Nàng ngàn vạn lần không nên tin Tề Viễn. Nàng đâu biết cái hắn gọi là “đều là người quen, chắc chắn không cần tiền” là có thể chọn được ngựa con tốt, lại không ngờ nơi đó chính là Tuần kiểm tư
Tuần kiểm tư được dân chúng địa phương xem là tuần kiểm nha môn, quản lý binh mã địa phương, trực tiếp nghe lệnh quan viên địa phương, mà quan Tuần kiểm của Bình An huyện lại chính là Đồ Khánh
Yến Kiêu vừa tức vừa gấp, thay đổi cả xưng hô “Tề Viễn”, gắt gao ôm chặt cọc gỗ không buông, cả người dùng sức cố định ngay trước cửa vào mã tràng của Tuần kiểm tư “ta không vào, con mẹ nó, ngươi mau buông tay, dừng cương trước bờ vực, chúng ta còn có thể là bằng hữu”
Ban ngày ban mặt lại dám lẻn vào Tuần kiểm nha môn, con mẹ nó, nếu truy cứu, đủ để dùng tội do thám quân tình mà trị rồi. Mà Đồ Khánh mặt than kia, nếu theo lẽ công bằng mà chấp pháp, mạng nhỏ của nàng liền tiêu
Nghĩ tới đây, Yến Kiêu bi phẫn trừng mắt với Tề Viễn “ta cho ngươi ăn xương sườn, ngươi còn muốn hại ta?”
Tề Viễn cười sằng sặc, vốn chỉ dùng một tay, lúc này dứt khoát đổi thành hai, liền dễ dàng lôi người từ trêи cọc gỗ xuống, đẩy vào trong, miệng thì lải nhải “lão Đồ là huynh đệ sinh tử bao nhiêu năm, chúng ta chỉ mượn của hắn một con ngựa con cưỡi một lát, cũng không phải mang ra ngoài, sợ gì chứ?”
Thấy hắn nói chắc chắn như vậy, Yến Kiêu bán tín bán nghi hỏi “thật sự?”
Tề Viễn gật đầu bảo đảm “đương nhiên”
Yến Kiêu suy nghĩ một chút, vẫn còn băn khoăn “ngươi đã nói qua với Đồ đại nhân?”
“Chưa”
Yến Kiêu bắt đầu tuyệt vọng “vậy ngươi có công văn?”
Tề Viễn lắc đầu “không có” Lại chỉ vào mặt mình, cười hì hì “có cái này là đủ rồi”
Sau đó hai người bị người của mã tràng ngăn ngoài cửa
Yến Kiêu: “……”
Tề Viễn: “……”
Không khí có chút xấu hổ
Tề Viễn bị vả vào mặt, ho khan một tiếng, nói với binh lính giữa cửa ‘Bán Trôi, lão Tập, là ta ah”
Binh lính được gọi là Bánh Trôi có khuôn mặt tròn vo nhưng nhìn vô cùng nghiêm túc, rất có phong phạm của Đồ Khánh, lạnh lùng đáp “Tề đại nhân, Đồ đại nhân đã dặn dò, binh mã lương thảo là nơi trọng địa, người không phận sự, miễn vào” Ánh mắt phức tạp liếc Tề Viễn một cái, nói tiếp “nhất là Tề đại nhân ngài”
Yến Kiêu sâu kín nhìn qua, rốt cuộc ngươi có lịch sử xấu cỡ nào mà ngay cả huynh đệ sinh tử cũng đề phòng ngươi như vậy
Tề Viễn vẻ mặt đả kϊƈɦ, hét lên “không thể nào, lão Đồ không có khả năng nói ta như vậy”
Bánh Trôi mặt không đổi sắc “đại nhân xác thực đã nói như vậy”
Binh lính lớn tuổi hơn, được gọi là lão Tập, kiến nghị “Tề đại nhân, ngài cũng đừng làm khó huynh đệ chúng ta, ngài không phải không biết tính tình của Đồ đại nhân, quay đầu lại, chúng ta sẽ chịu không ít quân côn ah. Hay là ngài tự mình đi hỏi một chút đi”
Tề Viễn bực tức “đi thì đi”
Sau đó…
“Cút” Đồ Khánh trưng ra bản mặt than, dứt khoát chỉ vào cửa
Tề Viễn túm nàng lại, hai mắt trợn tròn “ta lần này chỉ mượn cưỡi một chút, sẽ không mang ra ngoài”
Yến Kiêu kinh ngạc, khó trách người ta đề phòng hắn như cướp
Hiển nhiên uy tín của Tề Viễn ở trước mặt Đồ Khánh là bằng không, hoàn toàn không đáng nhắc tới, cho nên Đồ Khánh không thèm để ý tới hắn, nhìn thẳng Yến Kiêu, hỏi “đang êm đẹp, ngươi theo hắn hồ nháo cái gì?”
