Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 23



Tới trưa, đoàn người Bàng Mục dừng lại hạ trại ở một chỗ cao bên đường

Tuy trời mưa, tuy nơi chốn không quen thuộc nhưng một đám người vẫn rất nhanh nhẹn, lưu loát, chớp mắt đã dựng nên hai cái lều nhỏ. Bàng Mục thậm chí còn sắp xếp xong việc phòng vệ

Yến Kiêu định tới hổ trợ, ai ngờ không được đụng tay, đành che dù đứng bên cạnh nhìn, sâu kín hỏi “đầu năm nay muốn đến nha môn nhậm chức đều phải học cái này sao?”

Trình độ thuần thục thế này phải thực tiễn vô số lần mới đạt được, như vậy bình thường người vào nha môn đều sẽ yêu cầu cái này sao?

Bàng Mục do dự nói “thật không dám giấu, ta là quan võ chuyển qua, hẳn ngươi cũng đã nhìn ra”

Đây là lần đầu hắn không né tránh, Yến Kiêu hơi giật mình, biểu tình có chút phức tạp cũng có vài phần không được tự nhiên “quên đi, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi” Nàng thực sự là do thói quen nghề nghiệp. Thật ra, nghĩ lại, người sống ở đời, ai chẳng có bí mật chứ, có đôi khi làm rõ quá lại không hay. Nhưng mà dạng quan võ gì mới có thể lướt qua vô số tiến sĩ gian khổ học tập mấy chục năm để trở thành huyện lệnh?

Mấy ngày qua, Bàng Mục cũng đã quen với việc nàng quan sát tỉ mỉ, nhưng nghe những lời này cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói “thật ra không có gì không thể nói, chỉ là trong đó có chút nguyên do phức tạp, ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu” Nếu nói tới thế cục triều đình, lại thêm hắn và Thánh nhân là quan hệ như vậy, rút dây động rừng, cũng không dễ nói ra

Yến Kiêu vội nói “khó quá thì đừng nói. Ngươi không cần khó xử”

Bàng Mục trong lòng tán thưởng nàng thiện giải nhân ý, lại nghe đối phương nói “dù sao thời gian qua lâu, ta tự nhiên sẽ nhìn ra”

Yến Kiêu còn giảo hoạt chớp chớp mắt với hắn

Bàng Mục kinh ngạc, sau đó nở nụ cười “được”

Thật ra người tới ta đi như vậy cũng rất thú vị

Đúng lúc này Tề Viễn thô lỗ chen ngang “ta không phải cố ý cắt ngang hai vị nói chuyện đứng chắn, chỉ là Yến cô nương, nước trong nồi đã sôi hồi lâu, ngươi đến nhìn xem có thể làm gì ha”

Không khí vi diệu chợt vỡ vụn

Yến Kiêu cười khúc khích, cũng không thẹn thùng như nữ tử bình thường mà nhanh nhẹn đi qua

Tề Viễn chen tới, nói nhỏ bên tai Bàng Mục “Yến cô nương nhanh nhẹn hoạt bát thất khiến người ta nhìn thấy mà thoải mái”

Bàng Mục mặt không biểu tình nhìn hắn “Tề Viễn”

Thấy hắn thanh âm nghiêm túc, Tề Viễn theo bản năng liền đứng thẳng người như khi còn ở trong quân doanh, động tác liền mạch lưu loát, đúng là được huấn luyện bài bản “có, đại nhân có gì phân phó?”

“Cút”

“Hả?”

