Đại Hào Môn

Chương 274: Giết ông cũng không khó



Tên đầu đinh thấp lùn mang mã tấu và lão Cửu râu Nhân Đan lập tức ép ánh mắt qua, bộ dạng hùng hùng hổ hổ.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô bé hoàn toàn trầm xuống, thế nhưng cũng có chút âm thầm lo lắng. Vốn cho rằng những người này biết rõ mình là con gái của Phương Lê, tuyệt đối không dám lỗ mãng, hiện tại xem ra, dường như có chút không được đảm bảo như thế.

Đây đều là nhưng kẻ liều mạng.

Không kìm lòng nổi nhích lại gần dựa sát vào người Tiêu Phàm, dường như làm như vậy mới có thể an toàn hơn cho bản thân vài phần.

Sắc mặt của Tiêu Phàm ngược lại là cực kỳ bình tĩnh, thân mình khẽ dựa vào ghế sô pha, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vẫn là muốn xem xem Đổng Thiên Lỗi này rốt cục muốn chơi trò gì.

Theo Đường Huyên thấy, Đổng Thiên Lỗi đang tạo cớ - cớ khiến cho Tiêu Phàm có thể ra tay.

Lão Thường cũng không đợi Đổng Thiên Lỗi mời, trực tiếp đi thẳng đến trước sô pha bên cạnh Đổng Thiên Lỗi, đặt mông ngồi xuống, tay vừa đưa lên, lão Cửu có nhúm râu Nhân Đan đang khoanh tay trước ngực kia liền đem một cái túi màu trắng nhỏ nhãn hiệu “LV” đến tay gã.

Ánh mắt Phương Do Mỹ sáng lên, há to miệng, vẫn là nhịn được, không lên tiếng.

- Ha, Phương tiểu thư, đây là túi của cô phải không ? Rất đẹp, nếu tôi không nhầm thì chiếc túi này là mẫu mới nhất của “LV”, rất đắt đó, phải hơn mười nghìn tệ đúng không ?( Khoảng ba mươi lăm triệu đồng) Chậc chậc, làm quan chính là làm quan, với quần chúng nhân dân chúng tôi quả nhiên không giống nhau. Một nữ sinh cấp ba, cũng có thể dùng được một cái túi đắt như vậy…Phương tiểu thư, cô có biết không, cô mua một cái túi như vậy, đủ sinh hoạt phí cho học sinh khu vực khó khăn trong ba năm đó. Thật là lãng phí….

Lão Thường vừa nói vừa lắc đầu, nghe qua có vẻ là người thực sự từ bi, tất cả mọi người đều biết đến, chỉ là giọng điệu của gã quả thực quá đưa đẩy ngọt xớt, làm cho lòng người nghe cực kì không thoải mái.

Phương Do Mỹ hừ một tiếng, nói:
- Đây là quà sinh nhật cậu của tôi tặng.

Bên ngoài, đại bộ phận sản nghiệp của gia tộc Nhiêu thị đều là do Nhiêu Ngọc Sinh nắm giữ, có thể nói tài hùng thế mạnh. Sinh nhật của cháu gái, tặng một chiếc túi mẫu mới nhất của LV, cũng không kỳ quái chút nào.

Cả Phương gia Nhiêu gia, chẳng có ai là không cưng chiều Phương Do Mỹ.

- Quà sinh nhật ư ? Rất quý , rất có tiền….

Lão Thường vẫn là kỳ quái lắc đầu, tùy ý mở chiếc túi LV , từ bên trong lôi ra một hộp trang điểm, cười hì hì.

Hai mắt Tiêu Phàm hơi híp lại.

- Này, ai cho ông đụng vào đồ của tôi ?

Phương Do Mỹ lập tức liền nóng mắt, kêu lên.