Cùng một việc nhưng ngữ khí và từ ngữ bất động, Yến Kiêu có cảm giác ưu việt của học sinh ngoan áp chế học sinh hư ở trước mặt chủ nhiệm lớp, quyết đoán nói “ngay từ đầu ta đã không đồng ý, là hắn một hai lôi ta tới đây. Ta là người bị hại”
Tròng mắt Tề Viễn như muốn rớt ra ngoài, ánh mắt nhìn nàng như nhìn phản đồ
Khóe miệng Đồ Khánh khẽ nhếch lên, trong mắt xẹt qua ý cười “là ngươi muốn cỡi ngựa?” Nếu không, tiểu tử Tề Viễn đã không lôi kéo nàng đến đâyhttp://www.tieunguyennguyen.wordpress.com/
Yến Kiêu gật đầu, ăn ngay nói thật “ta không biết cưỡi ngựa, mỗi lần ra cửa, mọi người đều phải nhân nhượng ta, giống như là trói buộc, cho nên ra rất muốn học”
Đầu năm nay, học cưỡi ngựa giống như ở xã hội hiện đại học lái xe hơi, làm gì cũng thuận tiện hơn
Đồ Khánh gật đầu “đúng là trói buộc” Nếu ở trong quân, tốc độ hành quân của bọn họ phải nhanh gấp hai lần so với bình thường, nhưng nếu trong đội ngũ có một chiếc xe ngựa, đừng nói là tăng tốc, ngay cả đi nhanh một chút cũng không thể
Yến Kiêu trầm mặc, ngài đúng là đủ trực tiếp
Tề Viễn thấy thế, vội bè theo “chính là như thế, ta cũng là suy nghĩ cho nha môn thôi. Ngươi không thể luôn nghĩ ta như thế, nếu truyền đi sẽ không tốt. Lão Đồ ngươi đúng là nhiều chuyện, có thời gian nói mấy chuyện này, ta đã sớm mang Yến cô nương chọn ngựa xong rồi”
“Câm miệng” Đồ Khánh vừa nghe hắn lải nhải liền thấy đau đầu, lười nói nhiều với hắn, xua tay nói “mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt”
Tề Viễn và Yến Kiêu ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên trong mắt đối phương: đây là đồng ý?
Tề Viễn cười nói “Ha ha ha ha lão Đồ, ta biết ngươi chắc chắn sẽ đồng ý mà. Ngươi và ta nhiều năm tình nghĩa vào sinh ra tử như thế, mạng còn có thể cho nhau, sao có thể vì mấy con ngựa mà tính toán? Ngươi yên tâm, lần này ta đảm bảo không mang ra ngoài. Ha ha, ngươi sớm bỏ mệnh lệnh ngăn chặn ta có phải tốt hơn không, còn trì hoãn làm mất thời gian”
Hắn mãi lải nhải, không để ý Đồ Khánh thái dương đã nổi gân xanh, Yến Kiêu thấy tình thế không ổn vội kéo hắn rời đi
