Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 65



Khung xương tản mát khiến việc vớt lên vô cùng khó khăn, một đội vớt thi chính là một ngày một đêm, trừ bỏ phần mộ tổ tiên Lý gia ngay từ đầu bên cạnh khúc ngoặt ở ngoài, Liêu Vô Hà lại phỏng đoán ra một địa điểm trầm thi khác, đồng dạng vớt ra rất nhiều thi cốt.

Lúc chết bọn nhỏ đều quá nhỏ, tuy cơ bản xác định tất cả đều là nữ hài nhi, nhưng bởi vì thân thể còn chưa có phát dục hoàn toàn, đặc thù cá nhân không rõ ràng, ngoại thương cũng không nhiều lắm, dẫn tới căn bản không có biện pháp cụ thể để phân biệt từng người.

Yến Kiêu nghe tin rồi tới tiếp viện Quách ngỗ tác, Giả Phong, cùng vài vị ngỗ tác bên trong Đô Xương vùi đầu làm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng căn cứ thi cốt chia ra các bộ xương cùng độ tuổi.

Cây đuốc đã đổi quá một vòng, chân trời phía đông bắt đầu nổi lên bụng cá trắng, nhưng Yến Kiêu không có ý tứ dừng lại nghỉ ngơi, mấy vị ngỗ tác bên Đô Xương phủ tuổi tác đã cao, lúc này đã sắp chịu đựng không nổi.

Đều là hàng năm cùng nha môn giao tiếp, đại nhân đối với hướng gió chính trị hướng gió cũng pha mẫn cảm

Trong nội cảnh Đô Xương phủ xảy ra đại án chạy dài nhiều năm như vậy, nhóm tiền nhiệm tri phủ đằng trước tạm thời không đề cập tới, Mạnh Kính Đình đang nhậm chức thực sự thoát không được can hệ.

Mắt thấy chính chủ không ở đây, Bàng Mục lại một bộ dạng tư thể tùy thời muốn giết người, ai cũng không dám hé răng, chỉ là trộm hoạt động giúp giảm cứng sự đờ của tay chân cùng eo lưng, xong lại tiếp tục mở to hai mắt sưng đau tiếp tục bận rộn làm việc.

Yến Kiêu máy móc chải vuốt những phần bạch cốt đó, trong đầu một mảnh trống rỗng, giống như chỉ cần nỗ lực một chút, vong hồn bọn nhỏ đáng thương này có thể……

Không, việc nàng làm hiện tại, cũng chỉ là tự an ủi mình thôi.

Người chết, vĩnh viễn không có khả năng lại sống lại.

“Không sai biệt lắm,” Bàng Mục không biết khi nào đi vào bên người nàng, thấp giọng nói, “Nghỉ ngơi một chút đi.”

Yến Kiêu động tác phân loại xương cốt không ngừng, hai con mắt lăng lăng nhìn chằm chằm cái đầu lâu nho nhỏ trong tay, thanh âm khàn khàn, “Ngài nói xem, chúng ta vì sao không thể phát hiện sớm một chút?”

Nàng thật muốn làm tốt khâu phân biệt này, nhưng phần lớn xương cốt đều quá giống nhau, căn bản không có chỗ xuống tay, cuối cùng không thể không từ bỏ.

“Nàng đã làm rất tốt rồi.” Bàng Mục thở dài, không khỏi đem người từ trên mặt đất nhấc lên, ôm nàng đến bên trên ghế nằm, lại mạnh mẽ lấy thảm che lại cho nàng, “Trước ngủ một giấc, đợi chút nữa còn thẩm án, tinh thần không tốt sao có thể làm?”

Người bị hại nhiều ngoài dự đoán, Bàng Mục đơn giản sai người ngay tại chỗ dựng trại đóng quân, hiện giờ trên bờ sông đã dựng một hàng mười mấy lều trại, mọi người cùng nhau thay phiên nghỉ ngơi.

Yến Kiêu còn muốn giãy giụa, nhưng chống một cánh tay lên mới phát hiện trên người mềm như bông, sức lực đều bị hao hết, Bàng Mục duỗi tay ấn nàng xuống, nàng lại lần nữa nằm trở về.

