- Một triệu? Còn phải xem bán cho ai, người bình thường tôi không bán đâu.
Tiêu Phàm cười nói.
Đường Huyên ở bên cạnh Uyển Thiên Thiên nói. - Thiếu gia, anh nói rõ đi, xem Thiên Thiên nôn nóng kìa, anh làm cô ấy nổi nóng, cô ấy sẽ làm ồn ào đấy.
Sự thật là như thế, Uyển Thiên Thiên không quan tâm là ở nơi nào, trêu chọc cô ấy, cô ấy sẽ gào lên cho mà xem.
Chiếc bùa gỗ này, soi dưới ánh mặt trời cũng chỉ một màu đen kịt, thật sự nhìn không ra có gì khác thường.
- Đây là pháp khí.
- Pháp khí?
- Pháp khí gì?
Đường Huyên và Uyển Thiên Thiên mơ mơ hồ hồ, còn Tân Lâm, giọng điệu không thay đổi, hơn ba năm đi theo Tiêu Phàm dĩ nhiên biết pháp khi là thứ gì, cũng đã từng nhìn thấy. Tiêu Phàm bán một cái pháp khí cho Lưu bát gia, phải chào giá ba triệu, Lưu bát gia còn vô cùng thích thú, như là có được thứ rẻ nhất trên đời.
Thực ra, là Nhị đương gia và Đại đương gia của Yên Chi xã, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên cũng không thể nói không hề biết pháp khí, chỉ có điều họ không chắn chắn pháp khí mà Tiêu Phàm nói có giống với pháp khí mà họ biết không.
- Thiên Thiên, mắt cô vẫn rất tinh tường đấy, pháp khí này không quá ba mươi năm. Về điểm này mà nói, bùa này không phải đồ cổ, cùng lắm chỉ là hàng thủ công, người làm ra pháp khí này trình độ rất cao, không chừng bây giờ vẫn còn sống.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng xoa bùa hộ mệnh, trầm ngâm nói, tựa hồ đang cảm nhận những điểm tinh xảo của nó.
- Lợi hại thế sao? So với anh thì thế nào? Lợi hai hơn anh sao?
Xem ra pháp khí mà Tiêu Phàm nói căn bản là giống với pháp khí mà họ biết.
Tiêu Phàm cười. - Cái này cũng được hai mươi mấy năm rồi, loại pháp khí này chỉ cần như thế cũng là tương đối rồi.
Tân Lâm không nhịn nổi hỏi. - Nếu là pháp khí thì tại sao lại ở đây?
Tuy Tiêu Phàm không trả lời thẳng câu hỏi của Uyển Thiên Thiên, nhưng biết được người làm pháp khí này cũng không phải đơn giản, cả Tiêu Phàm cũng nói “tay nghề rất cao”, đây chính là đánh giá không thể sai được. Thông thường mà nói, đồ quý báu như thế thì người đeo nó lẽ ra phải giữ cẩn thận, đặc biệt trân trọng chứ, sao có thể để “lưu lạc” đến tận đây, tùy tiện vứt đi như thế?
- Cái này tôi không rõ lắm, thế sự khó lường.
Uyển Thiên Thiên nói. - Nói như vậy thì cái này thật sự là vô giá sao? Anh trả người ta năm trăm đồng có phải thiệt thòi cho người ta quá không? Trả thêm đi.
Tân Lâm và Đường Huyên nhịn không được, cười khổ.
Cô gái này đúng là lằng nhằng, là ai vừa mới nói trả năm mươi đồng còn sợ nhiều quá?
Tiêu Phàm mỉm cười. - Cái này tuy là pháp khí, nhưng dù sao cũng thất lạc bên ngoài nhiều năm rồi, cũng bớt linh nghiệm đi rồi, hiệu quả không được như trước nữa. Tôi phải mang về Chỉ Thủy Quan từ từ bồi thêm một thời gian, làm cho linh khí bên trong tràn đầy lại mới được. Hơn nữa, cho dù là pháp khí, nếu không khai khoang thêm vào thì cũng chỉ là vật vô dụng.
Được Tiêu đại sư làm phép thì mới có tác dụng.
Uyển Thiên Thiên bĩu môi. - Ai biết là thật hay giả? Dù sao tôi cũng sẽ không bỏ ra một triệu để mua pháp khí này…
- Thật không?
Tiêu Phàm liếc nhìn cô một cái, nét mặt giống như cười mà không phải cười.
- Hừ!
Uyển Thiên Thiên hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại không dám nói thêm. Ngộ nhỡ pháp khí này thực sự có tác dụng, chẳng phải chính mình đã làm mất một bảo vật sao? Từ khi Tiêu Phàm ra tay cứu cô, cô sớm đã không hề nghi ngờ bản lĩnh của Tiêu Phàm.
Cô chỉ là thích “đối nghịch” với Tiêu Phàm mà thôi.