Ở xã hội hiện đại, ngựa là đồ vật xa xỉ của kẻ có tiền, trừ sở thú, Yến Kiêu chưa từng nhìn thấy ngựa sống bao giờ. Hiện giờ, hai bên đều là chuồng ngựa cao không quá đầu người, bên trong là đủ các giống ngựa, đủ loại hoa văn và màu sắc, bộ lông bóng mượt, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn liền biết được chăm sóc rất tốt. Có con trời sinh tính tình kiêu ngạo, vừa thấy người tiến vào liền quay đầu, lắc bờm, tạo ra biển nước mỹ lệ. Nàng theo bản năng oa một tiếng, mấy con ngựa kia liền hăng hái hơn, ngẩng cao đầu, dùng sức thở ra lỗi mũi, vô cùng ra dáng
Đồ Khánh phòng bị như vậy không phải không có lý. Tề Viễn vẻ mặt tươi cười, hai mắt tỏa áng, xoa xoa hai tay đi qua, mà phần lớn mấy con ngựa kia lại rất quen thuộc với hắn, còn chủ động đưa đầu tới gần, phun nhiệt khí vào mặt hắn
Tề Viễn vui vẻ vô cùng, sờ sờ nắn nắn, còn tỉ mỉ đánh giá “lão Đồ tay chân mau lẹ, dưỡng ra nhiều ngựa tốt như vậy cũng không nói với ta”
Yến Kiêu nghĩ, nếu nói với ngươi, e là không còn ở nơi này
Nói là mang Yến Kiêu tới cưỡi ngựa nhưng Tề Viễn ở chuồng ngựa cọn xát hồi lâu, vui đến quên trời đất. Cuối cùng vẫn là Bánh Trôi và lão Tập nhìn không được, trực tiếp mời hắn ra ngoài
Tề Viễn còn quay đầu, nhiệt tình phất tay với đám ngựa “mấy ngày nữa lại đến xem các ngươi”
Yến Kiêu tinh tường cảm nhận được Bánh Trôi và lão Tập nghe hắn nói vậy liền căng thẳng hẳn lên
Phụ trách dưỡng ngựa con là một lão binh kêu lão Đỗ, tay trái bị cụt đến tận bả vai nhưng cả ngươi tràn đầy tinh lực. Tuy nhiên khi nhìn thấy Tề Viễn, nháy mắt liền trở nên suy sụp, uể oải
“Tề đại nhân, sao ngươi lại tới nữa?”
Yến Kiêu nhịn không được cười to
Tề Viễn cười hắc hắc, đúng lý hợp tình nói “đại nhân nhà các ngươi đã đồng ý”
Lão Đỗ thở dài “dù không đồng ý, ngài cũng tới thôi”
Tề Viễn nói với hắn mấy câu, sau đó chỉ vào Yến Kiêu, giới thiệu “đây là tân ngỗ tác của nha môn chúng ta, Yến cô nương, mới tới chưa được hai tháng nhưng đã hỗ trợ phá mấy vụ đại án. Đây là lão Đỗ, phần lớn ngựa giỏi đều qua tay hắn dưỡng, làm người trượng nghĩa, dũng mảnh, quả cảm”
Lão Đỗ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy nép nhăn, còn có vết sẹo, cười lên có chút dữ tợn “nghe qua, đã sớm truyền khắp nơi, cô nương đúng là cân quắc không nhường tu mi”
Yến Kiêu đã gặp qua không ít người vì việc công mà bị thương, nhìn lão Đỗ không thấy sợ hãi mà còn kính nể tận đáy lòng “không dám, bổn phận mà thôi, chủ yếu vẫn do Bàng đại nhân bọn họ xuất lực”
Lão Đỗ thích nàng hào phóng, ánh mắt không né tránh, liền cười đầy sảng kɧօáϊ “thống kɧօáϊ, tốt, Yến cô nương, ngươi muốn loại ngựa nào?”