“Ta ngủ không được.” Yến Kiêu lắc đầu, một đôi mắt đỏ rực.

Chỉ cần nhắm mắt lại, giống như là có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của vô số nữ hài tử, thấy các nàng tuyệt vọng giãy giụa.

Các nàng còn nhỏ như vậy, thời điểm chết đi, bất lực cỡ nào.

Bàng Mục một lần nữa thay nàng dịch dịch thảm, hết sức mềm nhẹ hôn hôn cái trán nàng, “Ngủ đi, có ta đây.”

Chỉ năm chữ vô cùng đơn giản lại có chứa sức trấn an khó có thể hình dung, Yến Kiêu chỉ cảm thấy trầm trọng ủ rũ cuồn cuộn đánh úp lại, từ bốn phương tám hướng đem nàng bao vây, không kịp nói cái gì nữa, đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Chờ Yến Kiêu ngủ, lúc sau Bàng Mục lại tự mình đi xem xét tiến độ, tống cổ vài tên ngỗ tác tạm thời nghỉ ngơi, cũng an bài đám người Lâm Bình phân hai ban đổi nhau tác nghiệp.

Đã tạm thời hoàn toàn bỏ qua đệ tử, Liêu Vô Hà đồng dạng ngao đỏ mắt, đồng dạng ngủ không được, chính mình ôm một ấm trà đặc không ngừng uống, lại lải nhải phủi đi cái gì trên giấy.

Thấy Bàng Mục lại đây, hắn sắc mặt nôn nóng nói: “Trước mắt ta có hai suy đoán, một là loại này cá chỉ ăn thịt thối, hai là vừa ăn thịt thối và cả thịt mới còn dính mùi máu tanh, nơi khác cũng có, vậy có chút không ổn, cần phải kêu các bá tánh lưu ý mới được.”

Bàng Mục gật đầu, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, lại đoạt ấm trà, tùy tay ném cho tiểu Bát không biết đến từ chỗ nào xử lý, “Ta đã hỏi qua Lâm Bình, hắn xem như thấy đủ hết các loại cá bên trong Đô Xương phủ, chỉ nói ban đầu là một loại cá pha giống, ta lại hỏi mấy người đánh cá bản địa, cũng chưa từng gặp qua ở nơi khác.”

“Ý đại nhân là,” chợt không có ấm trà, Liêu Vô Hà còn có chút không thích ứng, theo thói quen gãi gãi ngón tay, lúc này mới nói, “Cá đó vốn cũng là loại cá bình thường, chỉ là vừa lúc Tiết gia trang hàng năm tế người sống, chúng nó ăn thịt thối, có biến hóa?”

“Ta là cũng nghĩ như vậy,” Bàng Mục gật đầu, “Ta cũng hỏi thăm qua, vùng này nhiều có bãi tha ma, người địa phương thập phần kiêng kị, cũng không chịu ở trong nhánh sông đánh bắt thủy sản, tự nhiên cũng không lưu tâm bên trong có cá gì.”

Nghe xong lời này, Liêu Vô Hà mới yên tâm, lại khó nén hiếu kỳ nói: “Chỉ là ta không hiểu lắm, bọn họ muốn dùng này cá như thế nào?”

Bàng Mục vốn là lại đây khuyên hắn ngủ, rốt cuộc văn nhân luôn là thể nhược chút, nhưng đối phương giờ phút này rõ ràng là uống trà đặc nhiều, quá mức phấn khởi, miễn cưỡng cũng vô dụng, cũng chỉ phải nói.

“Tiết thị kia thật ra cũng không biết gì, người Tiết gia trang chưa bao giờ cho nữ tử tham dự chính sự, nàng cũng chỉ là mơ hồ rình coi vài lần, thấy họ chỉ lấy xương cá, thịt cá còn đầu cá vứt cho chó…… tư binh Tiết gia trang tuy đã bị Trọng Vân tiêu diệt, những kẻ còn lại đều điên cuồng giống nhau, nghe không rõ, luôn mồm Hà Thần, tổ tông,” Bàng Mục chán ghét nói, “Hiện giờ mặc dù thẩm án cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt, ta lười đến vô nghĩa, để bọn chúng đói mấy bữa rồi lại nói.”

Ngủ một lần này là đến buổi trưa ngày hôm sau.

