Liêu Vô Hà tỏ vẻ, nếu Vệ Lam cùng Nhậm Trạch trước đó đã cùng Lâm Tuyền tỷ thí qua, lại không công bằng mà đến, cho nên hắn vô cùng nguyện ý lấy một chọi hai.
Một canh giờ sau.
Hai nhân viên văn chức duy nhất trong doanh trận tân lang: Vệ Lam cùng Nhậm Trạch cổ tay sưng tấy rút lui, chính thức thành người miệng không thể nói, tay không thể viết, lối ra hai đường hoàn toàn bị phong tỏa.
Mọi người vô cùng đau đớn: Sao lại quên Liêu Vô Hà có đôi tay múa bút thành văn!
Hắn một chọi hai hoàn toàn không thành vấn đề!
Lúc này trời đã sáng choang, là một ngày nắng đẹp hiếm có, số người vây xem tăng mạnh kịch liệt, Tề Viễn phụ trách cảnh giới, căng da đầu xách ra một thánh nhân từ trong đám người.
Bàng Mục: "......"
Bệ hạ, loại thời điểm này, ngài cũng đừng đến làm phiền thêm không được sao?
Mọi người nhìn về Tam hoàng tử đang chen lấn phía sau: Nhất định là ngươi xúi giục!
"Ta oan!" Tam hoàng tử khóc không ra nước mắt nói, "Là phụ, khụ, phụ thân chờ không nổi, một hai phải đến đây xem, ta cùng đám người Vương công công khổ khuyên không có kết quả, đành phải đi theo hộ vệ đến đây."
Một đám thị vệ đại nội xung quanh đều làm trang điểm thành người thường, bảo hộ hai cha con này chặt chẽ ở trung tâm, Tam hoàng tử một lòng nhấc đến cổ họng, bất cứ giá nào cũng muốn lấy thân thể huyết nhục ngăn cản bất kỳ khả năng uy hiếp tiềm tàng nào, kết quả còn bị thánh nhân ghét bỏ dẫm lên chân.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội xuất cung, chính bản thân thánh nhân rất suиɠ sướиɠ, "Các ngươi không cần kinh hoảng, cứ bình thường đi, bằng không ngược lại khiến người ta nhìn ra manh mối."
Bởi vì trước sau đại hôn, quan to hiển quý xuất nhập kinh thành nhiều không kể xiết, bất kể là vị nào cũng không được để xảy ra sơ suất. Vùng này từ nửa tháng trước, Bàng Mục tự mình điều chuyển binh mã đến để chiếu cố, đặc biệt là mấy hộ gia đình vừa chuyển đến mấy tháng gần đây, công nhân thuê sắp tới, tổ tông tám đời đều tra xét một lần, chỉ cần có vấn đề đã sớm được giải quyết rồi.
Đặc biệt ba ngày gần nhất, đã tiến hành một cuộc thanh tra quy mô lớn gian tế ngoại tộc ngụy trang, hiện tại có thể vây xem ở khoảng cách gần, hầu hết đều là người các đại gia tộc có tên có họ. Có khả năng ngươi không cẩn thận đẩy một cái, lại là con của thượng thư, vô ý dẫm lên chân ngươi, lại là người hôm qua còn nói chuyện trên triều......
Nhưng dù vậy, Bàng Mục cũng không có khả năng để mặc đương kim Thánh Thượng bị người ta xé rách áo rách quần.
Hắn thống khổ vỗ cái trán, thấy thánh nhân hiếm khi vui vẻ ra mặt, cũng không đành lòng trực tiếp nhét người trở lại Quốc công phủ, đưa mắt ra hiệu với tiểu Tứ, "Bệ hạ, sợ chút nữa loạn lên, không bằng ngài trước cùng Vô Thanh, Tử Triệt đến bên kia nghỉ tạm, vừa không gây trở ngại quan sát, cũng an toàn thanh tịnh hơn chút."
Thánh nhân tốt xấu cũng biết đúng mực, có chút tiếc nuối ngắm cây trường thương được đặc chế nhọn cùn trong tay Đồ Khánh, "Sau đó ngươi chuẩn bị dùng cái này xung phong liều chết?"
Tề Viễn phụt cười ra tiếng.
Đồ Khánh im lặng một lúc, dứt khoát hướng về xe ngựa của hai vị công thần Vệ Lam cùng Nhậm Trạch làm cái thủ thế: "...... Bệ hạ thỉnh!"
Thánh nhân thở dài một hơi, lưu luyến từng bước đi, cuối cùng còn không quên bảo Vương công công tới truyền khẩu dụ: "Bệ hạ nói, chút nữa đừng để ngài thấy người không."