Yến Kiêu cũng cười nói “ta lúc trước còn chưa sờ qua con ngựa, sao hiểu mấy thứ này, vẫn là làm phiền ngươi và Tề đại nhân
“Chuyện này có là gì đâu” Lão Đỗ vừa nói, vừa đưa bọn họ đi vào bên trong “ngựa non là có, nhưng ngựa cũng giống như người, đều chú ý duyên phận, nếu không sau này khó có thể phối hợp với nhau, bỏ vốn mười mà chỉ dùng được bảy, thế thì phí công”
Phương thức chăn nuôi ngựa con khác với ngựa trưởng thành, vừa rồi Yến Kiêu thấy đều là phòng đơn, nhưng nơi này lại là tốp năm tốp ba, ngựa con vóc dáng chưa trưởng thành đuổi nhau chạy, phi thường hoạt bát. Bộ dáng cũng không giống như ngựa trưởng thành, bờm trêи người còn có chút bù xù, lại có chút mập, nhìn tròn vo
Thấy Yến Kiêu nhìn đến xuất thần, ánh mắt của lão Đỗ cũng nhu hòa hơn “ngựa non giống như tiểu hài tử, cũng thích náo nhiệt, muốn có bạn chơi cùng, sau này trưởng thành đều quen thuộc, cũng tiện đánh phối hợp. Ngựa trưởng thành lại khác, tính cách đã định, cũng có ý thức lãnh địa, nhốt cùng với nhau dễ xảy ra chuyện”
Yến Kiêu gật đầu, hài tử trưởng thành cũng như thế thôi
Lão Đỗ giống như bảo mẫu nhà trẻ, hắn vừa xuất hiện, đàn ngựa con liền vui mừng chạy tới, biểu lộ thân mật. Mà hắn cũng xem chúng như hài tử nhà mình, mặt cười tươi như hoa, vỗ vỗ ʍôиɠ còn này, sờ đầu con kia, còn giáo huấn ngựa con nghịch ngợm nhất
Lão đỗ liền cùng nhà trẻ viên trường giống nhau nhân vật, hắn vừa tiến đến, những cái đó tiểu mã liền cùng được tín hiệu dường như, hảo chút đều không ngoạn nhi, lẹp xẹp lẹp xẹp điên nhi điên nhi chạy tới, tròn xoe mắt to đều lộ ra thân mật.
Lão Đổ chỉ mấy con ngựa con, nói “nơi này có mấy con còn đang ăn sữa. Mấy tiểu tử này nũng nịu, không chịu cai sữa, đều do các ca ca tỷ tỷ mang theo”
Yến Kiêu xem đến thú vị, chợt cảm nhận một trận nhiệt khí phả vào cổ mình, giống như có ai đang túm tóc nàng. Nàng vội rụt cổ lại, theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy một cái mặt ngựa.
Một người một ngựa mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cuối cùng là Yến Kiêu thua trận trước, hù chết nàng ah
Tề Viễn và lão Đổ cười ngặt nghẽo, còn nói “được rồi, chính là nó, đây là duyên phận”
Yến Kiêu đoạt lại mái tóc dính đầy nước miếng từng miệng con ngựa trắng nhỏ, khóc không ra nước mắt “đây là nghiệt duyên thì có”
Tiểu bạch mã này chừng một tuổi, vừa rồi còn chơi đùa cùng đồng bạn, nhìn thấy người tới, cảm thấy tò mò, liền đi đến chào hỏi
Lão Đỗ dạy Yến Kiêu một ít động tác làm quen với tiểu bạch mã, lại thử sờ đầu nó, tiểu bạch mã liền thống kɧօáϊ để cho người ta đóng yên lên lưng mình. Cả ngày nhìn mấy con ngựa trưởng thành ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nó cũng có ao ước nha
Tề Viễn tuy ngày thường không đáng tin cậy nhưng vẫn có chút bản lĩnh, tính cách lại linh hoạt, vì thế Yến Kiêu học cưỡi ngựa rất nhẹ nhàng
Đến chạng vạng, hai người trở lại nha môn, liền gặp được Bàng Mục. Hắn ngạc nhiên hỏi “Yến cô nương, đang êm đẹp sao lại đi như vịt bước thế kia?”
Yến Kiêu hai đùi trong bị ma sát đến trầy xước, nghe vậy liền lảo đảo
Sau khi biết rõ nguồn cơn, Bàng Mục nói “mấy ngày gần đây ta thực sự không rảnh, lão Tề cũng là một lựa chọn tốt. Có điều ngươi cũng không cần sốt ruột như vậy, tuần tự tiến hành mới là chính đạo. Đợi lát nữa ta cho người mang dược qua, ngươi bôi chút, qua hôm sau liền không đau nữa”
Yến Kiêu run rẩy ngồi xuống “đa tạ, ta gần đây cũng rảnh rỗi không có việc, ngày mai sẽ vẫn tiếp tục, dù không cưỡi được ngựa, cũng có thể cùng tiểu bạch mã giao lưu tình cảm”
Thấy nàng kiên trì, Bàng Mục cũng không nhiều lời, chỉ cười nói “nghe ý tứ của ngươi, có vẻ ở chung với ngựa rất vui, đây là dấu hiệu tốt”
Tề Viễn nói chen vào “còn không phải sao? Đại nhân, chỗ lão Đồ lại sinh không ít ngựa con, rất tuấn tú, không bằng chúng ta…”
Bàng Mục liếc hắn một cái, kinh ngạc “ngươi còn chưa đi?”