Bốn người từ từ đi dạo trong chợ đồ cổ, Uyển Thiên Thiên mua một đống đồ ăn vặt, ăn nhiều kinh khủng, ai nhìn thấy cũng sẽ không tin cô lại là một tên đào mộ trộm, Đại đương gia của Yên Chi xã.
Ngay cả Tân Lâm cũng bị cô “dụ dỗ”, cũng cầm lấy một túi dưa hồng ăn ngon lành.
Tiêu Phàm bị vây bởi ba thiếu nữ xinh đẹp, một lát lại nắm tay, kéo tay, ríu ra ríu rít như chim Oanh chim Yến, rất vui vẻ.
Tiêu chân nhân cũng chỉ có thể từ từ hưởng thụ “trái ôm phải ấp” thôi.
Những thứ cũng bị thất lạc tương tự như cái bùa bằng gỗ này cũng không phải tùy tiện mà nhặt được. Lòng vòng hai tiếng đồng hồ, Tiêu chân nhân lại không mua gì, ngược lại Đường Huyên lại mua một chiếc lược, tốn cũng không nhiều.
- Phía trước chính là “Thiên Bảo Trai”, chúng ta đến đó xem đi, có lẽ có thể tìm được đồ vừa ý.
Uyển Thiên Thiên hoạt bát đi trước, chỉ tay về phía trước nói.
Mọi người nhìn theo ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết của cô, quả nhiên nhìn thấy ba chữ “Thiên Bảo Trai” to đùng, ánh vàng lóng lánh, rất uy phong. “Thiên Bảo Trai” này là một toà nhà theo kiến trúc cổ xưa, có ba tầng lầu, được lợp tầng tầng lớp lớp ngói vàng lưu li, trông rất sang trọng.
So với các cửa hàng khác, “Thiên Bảo Trai” cho dù quy mô không được lớn, không được khí thế, nhưng người ta vừa nhìn đã biết cửa hàng này nhiều tiền thế lớn.
Đường Huyên hạ giọng nói với Tiêu Phàm. - Nhất thiếu, “Thiên Bảo Trai” là cửa hàng lớn nhất trong chợ đồ cổ Huyền Vũ, chủng loại đa dạng, giá cả hợp lí. Quan trọng nhất là các mối quan hệ của ông chủ ở đây rất rộng, bất luận hàng có được bằng con đường nào cũng dám nhận, cũng có qua lại với chúng tôi… Có điều, từ trước đến nay đều là Tống Tam Ca qua lại với họ, tôi và Thiên Thiên không thường xuyên lắm.
Không ngờ đây lại là một trong những “đơn vị liên quan” của Yên Chi xã.
- Thiên Thiên nói, chúng ta phải có nhiều con đường tiêu thụ. Bằng không sẽ bị người ta bắt chẹt.
Đường Huyên nói thêm.
Tiêu Phàm gật đầu, không lên tiếng.
Đối với nghề nghiệp mà Uyển Thiên Thiên làm, Tiêu Phàm tuy không kỳ thị, nhưng cũng không tán thành. Bất luận nói thế nào, đào trộm mộ cũng là nghề không minh bạch.
Còn như phạm pháp hay không, Tiêu Phàm lại không mấy lo lắng. Là con cháu hào môn nhất đẳng, Tiêu Phàm biết rất rõ, cái gọi là luật pháp là phục vụ ai. Quy tắc tùy tiền bị quyền thế thay đổi như thế này, Tiêu Phàm sẽ không coi như là chuyện lớn, càng sẽ không tuân theo quy tắc chuẩn để hành sự.
Pháp luật cũng tốt, quy tắc cũng được, muốn có được sự tôn trọng của người khác, đầu tiên phải có điều kiện tiên quyết được tôn trọng.
Ngoài dự đoán của mọi người, trong “Thiên Bảo Trai” lại không hề đông khách, cửa hàng to như vậy mà chỉ thưa thớt mười người khách ra vào, so với sự náo nhiệt hối hả ở bên ngoài thì ở đây có vẻ buồn tẻ.
Tuy nhiên, nhân viên cửa hàng này hình như đã quá quen với điều này, không quá để ý. Bốn người Tiêu Phàm vào cửa, cũng không có nhân viên ra tiếp đón, dẫn đường. Thái độ như là “ai thích thì đến, không thích thì đi”.
Buôn bán đồ cổ văn vật, dẫu sao cũng có khác biệt với các cửa hàng bình thường. Chưa chắc đông đúc sẽ kiếm được nhiều tiền. Giống như cửa hàng lớn “Thiên Bảo Trai” này vậy, những người thực sự coi trọng đều là những khách hàng lớn, chứ không phải là “khách hàng nhỏ lẻ”. Các mối quan hệ của ông chủ này rất chặt chẽ, đơn giản là món đồ mà những tay đào mộ trộm ở Yên Chi xã lấy được, đều được mua đi bán lại, lợi nhuận cũng không biết là gấp bao nhiêu lần.
