ở thành phố thủ đô, ô tô vẫn là một đồ vật ngoại, xăng dầu toàn bộ phải dựa vào nhập khẩu, xây dựng quốc lộ cũng rối tinh rối mù, ô tô thật sự không thích hợp áp dụng. Ra ga tầng ngầm này là sau khi cải cách mở rất nhiều năm, mới cải biến.

Chỉ Thủy Quan trước nay vẫn yên tĩnh, từ khi Uyển Thiên Thiên vào, liền trở nên không phải an tĩnh như vậy.

- Xí •••••• một vật gì đó đen thui, mạnh mẽ vọt ra từ trong động, ngươi có biết là vật gì không?

Trong một đình nhỏ tại Chỉ Thủy Quan, Uyển Thiên Thiên và Phong Vãn Nương ngồi đối diện với nhau, Uyển Thiên Thiên một thân váy màu đỏ, kẹp hai cái bím tóc, vẫn là rất “ngây thơ” như vậy. Phong Vãn Nương lại là áo trắng quần trắng, phiêu nhiên xuất trần, nhìn qua, Phong Vãn Nương tuổi so với Uyển Thiên Thiên còn lớn hơn hai ba tuổi.

Tuy nhiên giờ phút này, Phong Vãn Nương "Thành thục điềm đạm, chắc chắn" hai con mắt trợn thật lớn, không nháy mắt nhìn thẳng vào một thân váy đỏ của Uyển Thiên Thiên. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Uyển Thiên Thiên, lại lộ ra vẻ mặt vừa tò mò vừa khẩn trương, lắc đầu liên tục.

- Là cái gì nhỉ?

- Rắn! Một con rắn to!

Uyển Thiên Thiên hai tay mạnh mẽ quét qua, ngã ngửa người về phía sau, hét lên.

- A...

Phong Vãn Nương lập tức một tiếng thét chói tai, trong mắt phụt ra thần sắc thất kinh, lập tức giơ tay vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi.

- Ai nha, làm em sợ muốn chết •••••• Chị Thiên Thiên, cổ mộ này đáng sợ như vậy, các người còn muốn đi vào làm gì chứ? Thật đáng sợ thật, đáng sợ...

Là Uyển Thiên Thiên đang kể chuyện xưa cho Phong Vãn Nương, kể về một lần đi trộm mộ nào đó của Uyển Thiên Thiên. Uyển Thiên Thiên rất có tài ăn nói, đặc biệt giỏi về tạo dựng " không khí khủng bố ", một đoạn đối với cô mà nói, tựa như cơm thường. Dù sự việc có tầm thường hơn nữa, nhưng khi tới Phong Vãn Nương nghe, lại thực chính là kinh tâm động phách, còn khủng bố, huyền thoại hơn so với Hollywood.

Phong Vãn Nương tính cách dịu dàng, nhã nhặn, thanh lịch, trong mấy ngày chuyển vào Chỉ Thủy Quan này, quan hệ với mỗi người trong Quan đều rất khá. Chẳng những Tân Lâm rất thích cô, Uyển Thiên Thiên cũng rất nhanh hoà mình cùng với cô.

Tân Lâm tương đối trầm tĩnh, Phong Vãn Nương dường như càng thích ở cùng với Uyển Thiên Thiên trời sinh tính hoạt bát. Đương nhiên, đa số thời điểm cô một mình im ắng ngồi giải câu đố. Khi có thời gian rỗi, Phong Vãn Nương liền lật xem một số sách mà Tiêu Phàm đưa cho cô, đều là một số văn chương có liên quan đến số học trận pháp bên trong " Vô Cực Thuật Tàng". Phong Vãn Nương gần như mê muội vào trong đó rồi.

Đương nhiên, "Học bá" có dũng mãn, tuyệt luân hơn nữa, cũng không thể hai mươi trên hai mươi bốn giờ đắm chìm vào trong sách, ngẫu nhiên vẫn là phải nghỉ ngơi một chút, thay đổi đầu óc. Kỳ thật Phong Vãn Nương và tiêu chuẩn học bá của cô trong ấn tượng của mọi người có sự bất đồng rất lớn, cũng không phải là cái loại mọt sách thông thái rởm con, đối với "Tạp học" vô cùng yêu thích. Uyển Thiên Thiên ngẫu nhiên kể cho cô một số chuyện lý thú trên giang hồ ít ai biết đến, Phong Vãn Nương lập tức nghe rất nồng nhiệt, si mê, say sưa.

Cảnh tượng hai tiểu cô nương này hòa hợp với nhay, vừa lúc bị Tiêu Phàm im ắng đi tới nghe được.

Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên một chút mỉm cười, nhẹ nhàng đi về phía căn phòng bí mật của mình, cũng không có ý định quấy rầy hai cô "Nói chuyện phiếm". Mỗi ngày một lần khơi thông kinh mạch cho Uyển Thiên Thiên, hôm nay vẫn chưa có hoàn thành, cũng có thể lùi lại một chút cũng không sao.

Phong Vãn Nương khó lắm mới nghỉ ngơi một hồi như vậy, để cho Uyển Thiên Thiên bốc phét với cô cũng tốt. Thật sự không ngờ, hai cô gái tính cách rất khác biệt như vậy, lại có xu thế phát triển trở thành khuê mật. Quả nhiên là thế sự khó liệu.

- Tiêu Phàm!

Uyển Thiên Thiên lại đột nhiên nghiêng đầu lại, kêu lên.

Lúc Tiêu Phàm vào cửa, dưới chân lặng yên không một tiếng động, Uyển Thiên Thiên vẫn là dựa vào trực giác vô cùng nhạy bén của mình mới cảm giác được sự hiện hữu của hắn. Đối với người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng, giác quan thứ sáu của các cô gái thường thường nhạy bén rất nhiều so với bình thường.

Phong Vãn Nương tựa như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng khom người về phía Tiêu Phàm, mỉm cười chào hỏi.

- Tiêu đại ca.

Ở trong Chỉ Thủy Quan mấy ngày, Phong Vãn Nương cũng không kêu Tiêu Phàm là "Tiêu tiên sinh" nữa rồi, đổi giọng gọi là Tiêu đại ca. Nói thật, tình hình của Chỉ Thủy Quan thật nằm ngoài dự liệu của Phong Vãn Nương, rốt cuộc không ngờ tại vùng ngoại ô đại đô thị vô cùng ồn ào náo động này, lại vẫn ẩn dấu một nơi đào nguyên thế ngoại như vậy, là một "Động tiên". Phong Vãn Nương đối với Chỉ Thủy Quan thật sự rất hài lòng, so với việc Tiêu Phàm mời cô vào ở trong khách sạn năm sao còn vừa lòng hơn nhiều lắm.

Hơn nữa Tiêu Phàm bề ngoài và phong cách làm việc tao nhã, cũng rất hợp với khẩu vị của Phong Vãn Nương.

Mặc dù Tiêu Phàm là đối mặt với Phong Vãn Nương đi tới, Phong Vãn Nương lại hoàn toàn không có phát hiện. Dù sao so sánh với Uyển Thiên Thiên cả người đều là cơ quan tin tức mà nói, giác quan thứ sáu Phong Vãn Nương vẫn chậm chạp hơn nhiều.

- Nói chuyện phiếm ư?

Tiêu Phàm liền dừng bước, cười nói.

- Đúng vậy a, chị Thiên Thiên kể chuyện xưa rất hay, rất kích thích, thật là khủng khiếp, tôi đều bị dọa tới mồ hôi rồi đây ••••••

Phong Vãn Nương cười nói, một bộ dạng khờ khạo ngây ngô, không hề xảo trá.

Tiêu Phàm nói giỡn:
- Tốt, như vậy cũng có thể kích thích máu vận hành, thư kinh hoạt lạc •••. . . Các cô tiếp tục đi.

- Ai nha, thời gian tôi nghỉ ngơi cũng tương đối rồi, tôi trở về làm việc đây.

Phong Vãn Nương cầm di động đặt trên bàn đá trước mặt lên nhìn thời gian, lập tức liền đứng dậy. Mặc dù là ở Chỉ Thủy Quan, Phong Vãn Nương vẫn chế định thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, và rất nghiêm khắc dựa theo lịch trình thời gian để tiến hành làm việc và nghỉ ngơi, gần như cẩn thận tỉ mỉ.

Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên đều cười gật đầu, không có giữ lại.

Tuy rằng thời gian giao tiếp không lâu, Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên lại cũng biết, nhà khoa học tuổi trẻ này ở một số thời điểm thật là rất cố chấp, tất cả mọi việc đều kiên trì theo quy tắc mà mình đã định.

Gần như tất cả các nhà khoa học có thành tựu đều có loại tính cách tương đối cứng nhắc này.

Chuyện trên khoa học, không thể có nửa điểm qua loa.

Nhìn Phong Vãn Nương thân hình lượn lờ mềm mại, Uyển Thiên Thiên xinh đẹp trong mắt phóng ra thần thái khác thường.

- Anh biết không, Tiêu Phàm, anh tìm được một vị thiên tài. Tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp một cô gái có thiên phú kiệt xuất như vậy, có lẽ còn cao hơn so với thiên phú của anh…

Một lát, Uyển Thiên Thiên hạ giọng nói, giọng điệu vừa là cảm thán vừa là tán thưởng, thậm chí còn mang theo một tia ghen tị.