Đến Đại Lộc Triều đã hơn hai năm, Yến Kiêu vẫn là lần đầu tiên thấy một nam nhân khóc thành như vậy.
Hắn quả thực là ghé vào đống xương trắng khóc tê tâm liệt phế, giọng gào thét, nước mắt trên mặt chảy xuống như mưa, nháy mắt làm ướt đẫm vạt áo trước.
Cho dù không biết tiền căn hậu quả, nhưng chỉ nhìn như vậy, khiến người ta nhịn không được, hốc mắt cũng nhức nhối theo.
Yến Kiêu cùng Bàng Mục liếc nhau, theo bản năng kéo tay đối phương.
Ai, chuyện thảm nhất trên thế gian làm cho người bất lực, không gì hơn xa cách âm dương.
Chờ Vương Thuận khóc một hồi, lúc sau mới bị người nửa túm nửa kéo nâng dậy, ấn hắn ngồi trên ghế ở gian ngoài, Yến Kiêu lại gọi người bưng trà ngưng thần đến.
Mới vừa rồi Vương Thuận khóc đến không kềm chế được, bây giờ còn hơi hơi hồi phục, nhưng rốt cuộc là người làm ăn nhiều năm, tâm tư tỉ mỉ, theo bản năng đứng lên nhận trà, giọng khàn khàn nói tạ, lại vén áo choàng lên, quỳ xuống dập đầu.
“Thảo dân thất thố, thật sự là”
“Nhân chi thường tình thôi,” Bàng Mục ôn thanh kêu hắn đứng lên, “Ngồi xuống chậm rãi nói.”
Hắn xưa nay thích nhất người trọng tình trọng nghĩa, giờ phút này thấy Vương Thuận như thế, nghĩ đến người này nhiều năm qua vẫn luôn khổ công tìm người nhà, không phải chuyện ai cũng có thể làm, như thế nào sẽ trách tội hắn?
Vương Thuận là bạch thân*, lại là thương nhân địa vị thấp hèn, cũng không dám ngồi cùng hai người bọn họ, nhất định phải quỳ ở phía dưới đáp lời.
*: người thường, không có công danh, chức quan trên người.
Hai người không lay chuyển được, cũng biết tình đời như thế, đành gọi người cầm cái đệm mềm dày cho hắn.
Bàng Mục thấy hắn cử chỉ có độ (phong độ), nói năng thông thuận, trôi chảy, trong lòng yên tâm, lại hỏi hắn đã đọc sách qua hay chưa.
Vương Thuận thở dài: “Thảo dân khi còn bé nhà nghèo, song thân mất sớm, là tỷ tỷ một tay nuôi nấng, nàng tuy là nữ tắc nhân gia, nhưng biết nhìn xa trông rộng, liều mạng thức đêm làm việc, đi buôn bán hàng rong khắp các ngõ ngách cung ta đọc sách.”
Nói đến đây, nước mắt hắn lại không ngăn tuôn rơi, một bên nâng tay áo lau, một bên nức nở nói: “Nhưng thảo dân thiên tư ngu dốt, khảo rất nhiều lần cũng chưa từng trúng, thật sự không đành lòng để tỷ tỷ vì ta uổng phí công lực, cuối cùng làm trợ thủ cho Cao Cường, sau lại tự mình học chút làm ăn buôn bán, coi như còn có vài phần ý tứ.”
Hắn sớm đã xé rách mặt với tỷ phu, nhiều năm qua chưa từng lui tới, lúc này phải nhắc đến cũng không hề tôn trọng, chỉ lấy tên họ tương xứng.
Yến Kiêu thổn thức nói: “Tỷ đệ các ngươi thật là tình cảm thâm hậu.”