- Ơ, xin lỗi nhé, tôi không cố ý… Ai da, hộp trang điểm này còn có ảnh đó…Đây là ai vậy? Ô, Tiêu tiên sinh, đây là cậu sao. Ai, đại ca, không phải nói Tiêu tiên sinh là anh họ của Phương tiểu thư sao ? Thế này cũng quá thân mật rồi thì phải? Còn đem ảnh của anh họ đặt trong hộp trang điểm mang theo bên người. Phương tiểu thư, cô thật làm cho tôi hồ đồ rồi, cô rốt cuộc là có quan hệ gì với Tiêu tiên sinh vậy ?

Lão Thường miệng nói “xin lỗi”, thế nhưng lại giơ hộp trang điểm tinh xảo kia lên, không kiêng nể gì cười sằng sặc.

- Ông quan tâm sao ? Mau trả đồ lại cho tôi!

Phương Do Mỹ mặt đỏ lên.

Khóe miệng Đường Huyên lại hiện lên một tia cười như có như không.

Trên hộp trang điểm kia, rõ ràng được khảm ảnh chân dung của Tiêu Phàm, mặc dù cách hơi xa, nhưng Nhị đương gia của Yên Chi xã là ánh mắt như thế nào, hiển nhiên có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, ảnh còn rất đẹp trai và phong độ.

Đáng tiếc nàng đứng bên cạnh Phương Do Mỹ, chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của Tiêu Phàm, không biết trong lòng Tiêu chân nhân hiện giờ đang nghĩ gì.

Tiêu chân nhân trong quãng thời gian này trêu trọc khắp các mỹ nữ lớn nhỏ, có vẻ như không ít đâu. Ngay cả vị nữ sinh còn đang đi học cấp ba này, đều bị hắn mê hoặc thần hồn điên đảo, quả thật là “sát thủ mỹ nữ thiếu nữ độ tuổi thanh xuân”.

- Trả lại cho cô ư ? Có thể…Phương tiểu thư, chúng ta như thế này vậy, cô chỉ cần nghiêm túc trả lời một câu hỏi của tôi, tôi lập tức đưa túi trả lại cho cô.

- Câu hỏi gì ?

Phương Do Mỹ thốt ra, lập tức cũng có chút hối hận.

Đây không phải là chủ động tỏ ra yếu thế sao ?

- Rất đơn giản, cô cho tôi biết, vị Tiêu tiểu ca này, rốt cuộc là anh họ cô, hay là bạn trai cô. Cô trả lời chính xác, tôi sẽ đem túi trả lại.

Lão Thường cười nói, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt hai người , giọng điệu trêu tức cực kỳ rõ ràng.

- Trả lời chính xác ? Cái gì gọi là trả lời chính xác ? Ông cho rằng ông là trọng tài sao ?

Phương Do Mỹ tức không chịu nổi, mạnh mẽ đứng lên, bộ ngực nhu mỹ dồn dập phập phồng không ngừng, hận không thể lập tức xông lên, đoạt lấy túi từ trong tay lão Thường trở về. Lớn đến như vậy rồi, ngoại trừ lần xảy ra xung đột lần đó với tiểu Cầm bọn họ, tiểu nha đầu còn chưa từng phải chịu loại ấm ức này.

- Ngồi xuống.

Đứng bên cạnh lão Thường, cái tên đầu đinh dáng lùn tịt vẫn không ngừng run rẩy trước giờ kia trừng mắt, quát lớn.

Phương Do Mỹ giật mình kinh hãi, không kìm lòng nổi ngồi xuống, tập trung thở phì phì.

- Ha ha, Phương tiểu thư, cô cũng đừng ồn ào, ta biết ba của cô làm quan lớn, Bí thư Phương của tỉnh mà, trong tay có quyền…Thế nhưng cô cần biết, ta là người thô kệch, những anh em này của ta, cũng đều là người thô kệch, không phải dọa lớn đâu. Ông già quan lớn nhà cô, dọa không chết chúng ta. Ta nói với các người, những búp bê nhỏ như các người yên ổn mà sống một chút, đừng có cáo mượn oai hùm. Về nhà nói cho cha của cô, muốn bắt chúng ta, có thể, không vấn đề gì. Muốn bắt muốn nhốt, vậy chỉ có thể tùy ông ta. Muốn giết muốn róc thịt, cũng không có vấn đề, cũng chỉ có thể tùy ông ta. Thế nhưng có một câu, ta ở đây nói rõ ràng với các người rồi, các người nếu muốn mắt muốn nhốt, thì bắt cho hết, một người cũng đừng để sót. Chỉ cần sót một người, vậy thì không thể sống yên ổn rồi. Chỉ cần lão Thường ta không chết, một ngày nào đó sẽ đến tìm các người.

