Con người thường có thói quen sau khi mất đi mới thấy đáng quý, liên tiếp thấy bầu trời đầy mây trôi đi, Tề Viễn chưa bao giờ cảm thấy ánh nắng đáng yêu giống như bây giờ.
Tuy rằng bầu trời bị đám mây đen dày đặc che lấp, nhưng ánh nắng đã gấp không chờ nổi xuyên thấu qua khe hở, từng cột ánh vàng rực rỡ nghiêng nghiêng chiếu xuống, giống như thượng thần thượng cổ cầm thần binh trong tay, mạnh tay bổ xuống, khí tức thánh khiết xuyên qua một vùng hỗn độn.
Trời đất Tây Bắc hết sức cao xa, từng lùm cột sáng im lặng kết nối càn khôn, gió thổi xoáy lên những hạt bụi nhỏ không ngừng quanh quẩn, ánh sáng lóe lên như ánh vàng.
Tề Viễn ngây ngốc nhìn, cả người phiêu thật xa theo suy nghĩ, trong thoáng chốc không tự giác nghĩ đến, nếu mình xuôi theo cột sáng đi lên, có phải có thể nhìn thấy cha mẹ các tỷ muội hay không?
Có một trận tiếng khen núi kêu biển gầm vang lên ở quân doanh sâu trong núi, nháy mắt kéo Tề Viễn từ trong suy nghĩ về, hắn xoay người sang chỗ khác, thấy một đám các tướng sĩ đều cao hứng phấn chấn chạy đến giáo luyện trường, hắn cũng không tự giác bước chân đi theo.
Thời điểm hắn đến, giáo luyện trường đầy ắp ba tầng ngoài ba tầng trong người, Tề Viễn người nhỏ chân ngắn, ngửa đầu chỉ có thể thấy một mảnh đầu đen như mực, giương mắt nhìn núi thịt biển người trước mắt.
Dường như bên trong có chỗ đặc sắc, phát ra từng đợt tiếng reo hò, náo nhiệt khó lường.
Tề Viễn bị lây nhiễm, lòng nóng như lửa đốt, đang lúc dậm chân, thân thể đột nhiên bay lên, ngay sau đó hắn phát hiện chính mình đang ở giữa không trung!
“Đầu củ cải còn muốn đến góp náo nhiệt?” Một hán tử quen mặt cười ha ha xách hắn xách ngồi lên vai mình, “Mấy cân thịt này còn không đủ để chen với người ta.”
Tề Viễn khẩn trương ôm lấy đầu hắn, vừa kinh hỉ vừa ngượng ngùng, nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Người này chính là người ngày đó đi đầu kéo mình xuống sông, nghe nói là phụ tá số một của thiếu tướng quân Bàng Mục, tên Lư Mãnh.
Lư Mãnh thường sử dụng một thanh chiến phủ dài, là người hào phóng, gan dạ sáng suốt hơn người, võ nghệ siêu quần, nhân duyên rất tốt, chỉ là…… Lực tay quá lớn, Tề Viễn ba lần gặp hắn thì hai lần đều sẽ bị một bàn tay nhẹ nhàng làm ngã xuống đất.
Tề Viễn lớn đến như vậy, chưa từng gặp qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy, hưng phấn đến đỏ mặt, đôi mắt không chớp một lần nhìn trong sân.
Là Chinh Bắc tướng quân Bàng Diệp lôi kéo đệ đệ luyện tập.
Nghe nói hắn mười lăm đã theo Bàng nguyên soái ra chiến trường, can đảm cẩn trọng, thành thạo binh pháp, lại đồng cam cộng khổ cùng thủ hạ binh sĩ, đánh trận thường xung phong dẫn đầu, không biết chữ sợ viết như thế nào, cho nên mọi người đều phục hắn.
Bàng Diệp rốt cuộc so với đệ đệ lớn tuổi gần mười tuổi, chém giết trên chiến trường đúc kết thành kinh nghiệm bản lĩnh, tuy nói là luận bàn, nhưng càng giống như là đang nhận chiêu hơn.