Thường thì khách ở những cửa hàng lớn thế này, không giống với khách bán hàng rong và những cửa hàng nhỏ. Dựa vào sự chênh lệch giá của hàng chợ, lợi nhuận đã tương đối khả quan rồi.
“Cửa hàng lớn bắt chẹt khách” cũng là bình thường.
Tận đến khi Uyển Thiên dừng lại trước một đôi hoa tai vàng, mới có một nhân viên cửa hàng uể oải đứng lên, cố nặn ra vẻ tươi cười, chào cô.
Đôi hoa tai vàng này đặt trên bàn quầy thủy tinh, đã niêm yết giá là 9880 tệ, coi như là hàng quý giá rồi. Trang sức bằng vàng thông thường tuyệt đối không thể có cái giá trên trời như thế. Đôi hoa tai vàng này, kiểu dáng rất độc đáo, hoa văn theo phong cách cổ xưa, rất thú vị.
- Lấy ra đây cho tôi xem chút.
Uyển Thiên Thiên hình như có hứng thú với đôi hoa tai vàng này, cười cười nói với cô nhân viên.
Sau khi nhân viên đem đôi hoa tai ra, Uyển Thiên Thiên cầm đôi hoa tai nhìn trái, nhìn phải, rồi lại nghiêng đầu về phía Tân Lâm cười nói: - Chị Tân, em thấy đôi hoa tai này rất hợp với chị, hay là chị đeo thử xem?
- Đừng thế chứ, dù chị trời sinh đã xinh đẹp, hoàn toàn không cần thứ gì khác làm đẹp. Nhưng trang sức này chị vẫn phải đeo, không phải vì bản thân mình thì là vì người khác.
Uyển Thiên Thiên lập tức lắc đầu, vẻ mặt không cho là đúng.
Tân Lâm không lên tiếng.
Những “lí luận kỳ quái” của Uyển Thiên Thiên nhiều vô kể, Tân Lâm từ trước đến nay đều không muốn vặn lại. Nếu tranh cãi với Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm tự nhận mình không phải đối thủ, nên tránh đi là tốt.
- Chị à, chị nghĩ đi, chị ăn không muốn, mặc không muốn, ở không muốn, ngay cả trang sức cũng không thích, dễ nuôi quá đấy. Em nói chị nghe, con gái dễ nuôi quá không phải chuyện tốt đâu, không đáng. Người ta muốn quan tâm ân cần với chị mà cũng không được. Chị nói xem có phải lí do này không nhé? Mấy năm nay, Tiêu thiếu gia không tặng quà gì cho chị đúng không?
Vừa nói mắt vừa liếc nhìn Tiêu chân nhân, vẻ mặt rất khôi hài.
Tiêu chân nhân không kịp chuẩn bị, mặt đỏ ửng lên, không phải uống rượu, không phải là buồn, mà là có chút hổ thẹn.
Chuyện Uyển Thiên Thiên nói chính là chuyện này. Hơn ba năm ở cùng với Tân Lâm, nhưng hắn thật sự chưa bao giờ tặng Tân Lâm món quà gì mà con gái thích. Dường như tình yêu giữa hai người họ không giống với tình yêu nam nữ bình thường.
- Là tôi không thích thôi.
Tân Lâm vẫn giải thích rất đơn giản, có điều xem ra trong đôi mắt vốn rất bình tĩnh kia hình như có chút khác lạ.
Vấn đề này nói lớn cũng không phải lớn, cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng nếu nói nhỏ lại cũng không nhỏ. Tâm tư con gái ai có thể hiểu được chứ? Quan trọng là Uyển Thiên Thiên không nên nói mấy lời này.
Uyển Thiên Thiên lại không để ý đến Tiêu chân nhân đang hổ thẹn mà nói to. - Đừng thế mà chị, chị không thích cũng không sao, nhưng chị phải để cho người ta có cơ hội thể hiện chứ. Phải không Tiêu Phàm? Tôi nói anh nghe này, đôi hoa tai vàng này rất đẹp, giá cả cũng không đắt, tôi thấy rất hợp với chị Tân, phải xem biểu hiện của anh thế nào rồi.
Nghe ra thì Uyển Thiên Thiên rất biết nghĩ cho người khác.
- Được rồi, thế thì mua đi.
Lúc này, Tiêu chân nhân cũng chỉ có thể cười đồng ý, cố gắng giả bộ như không có gì.
- Em không cần.
Tân Lâm vẫn lạnh nhạt nói, quay đầu đi nơi khác.
Uyển Thiên Thiên vẫn còn muốn khuyên, Đường Huyên ở bên cạnh kéo kéo vạt áo cô – tổ tông của tôi ơi, lần này cô nhiệt tình làm mối, có phải là lầm đối tượng rồi không?