Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 12



Yến Kiêu cảm thấy phương thức ở chung của hai mẹ con này rất thú vị, cũng cười theo, sau đó nói “Đúng rồi, đại nhân, tết Trung thu, trong huyện có hội chùa gì đó không? Ngài là huyện lệnh, có phải tham dự những trường hợp này không?” Nàng còn chưa đi dạo hội chùa bao giờ

Ai ngờ Bàng Mục lại ôm đầu nói “Đừng nhắc tới cái này” Hắn là quân công lập nghiệp, sao biết mấy việc vặt phiền phức này của bá tánh?

Nhà này mất con gà, nhà kia mất con vịt, bà tử này cắt trộm rau hẹ của hàng xóm…chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy đều có người cầu khóc huyện lão gia làm chủ. Mà Bình An huyện có rất nhiều thôn trấn, diện tích lại lớn, điều này cũng có nghĩa chuyện rất nhiều, làm không xuể. Tuy hắn đã ném rất nhiều việc cho Liêu Vô Hà cùng các cộng sự khác nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải đích thân xử lý, thịt trêи người cũng vì những việc vặt đó mà hao đi rất nhiều. So ra, hắn thích tra án hơn, đặc biệt nhẹ nhàng lại thú vị

Yến Kiêu mím môi cười “Đại nhân có khả năng như thế, chút việc vặt này tính là cái gì?”

Bàng Mục mấp máy môi, sống lưng bất giác thẳng hơn rất nhiều, rất hưởng thụ

Ba người nói chuyện một lát, khó có khi nhàn hạ, liền có người đến báo “Lão gia, lão hu nhân, trong kinh có người tới”

Bàng Mục và Nhạc phu nhân liếc nhìn nhau, dáng vẻ như đã hiểu

Yến Kiêu thuận thế đứng dậy, cười nói “Vừa lúc ta cũng chút mệt mỏi, không quấy rầy các ngươi nữa”

Bàng Mục cũng không giữ lại, chỉ nói lát nữa sẽ cho người mang văn phòng tứ bảo đến cho nàng. Yến Kiêu cảm tạ, rồi rời đi

Bàng gia hiện chỉ có một chi bọn họ, đương nhiên không có thân thích, người tới sợ là trong kinh hoặc trong cung

Quả nhiên, Yến Kiêu vừa rời đi, tâm phúc kia liền nhỏ giọng nói “Vương công công mang theo nghi thức tới, có bảy, tám chiếc xe ngựa, tuy nói là đưa lễ Trung thu và trong cung ban thưởng, nhưng thuộc hạ nhìn như có ý chỉ. Thuộc hạ không dám chậm trễ, trước sai người phụng trà”

Vương công công là hầu cận tâm phúc của đương kim thánh thượng, hoàng thân quốc thích chưa chắc có thể mời được hắn, hiện giờ lại ngàn dăm từ kinh thành xa xôi đến đây, thật sự không thể chậm trễ

Bàng Mục gật đầu, cùng Nhạc phu nhân thay xiêm y rồi đi qua

Khi hai mẹ con đến nhị dường, một trung niên nam tử tuổi trêи dưới bốn mươi đang dùng trà. Hắn mặc áo sa màu đen bên ngoài, trong là áo lụa ngắn thanh vân, trêи đầu là thúy ngọc bát giác, mặt trắng, dáng vẻ mảnh khảnh

“Quốc công gia, lão phu nhân, từ biệt mấy tháng, đúng là rất nhớ các vị” Nghe thấy động tĩnh, Vương công công liền đứng dậy, tươi cười vấn an, thái độ vô cùng khách khí

Quốc công gia? Bàng Mục ngạc nhiên sửng sốt

Vương công công lại nghiêm túc nói “Bình An huyện lệnh Bàng Mục tiếp chỉ"

Chờ hắn đọc xong ý chỉ, Bàng Mục mới hiểu câu Quốc công gia kia xuất phát từ đâu. Thì ra Thánh nhân phong hắn làm Định Quốc công, cũng vì thế mà phụ thân và huynh trưởng đã qua đời cùng mẫu thân của hắn đều được ân điển

Bàng Mục tiếp chỉ, thở dài nói “Hiện giờ ta chỉ là một huyện lệnh nhỏ, sao có thể chịu nổi đại ân này?”