Chiêu Lâm, Hách Đặc quốc cực thích dùng chiến tranh du kích, thường thường đột kích hung tàn mà không ham chiến, nếu tùy tiện đuổi theo, ngược lại rất dễ dàng trúng kế. Mà biên giới Đại Lộc quanh co dài dằng dặc, triền đấu cùng bọn họ không phải thượng sách. Cho nên mấy năm nay, các tướng sĩ luôn kéo dài phòng tuyến ở biên cảnh, thành lập phòng ngự, không ngừng tuần tra, chậm chạp đẩy mạnh, thứ nhất có thể dĩ dật đãi lao*, giảm bớt hao tổn binh lực không đáng, thứ hai cũng có thể làm đâu chắc đấy, củng cố chiến quả (kết quả chiến đấu).
*: tư tưởng chỉ đạo tác chiến cổ có nội dung chính là lấy lực lượng tại chỗ sung sức (dĩ dật) để đánh thắng quân địch từ xa đến, mệt mỏi (đãi lao).
Chính bởi vì vậy, ba phụ tử Bàng phân biệt đóng giữ những đoạn biên giới khác nhau, đã gần tám tháng không gặp mặt.
Bàng Diệp có lòng thăm hỏi xem công phu của đệ đệ tiến bộ như thế nào, cho nên sáng sớm đã kéo hắn ra ngoài bắn tên, sau khi bắn vỡ vụn một cái bia ngắm nhưng vẫn không có kết quả.
Nói đến cùng, hai quân hỗn chiến, dựa vào nhiều nhất vẫn là công phu cận thân tử đấu (đấu giáp lá cà, trực diện).
Một thân bản lĩnh của Bàng Mục đều là do phụ huynh chỉ dậy, hiện giờ tuổi còn nhỏ, cũng không trông cậy vào việc có thể áp đảo ca ca, nhưng vẫn đánh một cỗ kình (mạnh mẽ, dữ dội).
Hắn trời sinh thần lực, thiên phú hơn người, lại biết thương thế của huynh trưởng đã khỏi hẳn, không dễ làm gì được, dứt khoát buông tay buông chân, đại khai đại hợp vui sướng tràn trề.
Thời tiết trong, nhiệt độ lên cao, hai người đã sớm diễn luyện mấy lần, ra một thân đổ mồ hôi, cho nên cởi trường bào bên ngoài, chỉ mặc áo đơn.
Người họ Bàng đều dùng trường thương, thấy cổ tay Bàng Mục run lên, mũi thương đột nhiên tràn ra năm sáu đóa thương hoa bạch ngân, bao phủ hết mấy chỗ yếu hại của đối phương, mang theo tiếng xé gió, đâm mạnh đến.
Người trong nghề xem môn đạo, hắn vừa xuất ra chiêu này, đám người Lư Mãnh đồng thời trầm trồ khen ngợi, đồng thời bắt đầu suy nghĩ, nếu đổi lại là chính mình ở vị trí của Bàng Diệp, rốt cuộc có thể tránh thoát một thương này hay không?
Nguyệt côn năm đao cả đời thương, chính là nói đến vua của binh khí, thâm ảo khó luyện. Nếu ngươi dùng côn, một tháng có thể xuất sư; nếu luyện đao, một năm công phu cũng ra dáng ra hình; nhưng duy nhất thương này, cho dù hao phí cả đời trên người nó, cũng chưa chắc có thể hiểu rõ tất cả.
Bàng Mục cũng mới mười bốn tuổi, nhưng đã có thể sử dụng thành thạo cây trường thương nặng hơn ba mươi cân (1 cân = 0,5kg), dùng thương gỗ cũng có thể thả ra năm sáu đóa thương hoa, chỉ có thể nói một câu là kỳ tài ngút trời.
Trong mắt Bàng Diệp nổi lên ý cười, chỉ khẽ quát một tiếng hay lắm, tiếp tục giơ tay làm động tác thương giả.
Bàng Mục trước còn đại hỉ, kết quả mới vừa mới tiếp chiêu đã ngầm thấy không ổn, biết mình sắp thua.
Thấy Bàng Diệp dùng thương khéo léo, mũi thương như cá bơi, thuận theo cán thương của đệ đệ một đường trượt lên, hàn quang lóe sáng, mũi nhọn trực tiếp chỉ vào tay Bàng Mục. Mà tiếp theo, chính là phần bụng.