Trong lúc ngủ Yến Kiêu mơ màng bị hương thơm của cơm làm tỉnh.

Nàng nhớ rõ khi đi vào giấc ngủ sắc trời không rõ, nhưng lúc này, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mà nhìn tình cảnh bên ngoài, như thế nào cũng không giống mới chỉ qua nửa ngày.

“Tỉnh rồi?” Bàng Mục cười nói, “Nàng đã bốn bữa không ăn, uống trước chén cháo đi.”

Bốn bữa? Yến Kiêu mê mê hoặc hoặc đi qua, đầu óc giống như một đoàn hồ nhão dần dần hoàn hồn: Nàng ước chừng ngủ hơn một ngày?

Không riêng nàng, Liêu Vô Hà cùng Bàng Mục bọn họ cũng đều luân nghỉ ngơi, vừa mới ngủ dậy, xiêm y và tóc đều không chỉnh tề.

Mễ hương nồng đậm điên cuồng đánh úp Yến Kiêu lại, nàng lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy vách tường dạ dày đều bị chính mình tiêu hóa, vội kéo Bàng Mục ngồi xuống bên người, cầm chén liền uống, kết quả lại bị nóng đến mức ra nước mắt.

Mọi người bật cười, Bàng Mục cầm thêm một cái chén đổ qua đổ lại, lại hung hăng thổi qua, “Nàng uống cái này trước.”

Yến Kiêu là thật sự hoài nghi chính mình bị chết đói, cũng không rảnh lo chối từ, một hơi uống hết nửa chén, chờ cảm giác đói khát trong bụng bớt đi, lúc này mới có sức hỏi Tề Viễn.

“Phát hiện mấy cái hầm, trừ bỏ tư tàng thiết khí ở ngoài, bên trong có mười mấy nữ tử, trong đó ba người còn lớn bụng.” Khi nói tới việc này, biểu tình Tề Viễn tràn ngập cực độ khinh thường cùng căm ghét, giống như ở miêu tả một đống rác rưởi.

“Nữ nhân?” Yến Kiêu kinh ngạc nói, “Cũng là người Tiết gia trang?”

“Hẳn là không phải,” Tề Viễn lắc đầu, “Ta kêu Tiết thị nhận qua, nàng nói chưa bao giờ gặp qua. Chỉ biết là đột nhiên sẽ có trẻ con xuất hiện, nhưng nàng xác nhận lúc còn ở Tiết gia trang vẫn chưa thấy nữ tử có thai, nhưng mỗi khi quan phủ tới kiểm tra thực hư dân cư, lại cũng có cha mẹ……”

Ước chừng là bị cầm tù lâu lắm, lại bị người tra tấn, mười mấy nữ tử kia dường như bị điên rồi. Nếu ai còn tỉnh táo thì sẽ đánh người, còn đại đa số đều như cái xác không hồn, bất luận bọn họ hỏi cái gì đều không có bất cứ phản ứng nào.

Mới vừa nâng lên chén cháo thứ hai Yến Kiêu tức khắc cảm thấy ăn không vô nữa.

Xưa nay là ông cụ non, Đồ Khánh giờ phút này cũng có chút phát điên, “Vô pháp vô thiên, biết nội tình của những nữ tử đó cùng người Tiết gia trang, những kẻ đó chỉ biết sợ Hà Thần, chết không mở miệng; người sau cũng giống người trước…”

Tề Viễn cười lạnh một tiếng, “Giống ta nói, mấy kẻ đó như đám người bị tẩu hỏa nhập ma chết cũng không sợ, chi bằng ngay tại chỗ giết sạch sẽ.”

Lời tuy như thế, nhưng hắn cũng biết hiện giờ không phải là lúc được sử dunngj quân lệnh, dù sao cũng phải chiếu theo quy củ làm việc.

Lúc này, Lưu bộ đầu từ nơi xa chạy tới, nét căng chặt trên mặt hồi lâu thế nhưng ngoài ý muốn có điểm nhẹ nhàng.

“Đại nhân, có tin tức!”