Bàng Mục tiếp ý chỉ, thở dài, “Hiện giờ ta bất quá kẻ hèn huyện lệnh, nơi nào liền chịu nổi này chờ đại ân?” Ý chỉ hẳn đã thông cáo khắp nơi, hắn có muốn cự tuyệt cũng không kịp

Vương công công cười nói “Không chỉ có thế, tháng trước Thánh nhân còn đưa bức họa của Quốc công gia vào Công thần các. Ngài là vị trẻ tuổi nhất trong đó ah”

Bàng Mục không còn lời nào để nói, chỉ có thể chắp tay về phía đô thành “Thẹn không dám nhận”

Hắn và Thánh nhân quen biết nhau đã mười mấy năm, lần đầu gặp mặt, Bàng Mục vẫn còn theo cha ở biên thùy, mà Thánh nhân cũng là một trong các hoàng tử theo tiên hoàng ngự giá thân chinh. Về sau trải qua vô số phong ba, Bàng Mục có tòng long chi công, tình cảm không tầm thường.. Ba năm trước Thánh nhân trải qua trăm đắng ngàn cay mới đăng cơ, nhưng căn cơ không ổn, Bàng Mục liên tục dẫn người hộ giá cho hắn. Đến khi trần ai lạc định, hắn lại không chờ phong thưởng mà thỉnh chỉ rời kinh, lấy danh nghĩa diệt phỉ đến Bình An huyện nho nhỏ này làm huyện lệnh

Là người ở cạnh Thánh nhân lâu nhất và cũng là tâm phúc tin cậy nhất, Vương công công đối với Bàng Mục vẫn kính trọng có thêm, khiêm nhượng cùng hắn ngồi xuống, nói “Ngài đảm đương nổi. Từ khi ngài đi rồi, Thánh nhân ngày nào cũng nhắc đến, nói giống như mất đi một cánh tay, hơn nửa tháng không ăn không ngủ. Hiện Quốc công phủ ở trong kinh đã tu sửa xong, đang chờ ngài trở về” Lại tinh tế đánh giá Bàng Mục “Hồi lâu không gặp, Quốc công gia phong thái vẫn như cũ, vẫn long tinh hổ mãnh, chỉ là ốm hơn một chút, Thánh nhân biết hẳn sẽ đau lòng”

“Cần gì vậy chứ?” Bàng Mục xua tay “Lãng phí tiền, tiêu hao tài lực”

“Thánh nhân biết ngài thích thanh tĩnh, chưa chắc chịu trở về” Vương công công vẻ mặt hiểu rõ “Có điều quan viên ba năm đều phải vào kinh báo cáo công tác một lần, như thế cũng xem như có chỗ ở trong kinh. Thánh nhân còn nói, ngài đã ở tuổi này, mấy năm trước vì Đại Lộc vào sinh ra tử, trì hoãn đại sự nhưng chung quy cũng sẽ thành thân, đến lúc đó tiểu thế tử, tiểu quận chúa cũng phải đến học ở Thái học, nữ học viện, chẳng lã đại nhân muốn hậu thế ở nơi này cả đời?” Nơi thâm sơn cùng cốc này thì có gì tốt? Bọn nhỏ trưởng thành đều muốn có tiền đồ tốt, vậy nhất định phải ở kinh thành

Bàng Mục mặc kệ ý ở trong lời của hắn, chỉ nói “Tiểu quận chúa gì đó thì thôi đi”

Đích nữ của thân vương được Thánh nhân ân chuẩn mới có thể được phong làm quân chúa, hẳn chỉ là công gia khác họ, hiện thê tử còn chưa thấy bóng dáng, như thế nào lại giống như Thánh nhân chuẩn bị trước?