Bàng Mục: "...... Ngươi đi hỏi hắn có muốn hồi cung phê sổ con hay không."
Vệ Lam cùng Nhậm Trạch kiệt sức đang nhắm mắt dưỡng thần, nửa mộng nửa tỉnh mơ hồ cảm thấy có người đến gần, vừa mở mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, "Bệ hạ!"
Hai giọng nói này giống như một con quạ đen đứng trên cành cây khô kêu cạc cạc lúc hoàng hôn cuối thu, nghe thế nào cũng không thấy xứng với khuôn mặt tuấn tú.
Vẻ mặt thánh nhân nhất thời cổ quái, sau đó vô cùng chân thành nói: "Không cần đa lễ."
Thấy hai người lại muốn tạ ơn, hắn quyết đoán nói: "Không cần mở miệng."
Vệ Lam cùng Nhậm Trạch: "......"
Ngài có thể làm vẻ mặt ghét bỏ cho rõ ràng hơn một chút được không? Thời điểm trước kia ngài thấy chúng ta cũng không phải như vậy!
Làm khó Liêu Vô Hà còn nhớ rõ mục đích chủ yếu ngày hôm nay, sau một trận thắng một trận thua, chiêu đãi mọi người ăn một bữa tiệc rượu lại nghỉ tạm, sau đó tuyên bố trận thứ ba là võ đấu.
Đám người Bàng Mục không không khỏi lệ nóng doanh tròng, cuối cùng cũng có đất cho chúng ta dụng võ!
Ba tầng trong ba tầng ngoài Liêu phủ người chen chúc quá nhiều, nhiệt độ tăng vọt, gió không lùa vào được, Yến Kiêu đang mặc một lớp hỉ bào nóng đến mức ra mồ hôi.
Tiểu Bát chạy vào báo tin, "Hứa cô nương, đến lượt cô lên sân khấu rồi."
Trận thứ ba là Hứa Thiến cùng Tống Lượng lên sàn, thứ nhất khẳng định hai người này không đánh lại Tề Viễn và Đồ Khánh, vừa lúc nhà trai có thể thuận thế tiến vào đón dâu; thứ hai, nếu biết kỹ năng không bằng người, vậy không cần hạ thủ lưu tình, mượn cơ hội học tập cũng tốt.
"Được thôi!" Hứa Thiến thay một thân áo quần ngắn đỏ thẫm ánh vàng, trên đầu buộc đai trán cùng màu, tư thế hiên ngang hướng Yến Kiêu ôm quyền, "Đại nhân, xem ta đánh bọn họ thành hoa rơi nước chảy!"
Dứt lời, quả nhiên hùng hổ đến tam viện.
Đổng phu nhân: "......" Không cần nghiêm túc như vậy, ngươi thật sự muốn đánh người chạy mất, vậy ai đến đón dâu!
Yến Kiêu: "......" Hài tử ngươi đánh không lại.
Liêu Vô Hà có tước hiệu Bá, theo luật có thể xây nhà bốn trạch viện, hiện tại mọi người ở tận cùng bên trong, mà tam viện đằng trước đã được dọn dẹp thành Diễn Võ Trường.
Nghĩ đến đây, Yến Kiêu không chịu nổi tịch mịch, lập tức gọi người bên ngoài mang áo khoác thường cùng áo choàng đến, "Đi đi đi, đi nhìn một cái!"
Đổng phu nhân suýt thì hỏng mất, "Muội là tân nương tử, ấn theo quy củ không thể xuất đầu lộ diện. Nói nữa, vạn nhất quần áo này vạn nhất quần áo này bị bẩn thì làm thế nào!"
"Ta xuất đầu lộ diện đã bao nhiêu năm," Yến Kiêu hưng phấn nói, "Hỉ phục có những ba tầng, hai tầng bên ngoài không có mặc? Ta mặc áo choàng cùng áo bông bình thường, đứng ở sau tường lén xem......"
Đây là hôn lễ của nàng, dựa vào cái gì mọi người chơi tận hứng như vậy, còn chính mình phải ngồi xổm ở trong phòng từ rạng sáng đến chạng vạng, đây là chuyện của con người sao?
Đổng phu nhân bị lời ngụy biện của nàng làm cho không nói lên lời, đúng lúc vào lúc này, tiểu nha đầu Liêu Trăn đứng ở cửa viện vừa gào vừa cười, vỗ tay hướng bên này hét lên: "Tiểu cô cô, tiểu cô cô, đánh nhau rồi, Hứa tỷ tỷ thật là lợi hại nha!"