Bàng Mục xem hắn, thoáng có chút kinh ngạc, “Ngươi còn chưa đi?”
Tề Viễn: “……”
Bóng dáng Tề Viễn rời đi như mang theo oán khí bị người vứt bỏ
Yến Kiêu nhịn không được, bật cười khúc khúc
Bàng Mục có chút bất đắc dĩ và dung túng “thời trẻ, thủ hạ của hắn và lão Đồ có không ít kỵ binh, mà ngựa lại trân quý, hao tổn cũng nhiều, không khỏi tranh đoạt…” Sau khi chủ động thừa nhận từng tòng quân, Bàng Mục cũng không che giấu nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới một chút
Yến Kiêu nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, nhắc tới phản ứng của Đồ Khánh và thủ hạ của hắn, hai người cùng thống kɧօáϊ cười to
Bàng Mục cười một hồi, cảm thấy cả người thoải mái, đề nghị “nếu ngươi và tiểu bạch mã kia có duyên như vậy, chi bằng chọn nó đi, từ bây giờ bắt đầu ở chung, ngày sau ngươi cưỡi ngựa thành thạo, nó cũng trưởng thành thành đại mã, có thể tùy ý rong ruổi, chẳng phải càng tốt sao?”
Yến Kiêu liên tục xua tay “không tốt. Đó là bảo bối của Đồ đại nhân, lại nghe Tề đại nhân nói danh mã có giá cả ngàn lượng bạc, ta sao có thể há miệng liền đòi. Ta chỉ là học, chờ học xong, mua ở bên ngoài cũng được” Nàng chỉ có sáu lượng ah
Bàng Mục dứt khoát quyết định “để lão Tề lên tiếng”
Yến Kiêu trầm mặc, yên lòng đau lòng thay Tề Viễn một giây đồng hồ
Bàng Mục lại cười, hiển nhiên là tâm tình rất vui sướиɠ “không cần lo, ngươi là người nha môn, có ngựa cũng là nên. Hiện tại tiểu bạch mã kia đã nhận ngươi, bắt nó đổi chủ chưa chắc đã là tốt. Lão Đồ đau lòng thì kệ, cũng không phải lần đầu, quay đầu lại, ta tìm danh mã khác cho hắn là được”
Đau lòng thay Đồ tuần kiểm xong, Yến Kiêu lại tò mò hỏi “mua từ tay người buôn ngựa lâu sao? Như thế, ta rất băn khoăn”
Bàng Mục cười thần bí “cái này không cần tiền’
Yến Kiêu trầm mặc một lát, ngữ khí phức tạp nói “hôn nay, Tề đại nhân cũng nói với ta như thế” Cho nên Bàng đại nhân, ngươi định đi hố ai vậy?
Ngàn dặm ở ngoài kinh thành
Thánh nhân ngồi sau long án hung hăng hắt xì một cái, không khỏi thổn thức “nhất định là vị ái khanh nào đó nhớ mong trẫm” Lại đưa mắt nhìn về phương hướng Bình An huyện xa xôi “Vương Hữu Đức sao còn chưa trở lại chứ?”