Nguyên lai cũng không phải tất cả mọi người đều là làm bằng sắt, đã trải qua việc  tàn sát "cực kỳ tàn ác" của Tề Viễn, cùng với việc hai ngày liên tục không ăn cơm uống nước cùng với đủ các loại uy hiếp đến mạng sống, rốt cuộc có mấy người trẻ tuổi ý chí không kiên định dao động, giờ phút này bị hương cơm từ nơi xa câu dẫn, chủ động đầu hàng.

Người Tiết gia trang xác thật như Liêu Vô Hà dự đoán, là thời trẻ từ phía tây chạy trốn tới, lúc ban đầu những năm đó thực sự thê thảm, chỉ có thể bắt lấy những loại thủy sản mà bá tánh địa phương tránh còn không kịp để ăn, bất quá vẫn là kiên trì tế sống, cầu Hà Thần phù hộ, tổ tông che chở.

Ai ngờ mấy năm sau, ngoài ý muốn có người phát hiện: Đám cá dần dần có thói quen ăn thịt nhả xương, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mang lên một mùi hương kỳ dị!

Chỉ cần một khi nướng cá quá lửa, xương của những con cá kỳ dị đó liền sẽ tản mát ra hương khí khó có thể hình dung nhưng lại vô cùng mê người.

Có vị tộc lão nhanh chóng quyết định, dẫn dắt đại gia chế hương, cũng khăng khăng đây là Hà Thần ban cho bọn họ tài phú……

“Những kẻ súc sinh đó được lợi ích thực tế, lúc sau càng làm trầm trọng thêm” thời điểm Lưu bộ đầu nói những lời này, còn đang không ngừng nôn khan, “Sau lại thừa dịp hai lần ôn dịch cùng chiến tranh, thiên hạ đại loạn thời, bắt cóc không ít nữ tử, giấu đi thay bọn họ sinh con……”

Mọi người hít thở không thông, không khí trầm mặc lại lần nữa lan tràn trong doanh địa.

Tề Viễn bóp nát chén, “Giết bọn chúng cũng quá tiện nghi!”

Từ khi xác nhận được thời điểm bắt đầu tế sống, Yến Kiêu trong đầu không ngừng nhớ lại một bài thiên khóa từng học khi còn nhỏ, cảm thấy có thể tham khảo một hồi, xem có thể lấy độc trị độc hay không.

Đám người Bàng Mục nghe xong chủ ý của nàng, sôi nổi tán đồng.

Sau đó, những kẻ đó bị đói hấp hối như sắp chết, không khác gì con chó bị kéo tới, mềm oặt quỳ trên mặt đất.

Hàng phía trước có một bà lão hơn 60 tuổi chính là Vu sư.

Bà ta rõ ràng cũng là nữ nhân, nhưng nhiều năm qua lại trợ trụ vi ngược, đặc biệt đáng giận.

Bàng Mục ngồi ở phía trước, cực kỳ thong thả đem một chén cháo lớn thơm ngào ngạt uống xong, vừa lòng nhìn một đám cặn bã mắt mạo lục quang phía trước, lúc này mới cười nhạo ra tiếng, “Các ngươi ngu xuẩn như thế, chọc giận Hà Thần còn không tự biết, cho nên mới dẫn tới dân cư điêu tàn, sản lượng cá sông giảm!”

Đám người Tiết Vĩnh bị nàng chọc đến đau chân, đồng thời ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc lại lộ ra hoài nghi.

Nhưng rốt cuộc hắn thừa nhận Hà Thần tồn tại, mà không giống tướng quân tuổi trẻ phía trước một mặt phủ nhận, người Tiết gia trang tâm lý cũng không bị đả động mà mâu thuẫn, cũng không biết ai nói: “Ngươi biết cái gì!”

“Hà Thần là bị lòng thành tâm của chúng ta đẩ động, lúc này mới ban cho hương cá để làm giàu, ngươi, ngươi cái gì cũng đều không hiểu ngu xuẩn.” Hơi thở mong manh, Tiết Vĩnh càng nói càng kích động, trên mặt mang theo triều hồng  không bình thường, cả người giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy khi, lại bị Tề Viễn mặt đen hung hăng dùng chân đá trở về, phun ra một búng máu rốt cuộc không thể động đậy

Mọi người Tiết gia trang sôi nổi kinh hô ra tiếng, trưởng tử Tiết thị đi đầu xông ra đằng trước, vừa muốn mở ra hai tay làm ra tư thế bảo hộ, đã bị Tề Viễn bắt lấy tóc, cười lạnh nói: "Giỏi cho một con chó trung thành, hắn ta có ý đồ đem mẫu thân, muội muội ngươi đuổi cùng giết tận vậy mà ngươi vẫn mặc kệ, hiện giờ cũng mới phun ra một ngụm máu, lại nhịn không được mà lo lắng?”