"Đến!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yến Kiêu dưới sự trợ giúp của A Miêu cùng mấy nha đầu đã nhanh chóng bọc kín mít, thừa dịp Đổng phu nhân chưa chuẩn bị như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài.
"Chỗ nào, chỗ nào đâu" ước chừng rạng sáng lúc 3, 4 giờ Yến Kiêu đã bị Đổng phu nhân từ lôi ra từ trong ổ chăn, mà hiện tại đều đã là buổi chiều, số bước chân nàng bước bị khống chế ở hai con số, cả người sắp bị rỉ, lúc này cảm nhận được không khí ấm áp lộ ra từ bên trong cái lạnh bên ngoài, lập tức kích động muốn khóc.
Nhưng bức tường viện quá cao, chừng 1 mét 8, trên tường có một cửa sổ hình bát giác, chiều cao của Liêu Trăn vừa vặn thích hợp với bên dưới cửa sổ, nhưng giới hạn cao nhất của cửa sổ lại kề sát cằm Yến Kiêu.
Tân nương tử không khỏi đấm ngực dậm chân, hận chính mình không lùn đi mấy cm.
"Sư phụ, sư phụ!" Đang lúc rối rắm định dứt khoát ghé vào cửa sổ nhìn lên, A Miêu thở hổn hển mang một cái ghế nhỏ đến.
"A Miêu tốt, sau này sư phụ nhất định càng thương ngươi hơn!" Yến Kiêu cảm động hôn nàng một cái, vội nhắc vạt áo, dẫm lên trên vai ghế, vừa lúc thò đầu ra khỏi tường.
Sau đó cùng Bàng Mục bốn mắt nhìn nhau.
Yến Kiêu: "......"
Bàng Mục: "......"
Chuyện này có chút xấu hổ.
Yến Kiêu cười gượng vài tiếng, "Đến?"
Bàng Mục hơi hơi ngẩng đầu nhìn nàng trong chốc lát, thật sự nhịn không được, phụt cười ra tiếng, gật đầu, "Đến."
Cũng may trong sân, Hứa Thiến cùng Tề Viễn đánh đến khí thế ngất trời, âm thanh ủng hộ vang vọng khắp nơi, cho nên không ai chú ý đến góc này.
"Nghẹn hỏng rồi?" Bàng Mục nhỏ giọng hỏi.
Yến Kiêu gật đầu như gà mổ thóc, nhịn không được kêu khổ thấu trời nói: "Thành thân quá khổ, còn không cho ta động! Nhưng ta sao có thể ngồi yên một chỗ! Bôi này, thoa cái kia, ta sắp thành cái lu son phấn rồi."
Bàng Mục theo bản năng hít hít cái mũi, cười nói: "Xác thật rất hương."
Dừng một chút lại nói: "Buổi tối ta phải ngửi kĩ lại."
Yến Kiêu đỏ mặt, "Phi, lưu manh."
"Đối với tức phụ nhà mình, không lưu manh không gọi là nam nhân?" Định Quốc Công nói đúng lý hợp tình, lời còn chưa dứt thì nghe tiếng ục ục bên kia tường, "Đói bụng?"
Yến Kiêu mặt đầy tuyệt vọng gật đầu, "Ta thức dậy từ rạng sáng đến bây giờ, mới ăn được hai khối điểm tâm bằng nửa bàn tay như vậy!"
Nói cái gì mà mặc lễ phục thay quần áo không tiện, nhưng cũng không thể ngược đãi tân nương như vậy.
"Trước lót bụng." Bàng Mục giống như làm ảo thuật lấy ra một túi bánh nhân thịt từ trong ống tay áo to rộng, "Nhã Âm dạy ta, vừa rồi sai người lấy từ trong phòng bếp."
Ngửi thấy mùi thịt, Yến Kiêu cảm động suýt khóc, quả nhiên cắn hai miếng, lúc này mới chú ý đến một thân đỏ bào thêu hoa của hắn, nhịn không được khen ngợi: "Lần đầu tiên thấy chàng mặc đồ đỏ, thật sự rất đẹp mắt."
"Thật sao?" Bàng Mục hiếm khi ngượng ngùng, gãi cằm nói, "Ta không đủ trắng, mặc vào nhìn như da than bọc đèn lồng......"
Yến Kiêu phun miếng điểm tâm trong miệng ra, tay chân luống cuống lau đi, lại trịnh trọng đánh giá một lần, giơ ngón tay cái lên đầu tường cho hắn nhìn, "Đẹp, đặc biệt đẹp, ai cũng không đẹp bằng chàng!"