Từ hôm đó, Yến Kiêu mỗi ngày dành ra nửa ngày học cưỡi ngựa, phần lớn thời gian đều là Tề Viễn dạy nàng. Có lúc Bàng Mục rảnh, sẽ thay thế hắn, tự mình chỉ dẫn, cũng thuận tiện thăm bộ hạ cũ ở Tuần kiểm tư
Hiện Yến Kiêu đã có thể tự mình khống chế dây cương, cưỡi tiểu bạch mã chậm rãi đi bộ, Bàng Mục cũng khen nàng học nhanh. Yến Kiêu biết hắn nhắm mắt khen bừa nhưng vẫn rất hưởng thụ
Thấy sắc trời không còn sớm, Bàng Mục vỗ vỗ tay “hôm nay tập đến đây thôi, ngày khác lại tiếp tục, cũng là luyện ở trêи đường "
Đồ Khánh vừa đi tới, nghe hắn nói vậy, vẻ mặt nghẹn khuất
Yến Kiêu vội xuống ngựa, biểu lộ trong sách “thật không phải ta xúi giục”, quay sang nói với Bàng Mục “đại nhân, không cần, ta tập ở đây cũng được”
Bàng Mục “Cứ mãi luyện ở trong trại nuôi ngựa không ra được bản lĩnh, đây là ngựa tốt, nên mang nó ra ngoài nhiều mới phải” Quay sang nói với Đồ Khánh “quay đầu lại sẽ tiếp viện cho ngươi” Đoán chắc lão Tề nói sẽ không có tác dụng, hắn phải tự mình ra mặt
Bàng Mục làm người cẩn thận, không ngầm mua bảo mã khắp nơi mà thoải mái hào phóng xin ban thưởng, cũng coi như có cái để Thánh nhân yên lòng, bằng không luôn vô cầu vô ɖu͙ƈ sẽ khiến người sinh nghi.
Hắn làm vậy cũng không chỉ một hai lần, Đồ Khánh vừa nghe liền hiểu, lưu loát gật đầu đáp ứng nhưng vẫn đưa ra điều kiện “muốn một con đực một con cái”
Bàng Mục cười to, sảng kɧօáϊ gật đầu “được”
Thấy hai người dăm ba câu đã quyết định xong, Yến Kiêu không khỏi nghẹn họng trân trối “cái này, liền cho ta?” Chỉ mới đi làm hai tháng đã được cấp siêu xe, thiên hạ sao có chuyện tốt vậy? Nàng vui mừng vô hạ nói “nói tiền thì quá tục, mà thật ra thì ta cũng không có tiền. Như vầy đi, ngày mai ta mời khách”
Nàng trước giờ là người đã nói là làm, mà đã nói mời khách thì phải có chuẩn bị, vì thế sáng sớm hôm sau đã đi chợ thật sớm, mua thật nhiều thịt heo ngon, chuẩn bị nấu nồi thịt kho tàu
Quán chủ thấy nàng mua nhiều, liền chỉ vào đống xương bên cạnh, nói “đều mới mổ vào sáng hôm nay, cô nương không tính mua thêm ít xương sao? Nếu mua cùng, sẽ tính giá rẻ một chút”
Mấy miếng xương này dính không ít thịt vụn, nhà túng quẫn thường mua về nấu canh, coi như có chút thức ăn mặn, rất là thực tế
Yến Kiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể làm xương hầm, tủy ở bên trong ăn rất ngon, liền bảo hắn gói lại “làm phiền giúp ta loại bỏ bớt tạp nham"
Năm miếng thịt đùi này đặc biệt ngon, thịt nạc hồng hồng, thịt mỡ trắng phau, cắt thành từng khối vuông rất có vài phần đáng yêu
Khi Yến Kiêu xào nước màu, Triệu thẩm ở bên cạnh nhìn mà đầu váng mắt hoa, vội vàng xin tha “cô nương, rốt cuộc ngươi học được ở đâu nhiều chiêu thế này? Đầu óc của ta, nhớ không nổi ah” Chỉ riêng thịt thôi đã đủ ăn ngon, giờ lại thêm đường. Nhiều gia vị như thế, một món ăn làm ra không biết tinh quý thế nào, người bình thường sao có thể ăn nổi