Vương Thuận thật vất vả mới ngừng nước mắt, lại bị một câu của nàng câu (móc) xuống, lập tức khóc nói: “Nương vốn là bị ngoại tộc bắt đến, sau đó bị gả cho cha ta làm lão bà thứ ba của hắn. Lúc ấy cha ta đã hơn 60 tuổi, năm ấy nương ta vừa sinh ta ra thì hắn liền chết, hai lão bà trước để lại mấy hài tử, khi dễ mẫu tử ba người chúng ta bơ vơ không nơi nương tựa, nửa phần gia sản cũng không chịu cho, đuổi chúng ta ra ngoài……”
“Khi ta ba tuổi, nương ta lại mất, tỷ tỷ mang theo ta ra đường xin cơm. Vì chúng ta không cha không mẹ, sinh ra có bộ dáng ngoại tộc, ở Cẩm Tú Giang Nam hết sức không hợp nhau, ngày ngày chịu người khi dễ. Sau lại đến biên quan chiến tranh gió lửa, cuộc sống của tỷ đệ chúng càng khó khăn hơn. Nhưng tỷ tỷ ta sức lực lớn, lại có thể chịu khổ, sau lại học người ta cách buôn bán hàng rong khắp các ngõ ngách, cuộc sống dần dần cũng tốt lên, liền đưa ta đi đọc sách lại.”
“Tỷ tỷ năm ấy hai mươi tuổi, có thương nhân đi qua bản địa, nhân việc mua bán nấn ná mấy ngày, không biết tại sao lại muốn cưới tỷ tỷ để tục huyền*. Đại nhân, tỷ tỷ của ta tuy không nhu mỹ lả lướt bằng nữ tử Trung Nguyên, nhưng thật sự có khả năng nữ nhân tốt nhất, mới đầu ta thấy nam nhân kia đã 40 tuổi, sợ còn đủ tuổi làm cha nàng, tướng mạo láu cá, không giống người tốt, cũng không quá nguyện ý. Nhưng tỷ tỷ khổ ngần ấy năm, chợt có người ôn nhu săn sóc đối với nàng, liền có chút động lòng, nam nhân kia gia cảnh giàu có, lại hứa hẹn sẽ cung ta đọc sách cả đời, càng khó hơn người đến cũng là nhân sĩ Tây Bắc, không có nửa phần xem thường, tỷ tỷ rốt cuộc cũng gả cho hắn.”
*: “tục huyền” có nghĩa “nối lại dây đàn”. Vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt (cho nên mới có ví von “duyên cầm sắt” - duyên vợ chồng). Do đó, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von “đoạn huyền” (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là “tục huyền”.
Hiện giờ khổ tận cam lai, Vương Thuận cũng đã gia tài bạc triệu nhớ đến quá khứ, càng thêm như bị đao cắt vào tim, chỉ hận thời gian không thể quay ngược trở lại, không có cách nào hồi báo với tỷ tỷ.
“Từ từ,” Bàng Mục đột nhiên ngắt lời hắn, “Cao Cường cũng là người Tây Bắc?”
Vương Thuận gật đầu, “Đúng vậy, nhưng từ thời gia gia hắn, vẫn luôn ở tại phía tây Quảng Nguyên phủ, nơi đó nhiều có bá tánh Trung Nguyên và Tây Bắc sinh sống cùng nhau, mậu dịch (buôn bán) cùng biên quốc lại nhiều, các bá tánh thấy nhiều, nhưng không có tính bài ngoại bằng Giang Nam như vậy.”
Sau khi nghe được Quảng Nguyên phủ, Bàng Mục ở phương diện này đặc biệt mẫn cảm, theo bản năng nhìn về phía Yến Kiêu.
Người sau tuy không nhạy bén giống hắn tự mình trải qua, nhưng là người từ thời đại bùng nổ thông tin đến đây, độ tư duy cao, cũng coi như đã hiểu một chút, trong đầu nháy mắt nổ vang.
Lúc trước khi phát hiện thi cốt của Vương Mỹ, Bàng Mục đã nói qua, thời kỳ chiến loạn, rất nhiều bá tánh vùng Tây Bắc đào vong đến nội địa Trung Nguyên, mà triều đình hạ lệnh thu lưu vào ba tòa phủ thành, trong đó có Quảng Nguyên phủ.