Bàng Mục đang định nói, lại nghe thấy động tĩnh bên kia sân, hai người vừa thấy không khỏi đại kinh thất sắc.
"Má ơi, ca ta đến, phía sau có phải Lâm Tuyền hay không?" Yến Kiêu hoa dung thất sắc nói, "Hắn rất khó đối phó, ta rút lui trước."
Bàng Mục khó nén lo lắng nhìn nàng luống cuống tay chân bò xuống, không bao lâu sau lại một lần nữa thấy thê tử chưa qua cửa của mình thò đầu ra khỏi tường, khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng còn có chút bột phấn, vừa khẩn trương vừa dặn dò nói: "Đợi chút nữa chàng nhất định phải tìm được ta!"
Bàng Mục khẽ cười một tiếng, tiến lên nhẹ nhàng hôn khóe miệng nàng, "Được."
Yến Kiêu cười hì hì rụt trở về, nghe thấy bên kia tường một trận binh hoang mã loạn, còn kèm theo tiếng Liêu Vô Hà cùng Đổng phu nhân thúc giục cùng cười mắng.
Bàng Mục ôm cánh tay yên lặng lắng nghe một hồi, chỉ cảm thấy nghe như vậy, cũng đã khiến hắn vô cùng hạnh phúc.
Khi bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Bàng Mục lúc này mới lưu luyến xoay người sang chỗ khác, vừa quay đầu thấy Đồ Khánh cười như không cười nhìn bên này.
"Nhìn gì?" Bàng Mục thoải mái hào phóng siết nắm đấm đi qua, thấy Hứa Thiến trong sân rõ ràng đã hiện ra xu hướng suy tàn, liền cười vỗ vỗ bả vai Đồ Khánh, "Hảo huynh đệ, đợi lát nữa phải dựa vào ngươi."
Đồ Khánh đem trường thương trong tay giũ ra một giàn ngân hoa, vân đạm phong khinh nói: "Nhìn đi."
Bình tĩnh mà xem xét, võ nghệ Tống Lượng quả thực không tồi, nhưng đối với Đồ Khánh nghiêm túc thì không đủ, chỉ cần thời gian một nén nhang đã bị hất tung trên mặt đất.
Tiếng hoan hô mãnh liệt giống như sóng biển, Bàng Mục chính thức bắt đầu tiến trình "Tán Tài Đồng Tử":
Đám người đi theo, trong tay mỗi người có một cái khay đan, bên trong chất đầy hồng bao từ một trăm văn đến mười lượng, gặp người liền rải, ngang nhiên tạo ra một "con đường máu" đỏ rực.
Nhưng lúc bọn họ đến buồng trong, lại ngạc nhiên phát hiện: Trong phòng không có ai!
Tiểu nha đầu Liêu Trăn canh giữ ở cửa cười hì hì, chuẩn bị lấy cái đại hồng bao cuối cùng, thần bí hề hề nói: "Tiểu cô cô ở bên trong, dượng tìm đi thôi."
Nói xong, tiểu cô nương cười khanh khách chạy đi.
Bàng Mục tức giận cười, nghiến răng nghiến lợi kéo tay áo nói: "Tìm thì tìm!"
Tuy rằng trong viện có rất nhiều phòng, nhưng diện tích cũng không quá lớn, cách thời điểm bái đường còn hai canh giờ, hắn cũng không tin tìm không ra!
Nhưng mà một canh giờ trôi qua, không thu hoạch được gì!
Đám người Tề Viễn đều trợn tròn mắt, "Chúng ta đến tủ quần áo, dưới gậm giường cũng đã tìm nhưng đều không có."
Bàng Mục có một đặc điểm, càng lúc nguy cấp càng bình tĩnh, lập tức bảo mọi người ngồi xuống, hỏi kỹ chỗ từng người tìm kiếm, ở trong đầu đối ứng với phân bố địa hình nơi này, sau khi xác nhận không để sót, cũng không biết nghĩ đến cái gì, ngửa đầu nhìn lên xà nhà từ gian này đến gian khác.
Nếu ở dưới không có, vậy ở trên?
Sau đó, thấy trên xà nhà ở gian trong, tức phụ nhà mình lòng tràn đầy vui mừng vẫy tay.
Bàng Mục: "......"
Hắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Yến Kiêu lập tức không chút do dự bán đứng chiến hữu: "Là Lâm Tuyền bắt ta làm như vậy, hắn nói không thể để chàng cưới quá dễ dàng."