“Cút đi”

“Ah”

Cách đó không xa, Đồ Khánh bàng quang đứng nhìn, cười lạnh, ha ha, xứng đáng

Cái lẩu thực sự bớt việc, cho nước vào nồi đun sôi, tùy tiện ném thứ gì đó vào, cho dù trù nghệ kém cũng không sao. Trời mưa lạnh lẽo, bưng chén đồ ăn nóng hầm hập, nước canh cũng uống hết, có lạnh mấy cũng thoải mái

Là người duy nhất biết Hồng Nhạn nên Trương Minh cũng được mang theo để hỗ trợ, nhưng là phạm nhân giết người, hắn không được quan tâm mấy. Nhất là tâm phúc của Bàng Mục, khi nhìn hắn luôn mang theo vẻ khinh thường và chán ghét. Huynh đệ là lúc mấu chốt có thể giao phó tính mạng cho nhau, chết cũng không từ, người này lại vì một nữ nhân châm ngòi liền giết người, thực sự đáng giận

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cảm giác của Yến Kiêu đối với Trương Minh khá phức tạp, nhưng nghĩ đến sau này còn phải dùng đến hắn, liền chủ động mang cho hắn một chén thức ăn “ăn đi”

Lương tâm bị dày vò, mấy ngày nay Trương Minh gầy đi nhanh chóng, hai má nhô cao, hốc mắt hõm sâu, cổ tay còn nhỏ hơn của nàng, cả người toàn xương bọc da, giống như mộ bộ xương khô di động. Hơn nữa tinh thần cũng rất kém, phản ứng ngày càng chậm. Nếu cứ tiếp tục như thế, Yến Kiêu lo lắng hắn không thể chống đỡ tới khi vụ án kết thúc

Trương Minh đang co người trong góc, nghe tiếng liền ngẩng đầu, do dự một lát nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy còn nhỏ giọng nói cảm ơn. Yến Kiêu có thể một tay cầm chén cơm, mà hắn phải dùng hai tay mới có thể run rẩy cầm lấy

Trêи bàn cơm là dễ nói chuyện nhất, tuy rằng hiện không có bàn ăn nhưng không khí ở đây không sai biệt lắm, Yến Kiêu liền không đi mà ở bên cạnh lân la hỏi chuyện “Hồng Nhạn là nữ tử thế nào”

Trương Minh thoáng dừng động tác, cắn chặt răng nhưng vẫn thành thật đáp “nàng rất đẹp, giống như từng đọc qua sách, nhìn nhu nhu nhược nhược, hai mắt luôn mênh ʍôиɠ sương mù. Ta chính là bị nàng nhìn như vậy mới cho rằng mình là bất đồng” Hắn hốc mắt phiếm hồng, thanh âm run run “thật ra không lâu sau ta liền nghĩ thông suốt, ta thật có lỗi với Tùy huynh. Ta dù chết cũng không có mặt mũi gặp hắn” Bản thân mình nghĩ sai, không chỉ giết chết một người, còn hủy hoại cả hai nhà

Trương Minh đưa tay lau mặt, cười khổ nói “làm phiền cô nương, cũng thỉnh chuyển cáo với đại nhân, nếu có gì muốn biết, xin cứ việc hỏi”

“Không cần chuyển cáo” Liêu Vô Hà không biết xuất hiện từ lúc nào, đặt một khối cỏ khô ở đối diện Trương Minh, ngồi xuống “ngươi biết gì về Hồng Nhạn, mau tỉ mỉ nói ra hết đi”

Bên ngoài gió thảm mưa sầu, chung quanh lại là rừng núi hoang vắng, thực sự không có gì đẹp nhưng hắn ngồi trêи đất nói chuyện vẫn tiêu sái tự nhiên nói không nên lời

Yến Kiêu vội lui ra sau, nhường chỗ cho hắn “tiên sinh tới rồi”

Liêu Vô Hà mặt không biểu tình nhìn nàng chằm chằm “rốt cuộc là ta đi dụ dỗ người, không chuẩn bị một chút thì sao làm tốt được”

Yến Kiêu: “……” Oán khí tiêu tan thật mau

Liêu Vô Hà vốn từng là cử tử vào kinh ứng thí, mà những người khác hoàn toàn không biết về việc thi cử, cho nên Bàng Mục tuyệt đối tín nhiệm hắn, để hắn tự do phát huy, chỉ phái hai người âm thầm bảo hộ hắn

Này oán khí, đều mau thực chất hóa.