Mà Vương Thuận nói một nhà Cao Cường từ thời gia gia hắn đã tới rồi…… Chuyện này hết thảy là trùng hợp sao?
Phải biết rằng, thời chiến tranh, dân chạy nạn len lỏi khắp nơi, trừ bỏ thân phận trong sạch ở bên ngoài, còn có rất nhiều thân phận khác.
Mặt khác, tuy nói đồng hương càng dễ bị đồng hương hấp dẫn, nhưng thật sự nói tiếp, bên trong Quảng Nguyên phủ đồng hương với Cao Cường chẳng phải càng nhiều hơn? Huống chi hắn từ nhỏ cùng người nhà vào nam ra bắc, thấy vô số người, vì sao cố tình vừa thấy Vương Mỹ rời xa nhà ngàn dặm, liền không phải không cưới?
Nói không dễ nghe một chút, Vương Mỹ đã không có gia thế ngạo nhân (giàu có, hào hoa), cũng không có tư dung hơn người, còn mang theo một đệ đệ, chẳng lẽ thật sự có khả năng sự tài giỏi của nàng đã đả động Cao Cường?
Nghĩ đến đây, Yến Kiêu hỏi: “Tỷ tỷ ngươi sau khi gả qua có từng giúp Cao Cường xử lý sự vụ?”
Vương Thuận gật đầu, “Tỷ tỷ mười phần có năng lực, trước khi gả chồng chúng ta đã mua một cửa hiệu mặt tiền nhỏ, một năm cũng có thể thu một trăm tám mươi lượng, mười phần chọc người đỏ mắt. Sau đó lại gả cho Cao Cường, ta ở bên ngoài đọc sách, tỷ tỷ liền bán cửa hiệu mặt tiền cho người khác. Nàng gả qua đến năm thứ hai đã một mình đảm đương một phía, bọn tiểu nhị phía dưới cũng thập phần khâm phục kính trọng, Cao Cường yên tâm lo liệu ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng càng thêm không về nhà.”
Dứt lời, lại thở dài, “Vì hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau khi thành thân bốn năm năm cũng không có hài tử, nhưng Cao Cường cùng cha mẹ hắn thông tình đạt lý, cũng không nhiều lời.”
Bàng Mục lại hỏi: “Cao Cường buôn bán gì?”
“Lương thực, ngựa, ngoài ra còn thêm gia súc, cỏ khô,” Vương Thuận nói, “Tây Bắc mục mã chi phong rất đậm (chăn nuôi ngựa rất mạnh), bá tánh phần lớn đều hiểu biết về ngựa, lương thực lại khan hiếm, sau khi đến Trung Nguyên phần lớn đều làm loại nghề này. Hoặc là buôn bán chút đồ vật thường thấy ở Trung Nguyên như lá trà, đồ sứ, tơ lụa… kiếm chút chênh lệch giá.”
“Chẳng qua không nghĩ đến không phải ai cũng có thể làm?” Bàng Mục lớn lên ở biên quan, cùng bá tánh hai bên giao tiếp đã lâu, đối với những việc này cũng coi như nửa người trong nghề.
“Đúng vậy,” Vương Thuận gật đầu, “Thương nhân trọng lợi, mà dân phong hai bên bất đồng, thường có tranh chấp, mâu thuẫn, bị lừa, bị xa lánh đều là chuyện thường ngày. Nếu là không có cách điều chỉnh, nhất định lỗ sạch vốn. Tổ tiên ba đời nhà Cao Cường đều làm nghề này, ở mấy châu phủ thường lui tới cũng coi như có chút danh tiếng.”
Bàng Mục bảo hắn viết lại những nơi Cao Cường thường lui tới buôn bán cùng những chỗ thường dừng chân, Vương Thuận cũng không hàm hồ, lập tức viết ngay ngắn, còn cung cấp thêm tên mấy người.
“Ta đi theo Cao Cường vài lần, thường ngày cũng nghe tỷ tỷ tán gẫu đến những người này, chắc hẳn là tâm phúc Cao Cường thường lui tới nhiều nhất.”