Dùng chiêu to gan lớn mật, ra tay quyết đoán, góc độ xảo quyệt, thật sự không thể bắt bẻ.
Lần này nếu là thật, Bàng Mục khăng khăng muốn đâm, chỉ sợ cũng rằng kết quả chính là đồng quy vu tận.
Hắn là người không dễ dàng chịu thua, lập tức cắn răng, cổ tay vừa chuyển, một tay khác hướng đuôi cán thương vỗ một cái thật mạnh, trường thương như xà tựa long, lên phía trước hai tấc.
Bàng Diệp hai mắt sáng ngời, kêu một tiếng, vừa kinh ngạc vừa thưởng thức, hét lớn, “Lên!”
Lời vừa dứt, thương của hắn giống như có sinh mệnh xoay một vòng, tránh khỏi thế công, đâm vào dưới nách Bàng Mục một phát!
Ngay sau đó, bên trong bên ngoài giáo luyện trường đồng thời phát ra tiếng hít mạnh chỉnh tề.
Tề Viễn nhìn đến ngây người, tim như dừng đập, trong lòng chỉ có một ý niệm: Học võ!
Hắn muốn học võ, hắn cũng muốn dũng mãnh, phi thường vô địch giống hai vị tướng quân này!
Ở trên chiến trường, chỉ cần sơ ý một chút là có thể rơi vào tử cục (chỗ chết), Bàng Diệp mới muốn nói mấy lời, đã thấy đệ đệ trở tay nắm chặt đầu thương, mím chặt bờ môi chợt quát một tiếng, sử dụng chân làm tâm, cán thương nháy mắt giống cần câu của người đánh cá bên bờ biển, hung hăng cong lên thành một hình trăng tròn.
Cây thương trong tay hắn đáng tin, đương nhiên không ngại chuyện gì, nhưng tuy cán thương làm từ gỗ sáp, là nguyên liệu tốt nhất, vô cùng mềm dẻo, rốt cuộc vẫn có giới hạn.
Nghe thấy cán thương mơ hồ phát âm thanh “đùng” không chịu nổi gánh nặng, vị trí ở giữa độ cong lớn nhất đã không còn bóng dáng ngày xưa, thình lình bắn ra mấy vụn gỗ, mắt thấy có thể gãy bất cứ lúc nào.
Cây thương này, đã bị phế.
Bàng Diệp cũng không nghĩ đến tiểu tử này có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối này, rơi vào đường cùng, đành phải biến thủ thành công, thuận thế cắm cán thương xuống mặt đất.
Thấy biến báo hữu hiệu, Bàng Mục cũng không khỏi lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, vội vàng thu lực đạo, nửa bên quấn lấy cán thương, thân thể mượn lực đạp một cái, ở giữa không trung đánh một vòng, vung thương đến chỗ huynh trưởng!
Lư mãnh hít một ngụm khí lạnh, tròng mắt trừng đến mức sắp rơi ra ngoài.
Nếu một thương này đập xuống, chỉ sợ Bàng tướng quân, chức vị Chinh Bắc tướng quân phải đổi chủ.
Mặc dù biết đây là luận bàn tay chân, nhưng trong mắt những người đứng xem vẫn luôn có chút ghê người……
Người vây xem sốt ruột, nhưng Bàng Diệp thủy chung không chút phí sức, lập tức cười ha ha, “Đệ vẫn còn non một chút!”
Dứt lời, buông tay, nhấc chân, động tác đá thương nháy mắt hoàn thành, nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi.
Một cước này của hắn không tầm thường, cán thương vừa hiện ra xu hướng suy tàn giờ giống như thần trợ, vèo đến một hướng khác, cong thành cây cung, gào thét đánh vào chân Bàng Mục đang đá lên, trực tiếp quất bay cả người hắn.
Mọi người lại một lần nữa hít không khí, đồng loạt quay đầu, trơ mắt nhìn thiếu tướng quân nhà mình bay xa, liên tiếp đụng gãy hai cây cọc gỗ, trượt trên mặt đất chừng một trượng, mới khó khăn lắm dừng lại.
Tề Viễn khẩn trương nắm chặt đầu Lư Mãnh, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Cái này…… Hai người này thật sự là thân huynh đệ?