Liêu Vô Hà mang theo tâm trạng như Kinh Kha qua sông, bóng quá vô cùng bi tráng.

Tin tức Lưu bộ đầu điều tra được “tú bà của Yên Vũ lâu thời trẻ cũng danh chấn một vùng, rất có tâm kế, quản lý cả tòa Yên Vũ lâu kín không kẽ hở, cô nương bên trong ngày thường không được ra cửa, ngày lễ tết ra ngoài cũng có nha hoàn và bảo kê đi cùng. Hồng Nhạn thời trẻ là hoa khôi đầu bảng của Yên Vũ lâu, nghe nói cũng tri thư đạt lý, ngày thường trừ bỏ quan to hiển quý cũng chỉ tiếp người đọc sách”

Quan to hiển quý là không thể thoái thác, còn người đọc sách chính là sở thích cán hân

“Đúng rồi, đại nhân, mấy ngày qua, các huynh đệ điều tra chỗ thủ vệ cửa thành và chung quanh trạm dịch, khách điếm, xác nhận mấy năm qua đúng là có không ít người đọc sách hành tung không rõ” Lưu bộ đầu cũng có chút khϊế͙p͙ sợ với kết quả này, lại nhớ tới tình huống trong nha mô mấy năm trước, nỗ lực hồi tưởng “cũng từng có người báo án, chỉ là không tìm được thi thể, hơn nữa không có nghi phạm, mà người đọc sách lại du đãng khắp nơi, chỉ báo một tiếng liền không biết đến nơi nào du học, liên tục mấy năm không có tin tức, qua đi rồi sự tình đột nhiên xuất hiện cũng rất nhiều, cuối cùng lại không giải quyết được gì”

Tuy nói quan phủ các nơi đều có danh sách tú tài và cử nhân nhưng nếu không trực tiếp giao thiệp, biết cũng uổng phí, căn bản không thể kịp thời nắm giữ hướng đi của bọn họ

Có vết xe đổ của Trương Minh, Tùy Khôn, mọi người không thể không lớn mật suy đoán, rất có thể những người đọc sách không rõ hành tung kia đã gặp phải bất trắc.

Bàng Mục cả giận “tiền nhiệm huyện lệnh là ai, làm việc lại không để tâm như thế, khác nào quan tham ô hại mạng người. Ta không tấu hắn là không được” Sơn phỉ làm loạn, người mất tích không điều tra rõ, để lại cục diện rối rắm như vậy lại muốn thăng chức? Cút đến Tây Bắc khai thác đá thì có. Không ai báo án thì thôi, nếu có, hắn lại tìm đủ lý do thoái thác, thực sự đáng giận. Nếu ngay từ đầu được coi trọng, có lẽ hung phạm đã sớm bị tróc nã quy án, Tùy Khôn sẽ không chết

“Lưu Bổn, ngươi mau chóng sai người trở về lấy hồ sơ công văn, cần phải danh sách những người từng bị báo mất tích mang tới đây”

Lưu bộ đầu lập tức lĩnh mệnh rời đi

Yến Kiêu nhíu mày “nếu Hồng Nhạn có thể tự do hoạt động thì tốt rồi, nói không chừng sẽ có chút dấu vết để lại, giúp chúng ta tìm được người bị hại lúc trước. Ta có thể thuận tiện nghiệm thi, xác định thân phận người chết”

Hung thủ giết người liên hoàn luôn rất tự phụ, thành công thoát khỏi hiềm nghi mang đến cho bọn họ kɧօáϊ cảm, mà cảm giác này lại không ngừng thúc đẩy bọn họ tiếp tục gây án, thời gian lâu, số lần nhiều, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Phạm vi hoạt động càng lớn, Hồng Nhạn sẽ lưu lại dấu vết càng nhiều, nhưng hiện nàng chỉ quanh quẩn trong thanh lâu, như vậy chứng cứ bọn họ tìm thấy sẽ rất hữu hạn, kể cả là chứng cớ mấu chốt như thi thể. Người sẽ nói dối, nhưng thi thể thì không, mà công việc của nàng chính là làm thi thể lên tiếng. Chỉ cần có thể xác định thân phận người chết cùng phương thức, thời gian tử vong là có thể tìm ra phạm vi hoạt động của hắn, sau đó là tìm được những người đã từng tiếp xúc, thậm chí là chứng kiến