“Tộc trưởng đại nhân là vì nguời toàn tộc!” Kẻ trẻ tuổi này đã bị tẩy não hoàn toàn, hô khàn cả giọng, “Ngươi...”

Tề Viễn không nghe nổi mấy lời đổi trắng thay đen đó, hắn đột nhiên túm tóc kẻ đó hướng trên mặt đất đập mạnh một cái, tức khắc thanh tịnh.

Tề Viễn hướng về phía đám người Tiết gia trang quét mắt liếc nhìn một cái, những người bị ánh mắt hắn chạm đến đều run bần bật, sợ tiếp theo hắn lấy chính mình khai đao.

Nói cái gì Hà Thần, cái gì phụng hiến, không phải là sợ chết sao?

Tề Viễn lộ ra nụ cười lạnh châm chọc, đứng dậy hướng Bàng Mục ôm quyền nói: “Thuộc hạ nhất thời lỡ tay, thỉnh đại nhân trách tội.”

Bàng Mục còn hận không thể để chính mình động thủ, làm gì có chuyện sẽ so đo? Chỉ là tùy ý khoát tay, ý bỏ qua chuyện này, lại báo đám người Tiết gia trang trở lại nói chuyện chính: “Nói các ngươi ngu xuẩn còn không tự biết. Nếu biết Hà Thần ban cho hương cá thì nên vừa lòng, như thế nào liền không rõ hiện giờ lão nhân gia là nó khiến cho dân cư giảm bớt, hương cá giảm sản lượng, đó là không cao hứng?”

Sau khi làm ầm ĩ, tộc trưởng cùng đám chó săn kẻ trước người sau chết ngất, mọi người nhất thời không có người bình tâm, cho nên đều theo suy tư bản năng, cũng mơ hồ cảm thấy…… Dường như là đúng như vậy!

Bàng Mục lên tinh thần, chỉ vào bọn họ lớn tiếng thóa mạ lên:

“Các ngươi bùn nhão không thể trát lên tường, ngu xuẩn, đó là được núi vàng cũng là cái chết!”

“Người ngày ngày ăn đồ vật giống nhau, lâu rồi còn sẽ nhàm chán, huống chi Hà Thần? Não các ngươi đều bị chó ăn hết à, không hiểu được biến báo thì thôi, ngay cả hỏi một câu cũng không làm!”

“Cái gì Vu sư, cái gì tộc trưởng, bất quá cũng là treo đầu dê bán thịt chó, kỳ thật tất cả đều kẻ lừa đảo đánh rắm cũng không kêu!”

Đầu ngón tay hắn vừa chuyển, chỉ hướng Tiết Vĩnh cùng kia lão Vu bà, “Vài thập niên đi qua, sao không nghĩ đến khẩu vị Hà Thần thay đổi? Có lẽ hiện giờ nó thích lớn hơn một chút, hoặc là loại lão hóa kính đạo này! Hay là muốn ăn dương khí nam nhân, thậm chí là heo chó dê bò! Cố tình làm bộ làm tịch lừa gạt người, cái gì biết được tâm ý Hà Thần, kỳ thật một chút thanh âm Hà Thần cũng chưa nghe thấy!”

Mọi người Tiết gia trang trước bị Tề Viễn tàn sát, lại bị đói bụng hai ngày, còn kèm theo các loại tra tấn ép hỏi, hiện giờ chỉ muốn ngất đi, nhưng bị Bàng Mục mắng xuống một hồi như vậy, muốn phản bác cũng không tìm thấy điểm đột phá, đều có chút ngốc.

“Nếu như thế, ta liền thay các ngươi ra chủ ý!” Bàng Mục giơ tay, “Người đâu, để Vu sư tự mình đi hỏi Hà Thần một chút!”