Bàng Mục quỳ rạp trên mặt đất hừ hừ không dậy nổi, Bàng Diệp liền cười, sải bước đi qua, xoay người bắt lấy cánh tay của hắn, “Thế nào, còn”
Từ “còn” còn chưa nói xong, đã thấy tiểu tử này đột ngửa đầu nhếch miệng cười, đôi tay đập xuống, bắn lên cát vàng đầy đất, hai chân cũng đã từ phía dưới đá tới.
“Binh bất yếm trá, đại ca, ngươi chủ quan!”
Vẫn là hắn (Bàng Diệp) cùng phụ thân thường xuyên dạy bảo chính mình, trước khi xác định địch nhân hoàn toàn chết, vĩnh viễn không thể buông lỏng cảnh giác.
Bàng Diệp vô ý híp đôi mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã cùng tiểu tử kiêu ngạo này cười ngã ngửa xuống đất.
Nhưng Bàng Mục còn chưa có kịp cao hứng, liền cảm giác thấy một cổ lực mạnh mẽ truyền đến, ngay sau đó trên dưới điên đảo, thế nhưng bị đại ca nhà mình trở tay bắt lấy lưng áo giơ lên!
Chúng tướng sĩ ầm ầm trầm trồ khen ngợi, một đám hán tử xem như si như say, cảm thấy trận chiến trước mắt này, cách đấu cao trào thay đổi thất thường, thật sự là trận đặc sắc nhất trong những năm qua.
Bàng Mục ngao ngao kêu vài tiếng, giống như con rùa đen bị lật ngửa, phí công giãy giụa hồi lâu nhưng không có kết quả, cuối cùng nhận thua. Bàng Diệp cười ha hả, khiêng hắn như khiêng tiểu hài tử trên đầu vai mình, “Còn đánh nữa hay không?”
Bàng Mục ôm cổ hắn cười nói: “Ha ha ha ha, không đánh không đánh, ta phải trở về suy nghĩ lại một chút!”
Bàng Diệp nghe vậy cười nói: “Tiểu tử đệ, tiến bộ cũng nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta chỉ sợ cũng sắp không đánh lại đệ!”
Thiếu niên mười bốn tuổi, đúng là thời điểm tốt nhất, tinh lực tràn đầy, tâm tính kiên định, làm cái gì cũng đều dùng hết sức lực. Hắn ghé vào trên người mình, giống như khiêng một lò lửa lớn đang cháy hừng hực, vừa nóng vừa bỏng.
Bàng Mục bị khen đến mức vừa lòng thỏa ý, chỉ cảm thấy những vết bầm tím ứ đọng trên người đều không đau, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Chỗ nào, ta còn kém xa lắm!”
“Tiểu tử thúi!” Bàng Diệp cất tiếng cười to, thuận tay vỗ vỗ hắn mông từ phía sau, cảm khái nói, “Một thân toàn thịt, ta sắp không khiêng nổi đệ rồi.”
Hai người đang lúc cười đùa, thình lình nhìn thấy Lư Mãnh đang khiêng Tề Viễn trên vai, trường hợp nháy mắt an tĩnh đến quỷ dị.
Bàng Mục: “……”
Tề Viễn: “……”
Khuôn mặt Bàng Mục xoát đỏ, liều mạng giãy giụa nói: “Ca, ca mau buông ta xuống! Ta không phải tiểu hài nhi!”
Bàng Diệp sao không biết đệ đệ nhà mình e lệ? Càng thêm hăng hái, lớn tiếng cười nói: “Tới tới tới, hảo hài tử, ca đệ hai chúng ta đã lâu không thấy, hôm nay ca ca bồi ngươi chơi đùa thật tốt.”
Dứt lời, nhanh chân chạy vòng quanh doanh địa, ven đường lưu lại tiếng cười phóng đãng của hắn cùng tiếng gầm rú xấu hổ và giận dữ muốn chết của Bàng Mục:
“Thế nào, đã ghiền chưa?”
“A a a a ca ngươi mau buông ta xuống a a a a!”
Nghe thấy động tĩnh, Bàng nguyên soái cũng vén rèm đi ra, kết quả nghênh diện thấy trưởng tử chở ấu tử, giống như một tòa lô cốt di động, ầm ầm ầm nghiền ép đến đây.