“Ý của Thánh nhân, nô tài nào dám xen vào” Vương công công khéo đưa đẩy, nhìn đúng như là cái gì cũng không biết

Bàng Mục biết có nói với hắn cũng không được gì, liền chuyển đề tài, hỏi tình hình của Thánh nhân gần đây, cũng muốn hắn ở lại lâu một chút

“Dù ngài không nói, lão nô cũng da mặt dày muốn ở lại lâu một chút” Vương công công cười nói “Thánh nhân nhờ ngài, không chỉ bảo lão nô mang theo thư tay tự việt cho ngài, còn bảo lão nô ở bên cạnh ngài lâu một chút, trở về kể lại cho hắn nghe”

Nói chuyện một lát, Bàng Mục thấy Vương công công lộ vẻ mệt mỏi, liền bảo hắn đến phòng khách ở trạm dịch nghỉ ngơi, cũng dặn dò đừng đem chuyện mình được phong làm Quốc công tuyên bố ra ngoài

Vương công công trầm ngâm một lát, gật đầu “Cũng được, Thánh nhân nói đều theo ngài, có điều các lộ nha môn lớn nhỏ, trạm dịch quan phủ hiển nhiên đã sớm nhận được thánh chỉ, cái này thì nô tài không quản được”

Bàng Mục cười nói “Đành chịu thôi” Chỉ cần không nháo đến Bình An huyện làm mọi người đều biết, khiến hắn không được bình an là được rồi

An trí cho Vương công công xong, hai mẹ con Quốc công gia mới ra lò mới quay về phòng nói chuyện. Hai mẹ con đều cùng một ý, không muốn trở về kinh, ít nhất là vào lúc này. Nói câu khó nghe, bên giường há dung được người ngủ ngáy, Bàng Mục công lao thực sự quá lớn, hiện Thánh nhân tin nhiệm hắn nhưng lâu dần, ai nói được đâu. Người càng thân, một khi trở mặt, đâm sẽ càng sâu hơn. Sử sách không thiếu những trường hợp được chi bẻ ná, được cá quăng nơm, không cần lấy bản thân đi khảo nghiệm lực nhẫn nại của quân vương. Vương công công nói Thánh nhân tưởng niệm Bàng Mục, luyến tiếc hắn rời đi, hẳn là sự thật nhưng đây đều là việc sau khi Bàng Mục chủ động giao trả binh quyền và rời kinh, nếu hiện hắn cái gì cũng còn, năm rộng tháng dài, ai biết sẽ thế nào

Nhạc phu nhân vỗ đùi, cười ha hả “Ta cũng già rồi, thật sự không lăn lộn nổi nữa, cảm thấy Bình An huyện có sơn có thủy, dân phong lại thuần phác, thực sự là một nơi tốt” Lại kéo tay Bàng Mục, vỗ vỗ “Hiện giờ, ta chỉ muốn xem hoa trồng cây, đói bụng thì ăn chén mì lạnh”

Vốn là chuyện nghiêm túc, nàng nói dăm ba câu lại kéo tới chỗ mì lạnh, không khí vốn có chút đình trệ liền nhanh chóng tiêu tán

Bàng Mục cũng cười nói “Nương nói đúng”