Hắn là người tinh tế, nhìn ra hai vị đại nhân cũng rất có nghi ngờ đối với Cao Cường, cho nên hết sức tận tâm.
Làm xong việc này, trong đôi mắt sưng đỏ của Vương Thuận lộ ra vài phần hận ý, “Sau khi tỷ tỷ gả qua, liền giúp hắn lo liệu sự vụ, thập phần đắc dụng, nhưng theo ta thấy, sau hai ba năm, tình cảm hai người cũng dần phai nhạt. Sau này ta có thêm nhiều kiến thức, thấy ở thế đạo này muốn sống tốt phải có hai chữ “quyền lực”, nếu ta đọc sách vô vọng, bất cứ giá nào cũng phải kiếm chút tiền bạc, tốt xấu ngày sau cũng có thể làm chỗ chống lưng cho tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ một lòng muốn ta đọc sách thi khoa cử, Cao Cường càng vui khi ta đi theo hắn buôn bán, lại khen ta có thiên phú, ẩn ẩn lộ ra ý muốn mang ta trở về Bắc địa buôn bán ngựa. Chỉ là ta không thích là cùng hắn, thời trẻ cũng từng thấy tỷ tỷ làm nghề này, không cần hắn chỉ điểm, thấy cuộc sống của tỷ tỷ an ổn, sau đó trở lại Trung Nguyên tự làm một mình, Cao Cường vì thế khuyên ta rất nhiều lần, cón nổi giận đùng đùng mấy lần, ta cũng không để ý. Ai ngờ năm ấy ta ra ngoài đi tìm hàng, bốn tháng sau mới quay về thăm tỷ tỷ, Cao Cường kia nói tỷ tỷ đã sớm bỏ trốn cùng người khác!”
Thanh âm của hắn đột nhiên lớn hơn rất nhiều, cơ hồ muốn phun ra máu, “Tỷ tỷ của ta xưa nay an phận thủ thường, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hai tỷ đệ chúng ta tỷ xưa nay không có gì giấu nhau, lúc ta đi rõ ràng không có một chút dấu hiệu, sao lại đột ngột trốn cùng người khác?”
Yến Kiêu hỏi: “Vậy ngươi có từng báo quan?”
“Báo,” Vương Thuận vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, “Nhưng lúc đó chiến hỏa đã lan đến Quảng Nguyên phủ, quan viên bản địa xử trí đại sự còn ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian rỗi quản những người vô cớ lạc đường? Nhưng sau đó ta suy nghĩ lại, cảm thấy bên trong có ẩn tình khác.”
Hắn cũng từng đọc sách, không phải hạng người vô lý, đương nhiên biết được trước chiến hỏa mãnh liệt, một mạng người xác thật không đáng quan trọng. Ngay cả khi lý trí hiểu rõ quan viên địa phương thực sự không gánh nổi, nhưng trên mặt tình cảm vẫn luôn khó có thể tiếp thu. Đợi sau khi hành sự thành thục, càng nghĩ càng kỳ quặc.
Cao gia cũng từng quyên bạc quyên lương quyên ngựa cho triều đình, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng biết tên huý của hắn, nếu hắn kiên trì công bố thê tử bỏ trốn cùng người khác, chính hắn còn không truy cứu, lại khuyên quan viên bản địa lấy đại cục làm trọng, những quan viên đó cảm nhớ hắn xá tiểu vì đại, tự nhiên càng lười đến điều tra.
Mười một năm qua, Vương Thuận đi khắp nam bắc thiên hạ cũng chưa tìm người làm chủ thay mình, hiện giờ lại có quốc công gia tự mình làm chủ, thật sự cảm kích không thôi, cả ngày hôm nay đã nói ra sạch sẽ những lời tronng lòng.
Hắn sáng sớm đến, chạng vạng mới trở về khách điếm nghỉ tạm, mà khi đó Yến Kiêu cùng Bàng Mục đã thu được một quyển tử tư liệu thật dày.