"Liêu tiên sinh nói như thế nào?" Bàng Mục bất đắc dĩ hỏi.
"Liêu tiên sinh nói từ lúc bình sinh đến nay, đây là lần đầu tiên hắn làm tốt." Yến Kiêu một lần bán (bán đứng) hai người.
Bàng Mục cảm thấy không thể tức giận được nữa, liếc mắt nhìn nàng, "Chủ ý này nguyên bản là ai đề ra?"
Yến Kiêu đột nhiên có chút chột dạ, theo bản năng dịch chuyển tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Hắn bảo ta trốn đi, ta nói như thế này thì trốn đi đâu ? Lúc ấy thuận miệng nói," nàng nhấn mạnh cường điệu nói, "Ta thật sự là thuận miệng, nói còn không bằng trèo lên xà nhà, sau đó Lâm Tuyền lập tức nói hảo......"
Xây nhà bây giờ đều dùng nguyên liệu thật, tất cả xà nhà đều dùng gỗ tảng nguyên rộng dày, vị trí hiện tại của nàng vừa đúngg ở chỗ mấy cây gỗ xếp chồng lên nhau, đừng nói một người, cho dù là ba người cũng nằm được. Chẳng qua vừa rồi nàng trốn sau một cây cột, thế nhưng thật sự không có ai phát hiện!
Bàng Mục: "...... Các ngươi rất khá."
Chỗ này là phòng nhỏ nối dài từ chính, tuy rằng không cao bằng xà nhà phòng chính, nhưng cũng cao gần bằng chiều cao hai người.
Chính hắn tự lên thì tốt hơn, nhưng lại tự khó xuống dưới.
Nghĩ đến đây, Bàng Mục lại lắc đầu bật cười, sau khi cẩn thận đánh giá vị trí, giơ hai tay lên trên, "Đến."
Yến Kiêu rõ ràng không có bệnh sợ độ cao, nhưng nếu cứ như vậy, không có bất luận thiết bị bảo hộ nào mà nhảy xuống cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn, vừa mở miệng liền nói lắp, "Ta không dám!"
Bàng Mục không biết nên khóc hay cười, cũng không có bất cứ lười trách cứ nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, "Nhanh, ta nhất định tiếp được nàng."
Yến Kiêu cắn chặt răng, đột nhiên có chút hối hận khi phối hợp với Lâm Tuyền hồ nháo, "Vậy, chàng phải tiếp chuẩn đấy."
Bàng Mục gật gật đầu, "Ừ."
"Nhưng ta sợ!" Yến Kiêu sắp khóc.
Bàng Mục cười ra tiếng, giọng điệu bình tĩnh có hiệu quả trấn an ngoài dự đoán của mọi người, "Năm đó an nguy của hơn nửa giang sơn ta cũng tiếp được, hiện giờ, ta cũng có thể tiếp được nàng."
Yến Kiêu thần sắc bình tĩnh hơn một chút, hai mắt nhắm lại, hai tay mở ra, thả người nhảy.
"Ta đang đến!"
Hỉ bào đỏ thẫm thêu đầy hoa phú quý cùng phượng hoàng đang bay lượn trên không trung tung bay, giống như phượng hoàng giương cánh, phát ra tiếng vang phần phật.
Quá trình rơi xuống nhanh hơn so với tưởng tượng của Yến Kiêu, giống như trong nháy mắt, nàng đã rơi vào một vòng tay kiên cố mà ấm áp.
Có người hôn thật mạnh giữa mày nàng, thanh âm trầm ổn như cũ, "Nhìn đi, ta tiếp được nàng rồi!"
Cùng với nhịp tim cuồng loạn, Yến Kiêu hung hăng ôm lấy hắn, "Ừm."
Ta cũng bắt được chàng.
Editor: Hoàn chính văn, còn 7 chương ngoại truyện về Nhậm Trạch và Tề Viễn mình khất đến sang tháng 12 mới edit nốt vì dạo này mình bận quá. Còn về cuộc sống sau khi thành thân của Bàng Mục và Yến Kiêu, tác giả viết thành một truyện mới "Yến bộ đầu", cũng là phần 2 của bộ này. Nếu có 50 người comment muốn đọc thì mình sẽ dịch tiếp. Nhưng trên wikidich thấy mọi người bình luận bảo phần mới không hay, hấp dẫn bằng phần 1, có hơi hướng điền văn, nhẹ nhàng hơn nên mình cũng hơi rén. Cần lắm sự góp ý của mọi ngươi!!!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!! 😊😊😊