Đồ Khánh suy nghĩ một lát, cảm thấy không quá lạc quan “bởi vậy, chẳng lẽ nàng kia đều là xúi giục người khác?” Nàng sẽ không đến mức liên tục giết người ở thanh lâu mà không bị phát hiện chứ? Hay là còn có tú bà cùng thông đồng làm bậy

“Chẳng lẽ thiên hạ thực sự có nhiều kẻ ngốc như vậy?Sao có thể vì dăm ba câu của người khác mà tự hủy tiền đồ của mình”Tề Viễn cười nhạo, rồi sau đó hắn lại cười không nổi “nhưng nếu thiên hạ không có nhiều kẻ ngốc như vậy, như vậy e là cả thanh lâu kia đều không thoát khỏi liên can” Bởi vậy vụ án càng thêm khó giải

Hắn vừa nói vậy, mọi người liền không tự giác mà cảm thấy da đầu tê dại. Một nữ tử điên cuồng trả thù đã đủ đáng sợ, nhưng nếu bọn họ đối mặt là cả một băng nhóm cấu kết nhau giết người…

“Vậy…”Yến Kiêu nhịn không được mà nuốt nước miếng “chúng ta có nên lo lắng cho Liêu tiên sinh?” Dù sao hắn cũng là dấn thân vào hang hổ ah

“Đừng sợ” Bàng Mục nhìn nàng, chủ động giải thích “Liêu tiên sinh không như văn nhân bình thường, đã trải qua không ít sóng to gió lớn, ta cũng đã an bài người tiếp ứng, sẽ không có việc gì. Nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, để lộ chân tướng, vậy mới là trở ngại chứ không giúp được gì cho hắn”

Nghe hắn nói vậy, Yến Kiêu liền nhẹ nhàng thở ra. Liêu tiên sinh tuấn mỹ như vậy, ngàn vạn phải toàn thân lui ra nha

Yếu Kiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy nên chủ động xuất kϊƈɦ, liền nói “đại nhân, mặc dù Liêu tiên sinh nỗ lực, cũng chưa chắc Hồng Nhạc mắc câu, khi nào mắc câu cũng không biết. Thậm chí, lùi một bước, có lẽ sau lưng nàng còn có chủ mưu khác, chẳng lẽ cứ chờ đợi như vậy?”

Bàng Mục cười nói “đương nhiên không phải. Ta đã phân phó xuống, một đội nhân mã theo thường lệ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Yên Vũ lâu, đồng thời cũng ký lệnh dán bố cáo khắp nơi, nói sắp tới có mẹ mìn hoạt động, vô cùng hung hăng, đã có hài đồng mất tích, hiện nha dịch và quan quân địa phương đang lùng bắt khắp nơi”

Vào dịp lễ tết là thời điểm mẹ mìn hoạt động mạnh nhất, mỗi năm đều có không ít hài đồng bị bắt đi, bá tánh căm thù tận xương tủy. Mà lúc này Trung thu vừa qua, lấy danh nghĩa này hành động, cho dù hung thủ phát hiện có quan binh hoạt động cũng sẽ không cảnh giác

Yến Kiêu hai mắt sáng ngời “đại nhân anh minh”

Bàng Mục được nàng vỗ ʍôиɠ ngựa khiến toàn thân thoải mái, cười càng ôn nhu “yên tâm, thi thể sẽ không hư cũng không biến mất, nhất định sẽ mau chóng tìm ra, đến lúc đó đều dựa vào cô nương

Yến Kiêu ôm quyền, tin tưởng mười phần “nhất định dốc hết sức”