Yến Kiêu mím môi cười, lại nhớ tới một chuyện. Lúc trước Bàng Mục từng nói với nàng, nàng dù sao cũng không phải là đầu bếp nữ, nha môn từ trêи xuống dưới có mấy chục cái tàu há mồm, phần lớn là tráng hán, sao có thể cho ăn no. Mệt nhọc không nói, nàng phải thường xuyên hỗ trợ, sẽ ảnh hưởng đến chính sự, chi bằng sửa sang lại phòng bếp nhỏ trong viện của nàng và Nhạc phu nhân, muốn ăn gì, tự mình làm là được, cũng không cần chạy đến phòng bếp lớn lăn lộn, vừa nhẹ nhàng lại tiện lợi. Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng tinh tế suy nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý. Nàng thích ăn là chuyện của nàng, đến phòng bếp lớn làm cho mọi người cùng ăn, vốn là ý tốt nhưng nhìn từ góc độ khác thì chính là tu hú chiếm tổ, biến tướng cưỡng bách Triệu thẩm đi theo mình. Hiện chỉ là thời gian ngắn, chưa nhìn ra cái gì, nhưng năm dài tháng rộng, khó tránh khỏi mâu thuẫn, ngược lại lại thành chuyện xấu
Lúc này phòng bếp nhỏ đã thu thập xong, hẳn Triệu thẩm cũng đã biết, Yến Kiêu liền thoải mái hào phóng nói “thẩm ngày sau xem trọng món nào, cứ tới tìm ta”
Triệu thẩm cũng không lấy làm ngạc nhiên, cười nói “ta cũng từng nói với Hạnh Hoa các nàng, cảm thấy cứ như vậy thì cô nương quá vất vả lại không tốt, có điều sợ nói ra, người ta lại cho rằng ta keo kiệt, sợ cô nương đoạt chén cơm của mình”
Mọi việc sợ nhất là cất giấu, hai người lại không phải loại thích suy nghĩ miên man, giờ nói rõ ra, quả nhiên chuyện gì cũng không có
Khi Yến Kiêu làm xương hầm cũng đem các bước quan trọng nói với Triệu thẩm, nàng cũng dụng tâm lắng nghe, còn cười nói “ta không linh hoạt bằng cô nương, một lần chưa chắc nhớ được, lại không biết chữ để ghi lại phương thức. Nếu cô nương lần sau làm lại, ta sẽ da mặt dày mà đi qua nhìn một cái, sau này lâu lâu làm cho mọi người ăn” Trước kia nàng nấu qua loa, mọi người cũng tạm chấp nhận, huyện lệnh tiền nhiệm lại đóng cửa lại tự mình sinh hoạt, lười hỏi tới, người khác cũng không dám có ý kiến, cứ thế, nàng cũng không thấy có gì không đúng. Nhưng hiện đã biết huyện thái gia tân nhiệm thích bỏ thêm chút tiền cho mọi người được ăn ngon, nàng làm đầu bếp nữ không xứng chức, sớm muộn gì cũng có ngày mất việc
Yến Kiêu cười đáp “chuyện này có là gì, thẩm cứ việc tới” Nàng không sợ người khác học nghề, Triệu thẩm lại là người phúc hậu, đi học nghề cũng chỉ vì muốn cải thiện tay nghề và chất lượng bữa ăn thôi
Hôm nay vốn là Bàng Mục cùng Yến Kiêu đi tập cưỡi ngựa, nhưng Tề Viễn nghe nói bọn họ mời cơm Đồ Khánh, liền bám theo “đồ ăn ngon như thế, Liêu tiên sinh lại hở chút là ngâm câu đối thơ, các ngươi không ở đây, hắn sẽ niệm cho ta nghe, như vậy ta liền đau đầu”
Bàng Mục không thầy dạy cũng biết hút cốt tủy trong xương hầm, ăn đến cả miệng bóng nhẫy, cười nói “cũng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”
Đồ Khánh gật đầu ‘đại nhân nói đúng”
Hắn còn chê người khác ồn, lại không nghĩ mình còn ồn ào hơn người khác gấp trăm lần
Tề Viễn lầu bầu, duỗi tay cầm lấy màn thầu, bẻ làm hai, chấm vào nước sốt thịt kho tàu, ăn ngốn nghiến, lại lấy một cục xương to, hút lấy cốt tủy, linh hồn bé nhỏ liền như muốn bay lên
Đúng lúc này, Lưu bộ đầu đi vào, nói ‘vừa lúc các vị đại nhân đều ở đây, vừa rồi có bá tánh tới báo, nói bên ngoài Hoa Kê thôn phát hiện một khối nam thi, thuộc hạ đã mời Quách ngỗ tác, ngay cả rương dụng cụ của Yến cô nương cũng đều mang đến”
Đồ Khánh ngừng nhai, động tác đình trệ, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn hai từ thi thể