Thần sắc của lão Thường lập tức trở nên dữ tợn, hai tay đan vào nhau nắm lại, các đốt ngón tay “rắc rắc” kêu lên, nheo mắt lại, ánh mắt thâm sâu tang tóc.

Từ khi lão Thường bước vào cửa cho đến bây giờ, đều là gã ta diễn vai chính, ngay cả Đổng Thiên Lỗi cũng không hề mở miệng tiếp.

Lão Thường vừa dứt lời, tên đầu đinh thấp lùn kia liền “ba” một tiếng, rút thanh mã tấu giắt ở hông ra, dưới ánh đèn trắng như tuyết của phòng họp, thanh đao hàn quang chói mắt, một cỗ hàn khí dày đặc, trực tiếp bức đến.

Người để râu Nhân Đan cao cao kia cũng thả đôi tay khoanh trước ngực, tay trái nắm chặt vỏ đao, tay phải cầm chắc chuôi đao.

Tiêu Phàm liền mỉm cười, nhìn, nhìn phía ánh mắt tràn đầy ý châm chọc của lão Thường. Hắn thực sự có chút không ngờ, Đổng Thiên Lỗi cư nhiên còn sắp xếp cho hắn một bữa tiệc Hồng Môn Yến.

Xem ra làm đại ca của thế giới ngầm nhiều năm như vậy, suy nghĩ của Đổng Thiên Lỗi đã không được bình thường rồi. Suốt ngày bị người khác cung kính, rất dễ làm cho người ta bành trướng, quên hết tất cả. Chuyện trên quan trường cũng có người giúp đỡ san bằng, Đổng Thiên Lỗi liền cho rằng cả thành phố Thiết Môn này thật sự mang họ Đổng rồi.

Chỉ có điều y gọi vị tiểu đệ mặt đỏ này đến, trình độ không khỏi quá tầm thường rồi, cả một lũ ăn hại.

- Đổng tiên sinh, đây là mục đích mà ông mời chúng ta đến tối hôm nay sao?

Tiêu Phàm không thèm để ý đến lão Thường, ánh mắt rơi trên mặt Đổng Thiên Lỗi, thản nhiên hỏi.

Đổng Thiên Lỗi xoa tay, hơi ngượng ngùng, nói:
- Xin lỗi nhé, Tiêu tiên sinh, tôi không phải là ý này. Có điều anh em của tôi nhiều, bằng hữu cũng nhiều, tính cách của các huynh đệ hoàn toàn không giống nhau, có lúc tôi cũng chỉ có thể chấp nhận cho qua, không dễ nói gì bọn họ, mong Tiêu tiên sinh lượng thứ….Thế nhưng, nói thô ý không thô, ý của các anh em, cũng mong Tiêu tiên sinh suy xét một chút…

- Đại ca, nói mấy lời vô dụng với mấy tên tiểu tử này làm gì ?

Lời Đổng Thiên Lỗi còn chưa dứt, lão Thường đã nhảy dựng lên cắt ngang lời y, dường như sự khách khí của Đổng Thiên Lỗi với Tiêu Phàm làm cho gã hết sức bất mãn.

- Hai , người anh em, chính là ý ban nãy ta vừa nói, cậu quay về nói với bố vợ tương lai của cậu. Ông ta nếu như giữ lại cho anh em một con đường sống, vậy chúng ta cũng kính ông ta là Bí thư Phương, muốn chúng ta phối hợp như thế nào đều được, bảo đảm không quấy rối. Nếu là một chút đường sống đều không lưu lại cho chúng ta, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí. Chỉ cần không giết chết lão Thường ta, ta sớm muộn cũng giết chết các ngươi, các người có tin không?