Chuyện sau này, sau này tính

Trung thu sắp tới, toàn gia đoàn viên vẫn là một chuyện tốt đẹp nhưng trong lúc mọi người đều nhiệt tình thảo luận ăn bánh trung thu nhân gì, đi nơi nào ngắm trăng đẹp nhất thì Quách ngỗ tác lại muốn bổ sung kiến thức nghề nghiệp. Lần trước hắn nhất thời xúc động, dò hỏi Yến Kiêu về việc mổ thi, sau đó còn hối hận không thôi, ai ngờ đối phương lại ghi ở trong lòng, trở về ngày hôm sau liền vẽ cho hắn một bản nhân thể giải phẫu, nói hắn trước học thuộc lòng. Hắn như nhận được chí bảo, vừa sợ hãi vừa cảm kϊƈɦ, kϊƈɦ động đến không biết nên nói thế nào, trong nháy mắt đó, hắn thậm chí còn muốn bái tiểu cô nương này là sư phụ, tiếc là lúc trước hắn đã có sư phụ, nếu lại bái sư thì không hay lắm, đành phải bỏ qua. Tuy vậy, trêи thực tế, hắn đối với Yến Kiêu như là nửa sư phụ. Hắn thậm chí còn đem bức giải phẫu đồ kia đóng khung nghiêm túc, sau đó treo trêи án thư, mỗi ngày học đến mất ăn mất ngủ. Nhưng vì tuổi đã lớn, lúc trước lại không tiếp thu qua hệ thống giáo ɖu͙ƈ càng không có sẵn thi thể và mô hình để đối chiếu, nên tiến triển khá chậm

Yến Kiêu chưa từng làm lão sư, không biết dạy học sinh lại lao lực như vậy. Vài lần kiểm tra tác nghiệp, tiến độ của Quách ngỗ tác rất không như ý. Nàng có chút muốn gõ bảng lại sợ vị học sinh lớn tuổi thuần phác này để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu lỡ tập trung quá mức, dùng thủ đoạn phi pháp để tìm một cỗ thi thể tới thì không hay

“Khụ, cái này gấp cũng không được” Nàng cố nhẫn nại nói “Cơ hội chúng ta hợp tác còn nhiều, quay đầu lại gặp được vật thật, ở hiện trường giảng giải còn ấn tượng khắc sâu hơn”

Tuy nói vậy nhưng Quách ngỗ tác liếc trộm, thấy nàng thái dương ẩn hiện gân xanh, lại nhìn ngón tay mảnh khảnh dưới ánh mặt trời càng trắng hơn, bỗng nhiên nhớ lại đôi bàn tay giống như bạch ngọc này, ngày đó lại mổ thi thể dễ như trở bàn tay, hắn liền cúi đầu, hổ thẹn nói “Đều do ta đầu óc không dùng được, khiến cô nương bị liên lụy. Ta liền trở về, họa lại tranh này ba mươi lần” Nói xong liền chắp tay rồi nhiệt tình ra về

Đối mặt với học sinh có chí cầu tiến lại biết tự kiểm điểm như thế, Yến Kiêu thật không thể nói lời oán giận, chỉ cổ vũ hắn “Vậy ngươi cố lên nha”

Bóng dáng Quách ngỗ tác hình như run lên, bước đi càng nhanh hơn

Yến Kiêu không biết ra làm sao, nàng đâu có nói cái gì quá phận nha

Đúng lúc này Đỗ Khánh đi tới, nàng liền chào hỏi “Đồ đại nhân”

“Yến cô nương” Đồ Khánh thấy nàng liền có chút ngượng ngùng, vẫn đề phòng với nàng vì lai lịch không rõ nhưng lại vì mình coi khinh mà cảm thấy hổ thẹn

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ xa đi tới, nhịp chân gấp gáp, có thể thấy được là rất vội

Yến kiêu nhỏ giọng thì thầm “'ứ có cảm giác…” Ban ngày ban mặt, lại ở trong nha môn mà bước chân thế này thì…

Nàng tự cho là nói đủ nhỏ, nào ngờ Đồ Khánh vẫn nhướn mày, biểu tình phức tạp

“Ah, Yến cô nương, Đồ tuần kiểm, vừa lúc các ngươi đều ở đây” Một bộ kɧօáϊ đầu đầy mồ hôi chạy tới, nhìn thấy bọn họ liền thở phào, nói “Thanh Sơn thôn có hai người bị thiêu chết, đại nhân muốn hai vị và Quách tiên sinh mau đến đó”

Vừa dứt lời, Đồ Khánh a lên một tiếng không rõ nghĩa

Yến Kiêu chớp mắt “Chuyện này không thể trách ta"