Sau đó hai người bắt đầu thắp đèn thâu đêm.
Điểm trí mạng nhất của bổn án ở chỗ: Đã mười một năm kể từ khi vụ án xảy ra!
Nói câu không dễ nghe, mặc dù là án gϊếŧ người có mưu tính trước, nói không chừng rất nhiều người tham dự đều đã chết, còn chứng cứ, càng hư vô mờ mịt, nên bắt đầu tra từ đâu?
Bàng Mục ai mắt trống rỗng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thổn thức nói: “Ngàn không nên vạn không nên, ngày đó ta không nên cảm thấy án này không khó tra.”
Nói xong, lại hướng ngoài cửa hỏi, “Liêu tiên sinh đến chưa?”
Nha dịch bên ngoài nói: “Đã phái người đi mời, đại nhân chờ một chút nữa.”
Qua chừng một khắc sau, Liêu Vô Hà một thân mỏi mệt lại đây, vừa vào cửa đã muốn uống trà.
Trung thu sắp đến, sự vụ lớn nhỏ càng thêm bận rộn, hắn muốn chuẩn bị quà lễ cho người dưới vào dịp tết trung thu, cùng với việc thu thuế ruộng, chỉ mong có biện pháp để phân thân, cả ngày cũng không rảnh để uống miếng nước.
Yến Kiêu tự mình giúp hắn bưng trà rót nước, đồng thời giải thích ngắn gọn sự tình.
Liêu Vô Hà một bên nghe, một bên nhanh chóng lật xem quyển sổ, qua một khắc đã xem xong, sau đó chợp mắt trầm ngâm một lát, trong đầu đã có liệt kê sẵn các việc phải làm rồi.
Hắn chậm rãi uống nước trà, lúc này mới thong thả ung dung nói: “Nếu ta nhớ không lầm, tri phủ Quảng Nguyên phủ năm đó sớm đã cáo lão hồi hương, nếu còn sống, năm nay hẳn là 66, 67 tuổi.”
Nghe vậy, trong lòng Bàng Mục cùng Yến Kiêu đều trầm xuống.
Những người sống trong thời chiến loạn thường thọ mệnh không cao, ai biết vị quan kia bây giờ còn sống hay không? Nếu hắn sớm đã quy thiên, bọn họ phải đi hỏi ai?
Chính lúc đang do dự, lại thấy Liêu Vô Hà nói: “Tuy rằng người không còn, nhưng Quảng Nguyên phủ từ trước đến nay là trọng địa biên thuỳ, đừng nói mười một năm, sợ là hồ sơ 110 năm trước cũng phải bảo quản nghiêm ngặt. Chỉ cần không có thiên tai nhân hoạ (do người), cũng không phải không tra ra.”
Thà có còn hơn không, Bàng Mục lúc này mới chấn hưng tinh thần một lần nữa, nhanh nhẹn bày binh bố trận, “Nếu như thế, phân binh thành bốn nhóm, tất cả đều lặng lẽ hành sự. Một nhóm đến quê của tỷ đệ Vương thị thăm hỏi, một nhóm chú trọng điều tra quá khứ cùng hiện trạng của Cao Cường, nhóm thứ ba dựa theo danh sách Vương Thuận lưu lại, xem có thể khâu (chắp vá, ghép) lại dấu chân của Cao Cường mấy năm qua hay không; cuối cùng, tìm một cái cớ, thoải mái hào phóng xem hồ sơ tư liệu của Quảng Nguyên phủ ……”
Kinh nghiệm của hắn được khảo nghiệm từ chiến hỏa, trong thô có tế, giỏi về từ tiểu cập đại, có thể nghĩ ra rất nhiều cách người thường không thể làm.
Tuy rằng nói như vậy có lẽ đối với Vương Thuận có chút tàn nhẫn, nhưng nếu án này chỉ là tình sát còn tốt, sợ rằng còn liên lụy đến rất nhiều chuyện khác.