- Giết chết ông, cũng không phải chuyện gì khó.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, có vẻ vô cùng đột ngột.

Vượt khỏi dự liệu của mọi người, lời này không phải là Tiêu Phàm nói, đương nhiên cũng không phải Phương Do Mỹ nói, mà ra từ miệng của Đường Huyên.

Đường Huyên hai tay ôm ngực, lạnh lùng liếc nhìn lão Thường, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, sớm đã bao phủ một tầng sương lạnh.

- Ơ a…

Lão Thường đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mạnh mẽ nhảy dựng lên, đôi mắt trừng to như mắt trâu, gắt gao nhìn thẳng vào Đường Huyên, trong miệng chính là một tiếng kêu kỳ quái.

- Con ranh này, khẩu khí lớn như vậy sao ? Mày là ai? Có tin bố mày ở đây liền luân phiên hiếp ngươi không?

Lại là “ba” một tiếng.

Tên râu Nhân Đan này đã rút thanh kiếm dài Nhật Bản ra, một cỗ so với mã tấu sát khí tang tóc còn mạnh hơn lập tức đập vào mặt.

- Lão Địch, đừng cướp với anh em, tôi lên trước đây, đợi lát nữa lột sạch đồ của con ranh này, cũng là tôi lên trước.

Lão Cửu râu Nhân Đan tru lên một tiếng, hai tay giơ cao thanh kiếm Nhật, liền nhằm vào Đường Huyên xông đến giết, hai mắt vằn đỏ, trong chốc lát liền trở nên đỏ bừng, nháy mắt liền trở nên khát máu giống như dã thú.

Xem ra tên này thích kiếm Nhật, thích cải trang thành người Nhật , không phải là không có nguyên nhân. Sự bạo ngược trong xương cốt đều như nhau.

Không ai ngăn cản tên này.

Tuy nhiên lần này, tên râu Nhân Đan rõ ràng tìm lầm đối tượng.

- A….

Phương Do Mỹ la hoảng lên, thân mình co lại vào ghế sô pha, nhắm tịt hai mắt.

Cô bé thật không ngờ, những người này biết rõ thân phận của cô ta, cư nhiên còn dám động thủ, đồng thời vừa tiến lên còn là một thanh kiếm Nhật dài như vậy, rất hung thần ác sát.

- A….

Phương Do Mỹ lập tức cảm thấy âm thấy tiếng gió thổi bên cạnh cùng nổi lên ngay sau đó, vang lên một tiếng rú thảm long trời lở đất, tiếng vật nặng va chạm gấp gáp, tiếp đó là tiếng quát to lẫn lộn.

Phương Do Mỹ vội vàng lại mở to mắt.

Chỉ nhìn thấy thân hình tầm 85 – 90 kg của tên râu Nhân Đan kia đã bay ra thật xa, làm cho ghế sô pha bên người lão Thường đổ xuống. Sô pha đó vô cùng dày, vẫn là không thể ngăn cản thế đi của lão Cửu râu Nhân Đan kia, ngã ngửa mặt, thân hình to tròn của râu Nhân Đan trực tiếp nằm ở đó, không có thêm động tĩnh gì.

- Tiểu tử thối…..

Tên đầu đinh thấp lùn lật thanh đao trong tay, miệng mắng to, mãnh liệt xông đến.

Phương Do Mỹ lại nhắm chặt hai mắt, sau đó lại là một tiếng người rú lên càng thêm thảm thiết, tiếng “rắc rắc” của xương cốt bị gãy liên tiếp vang lên. Đợi đến khi Phương Do Mỹ lại mở mắt ra, mã tấu của tên đầu đinh thấp lùn kia sớm đã không nhìn thấy bóng dáng, tay trái nâng tay phải, thất tha thất thểu lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống khắp mặt mà cổ.

Đôi mắt to lúng liếng của cô bé lập tức tròn xoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không dám tin.